Chương 226: Nhân quả



Sao lại bất cẩn như vậy?
Hương Vụ lộ vẻ không vui, những ánh mắt lại có phần đau lòng nhiều hơn, lúc này tôi mới vội v8àng nói, thật ra cũng không đau, chỉ là không cẩn thận tí thôi.

Nào ngờ Hương Vụ còn tức giận hơn, hắn nói:
Đứ3a trẻ đó nhiễm âm độc, miệng nó rất độc, lại cắn em thành ra thế này mà em còn giúp nó, chán sống rồi à?


Hương9 Vụ nói xong lại ôm lấy tôi, trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc giường.
Tâm chú là loại pháp chủ khiến hai người tâm linh tương thông, một khi thi chú, người thi chủ có thể theo dõi người bị thi chủ bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu, thậm chí biết được người kia đang nghĩ chuyện gì. Mặc dù tâm chứ không phải là tà chủ, nhưng Lão Mã đã nói, tâm chú cũng là thứ hại người, một khi thi chủ hai người gắn liền có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, dù sao cũng là nối liền, nếu tôi xảy ra chuyện gì, Huyền Quần tất nhiên sẽ phải chịu, điều này còn đáng sợ hơn chuyển tội gấp nhiều lần.
Tên Huyền Quân này không biết có phải chập mạch chỗ nào không nữa, nếu không sao lại làm thế chứ?

Như vậy là không chạy được nữa rồi, dám nhân lúc tôi không biết, nói biến mất là mất, đành phải dùng chủ Chúc Tâm vậy.
Huyền Quân nói thật đáng sợ, chủ Chúc Tâm là loại đáng sợ nhất trong tâm chủ, nghe nói chỉ cần nó bị xoắn lại sẽ khiến cho tim của người bị thi chủ đau đớn đến chết.

Chồng tôi chỉ đi xa một thời gian thôi, anh ấy chưa quay về chứ không phải chết rồi!
Đương nhiên tôi không vui chút nào.
Nói Hương Vụ chết rồi, tôi không vui đấy.
Huyền Quân không lăng nhăng chuyện này với tôi nữa:
Từ hôm nay, bất kể em đi đầu tôi cũng sẽ đi theo, em đi đâu cũng phải báo cáo cho tôi biết, nếu không tôi khởi động tâm chủ, e là em đi nhà vệ sinh tôi cũng biết đấy.

Tôi nhìn xuống cổ áo, quan tài đồng xanh vẫn ở đó. Tôi kéo chăn lên nói:
Cảm ơn giáo sư Trương đã cứu tôi.
Tôi đã rất lễ phép rồi, không ngờ Huyền Quân lại hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi mất, bỏ lại tôi một mình trong viện.
Tôi nhìn cửa phòng bệnh đóng lại, dường như chẳng mấy vui vẻ gì, có lẽ vừa rồi lúc tôi gọi tên Hương Vụ, Huyền Quân đã nghe thấy nên mới không vui.
Sau khi Huyền Quân đi khỏi, tôi cũng rời bệnh viện, bắt xe về chỗ La Quán Trinh, nào ngờ xe mới đi được nửa tiếng đồng hồ thì nhận được điện thoại của Huyền Quân, hắn hỏi tôi đang ở đâu, giọng điệu rõ ràng bực dọc.
Tôi vội gọi lớn tên Hương Vụ, rồi tỉnh mộng,
Trên đùi đau nhức từng cơn, tôi nhìn xuống dưới thấy Huyền Quân đang ngồi bên dưới, còn chân tôi đã được bằng bó xong, ánh mắt hắn sắc lẹm như dao nhìn chằm chằm khiến tôi mất tự nhiên.
Tôi đảo mắt nhìn quanh, cảm thấy an toàn hơn nhiều khi biết mình đang ở trong viện. Vừa rồi là mơ sao?
Chỉ là... đối với tôi, thật sự không đáng, vì thế tôi khuyên giải Huyền Quân:
Anh làm thế này có phần hơi quá khích rồi đó, một là quan hệ giữa tôi và anh vẫn còn chưa rõ ràng, hai là tôi không thích anh, anh cũng không cần chuyện gì cũng so đo vậy đâu. Vả lại, anh dùng tâm chú với tôi, nếu muốn giải trừ tôi cũng có thể làm được.

Tôi và hắn cùng là pháp sư, tôi mà phải sợ hắn à?

Thật sao?
Ánh mắt u ám của Huyền Quân khiến người khác khó hiểu, cứ luôn cảm thấy hắn còn có chuẩn bị, tôi hối hận vì đã nhắc cho hắn, nói ra chuyện không nên nói, khiến hắn có phương án dự phòng.
Hắn đặt tôi xuống, cánh tay6 áo gạt sang một bên, hắn khom người xẻ ống quần tôi ra, tôi kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu hắn muốn làm gì, đang định 5ngăn lại thì thấy Hương Vụ phủ người cúi đầu xuống, áp lên miệng vết thương hút ra một ngụm máu, hắn quay người nhổ xuống đất, số máu đó đều màu đen sì.
Hắn lại cúi đầu hút tiếp, tôi đành nằm yên, hắn nắm chặt một tay tôi, không ngừng dùng sức, cảm giác lạnh lẽo như băng đó mới khiến lòng tôi thoải mái, đây mới là thứ tôi tìm kiếm, chứ không phải có thể xác thịt của giáo sư Trương trước mặt.
Hương thơm của Hương Vụ tràn ngập cả một khoảng, tôi có phần mê man hỏi hắn:
Chừng nào anh trở về?
Hương Vụ nhìn tôi không đáp, tôi lại muốn nhìn hắn, cảm thấy tay đã được nới lỏng, hơn nữa trước mắt ngoại trừ hương thơm tràn ngập thì không còn gì khác nữa. Tôi vội nhổm dậy, tìm kiếm xung quanh, thậm chí còn chạy đến chỗ quan tài Trấn Hồn, nhưng nó cũng biến mất rồi, bên cạnh tôi đột nhiên trở nên trống trải, cả thế giới chỉ còn lại một mình mình.
Lông mày Huyền Quân khẽ nhướn lên:
Giáo sư Ly không khiêm tốn chút nào.

Tôi nhìn Huyền Quân:
Giáo sư Trương, anh thấy tôi thích người khác rồi, sao còn bám riết, tôi với anh đều là hoa đã có chủ, bị người ta thấy dây dưa không rõ ràng sẽ không hay đâu.


Không phải chồng em chết rồi sao, tôi cũng vừa mới hủy bỏ hôn ước, có gì không được chứ?
Huyền Quân thật không biết xấu hổ!
Tôi nhìn Huyền Quân, hắn ta thật sự hung ác, tôi chẳng trêu chọc gì hắn, cũng không gian dâm phạm pháp, sao hắn lại làm như vậy với tôi.
Lẽ nào là vì trong giấc mơ tôi đã gọi tên Hương Vụ?
Người ta thường nói sự ghen tị của phụ nữ là ma quỷ đáng sợ, tôi thấy đàn ông cũng chẳng khác là bao.

Cũng không hẳn là thế.
Tôi nói như vậy, đáy mắt Huyền Quân ánh lên sự tùy tiện lạnh lẽo, hắn bước tới gần một bước.

Giáo sư Ly, Hương Vụ là ai?

Quả nhiên, Huyền Quân quá ghen tuông.
Trông thấy tôi khập khiễng bước xuống xe, ánh mắt như muốn giết người của Huyền Quân lại càng ghế người, không khỏi khiến cho tài xế sợ hãi nên tôi bảo tài xế rời đi trước.
Tài xế đi rồi, Huyện Quân cũng đi tới trước mặt túm lấy tay tôi, lật mở bàn tay ra, sau đó nhanh chóng vẽ lên lòng bàn tay một đạo bùa chủ, tôi còn đang nghi ngờ đấy là tấm chủ thì Huyền Quân đã cắn đầu ngón tay cái ấn vào lòng bàn tay tôi. Tôi nhất thời cảm thấy lòng bàn tay như phải bỏng, muốn rụt tay lại, nhưng Huyền Quân đã thi chủ xong.
Tôi giơ tay lên nhìn ấn tâm chủ trong lòng bàn tay rồi lại nhìn Huyền Quân:
Thế này là xâm phạm quyền riêng tư đấy.


Một người bạn đã mất của tôi.
Tôi trả lời vậy cũng không tính là nói dối.
Huyền Quân nâng cằm tội lên, ép tôi ngẩng đầu nhìn hắn, tôi không thích tư thế này, nghĩ đến Huyền Quân và Hương Vụ, tôi chỉ muốn kéo tay Huyền Quân ra, hẳn buông tay rồi, nhưng lại kéo eo tôi tới kề sát vào hắn, đương nhiên toàn thân mất tự nhiên, thậm chí còn có chút rầu rĩ, sao tôi có thể đẩy được hắn chứ.
Hẳn là đàn ông, sức lực vô cùng, sao tôi đánh lại được hắn. Pháp lực không được, thể lực cũng không được, đầu óc lại càng không xong, phải làm sao đây?
Dáng vẻ lúc giáo sư Ly nói dối quả thật rất đẹp!
Huyền Quân nói thể khiến tôi lúng túng gượng cười,
Cũng tạm được.

Tôi nghĩ có lẽ hắn lo tôi chưa thanh toán nên tôi bảo:
Thủ tục ra viện mấy hôm nữa làm.


Tôi hỏi em đang ở đâu.
Huyền Quân hạ thấp giọng hỏi, như thể có gió mưa ập đến, tôi do dự một lúc mới nói mình đã xuất viện rồi, nửa tiếng nữa là về tới nhà.
Huyền Quân cúp máy, không còn tín hiệu gì nữa. Nhưng khi tôi về tới nhà, hắn đã đứng chờ ở cửa.

...Thật đúng là không biết xấu hổ, tôi đi nhà vệ sinh anh nhìn gì chứ, lẽ nào anh lại có sở thích đặc biệt như vậy?


Huyền Quân tức giận run cả khóe môi:
Câm miệng!


Tôi im bặt, đẩy Huyền Quân ra định đi vào trong, nhưng hắn lại khom người bể tối vào trong xe, đương nhiên tôi quẫy đạp không đồng ý, nhưng hắn hỏi tôi qua chỗ hắn ở hai ngày hay muốn Quý Mạt Dương nhìn thấy vết thương của mình, thế là tôi xẹp lép luôn.

Đến chỗ Huyền Quân, tất nhiên tôi lại vào phòng sách.

Nói đến căn nhà của Huyền Quân, tôi đặc biệt thích phòng sách, lại càng thích cuốn Vô Cực trong phòng sách của hắn.

Huyền Quân vốn định ôm tôi vào phòng ngủ, nhưng tôi chủ động yêu cầu ở phòng sách, hắn bèn đưa tôi đến đó. Tôi vừa ngồi xuống là hỏi ngay đến Vô cực, Huyền Quân nói đã tặng sách cho tôi, sách không còn ở phòng sách này nữa, tôi thất vọng nhưng thật sự tôi không thấy nó ở chỗ tôi.

Huyền Quân tức giận nhìn tôi, mở balo của tôi lấy ra hai quyển sách, một trong số đó lại có Vô Cực.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.