Chương 227: Nhân quả


Tất nhiên Huyền Quân không tin, hắn khẽ hắng giọng một cái, tỏ vẻ không vui.

Hắn đứng dậy rời đi, tôi cũng không thèm để ý.

Sau đó hắ8n múc cho tôi một bát canh, ngửi mùi cũng không tệ, uống xong tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Người mà khác biệt, sao có thể đưa ma về nhà thờ cúng chứ.
Tà vật chung quy vẫn là tà vật, không phải cứ thờ cúng nó là không phải tà vật nữa, cũng không phải bạn nhận được lợi ích thì nghĩa là nó không xấu. Thiện ác khác nhau, đã nhận được rồi ắt phải trả giá. Con người có thể không tin kiếp trước kiếp sau, không tin vào luân hồi, nhưng không thể không tin vào nhân quả. Ngay cả giáo viên cũng nói, không có 'vi' thì làm sao có nên, đó là đạo lý.
Ngay giây phút bạn bước vào trong cửa hàng Phật này, bạn đã bị nó lựa chọn rồi, một khi bạn đưa nó về, nó sẽ không ngừng bám riết lấy bạn.
Nhưng trong giấc mơ, Huyền Quân lại dẫn tôi ra 3ngoài. Tôi hỏi Huyền Quân định đi đâu, hắn đưa cho tôi hai cái sọ đầu lâu, lúc này tôi mới nhớ ra, chuyện kumanthong vẫn chưa giải quyết xong.
<9br>Huyền Quân đứng ở cửa đợi một lúc, một chiếc xe đi tới, chúng tôi ngồi xe rời đi. Chiếc xe dừng lại ở một cửa hàng Phật bài, Huyền Quân xuống xe 6rồi đi tới trước cửa tiệm, vừa đi tới cửa đã cảm nhận ngay được âm khí tràn ngập, hơn nữa còn líu ra líu ríu, giống như có rất nhiều đứa trẻ đang kh5óc vậy.
Huyền Quân kéo tay tôi lại, gõ cửa nhưng không có ai ra mở nên hắn tự mình đi vào trong.
Cửa hàng này không lớn cũng không nhỏ, trên con phố này có không ít cửa hàng Phật bài, chỉ có căn này dày đặc âm khí, tiếng khóc lóc không ngừng.
Tôi lại sờ thử đám tro trắng trên mặt đất, là tro cốt.
Đi tới chỗ bên kia, bốc lên một năm đất, thứ này tôi rất quen thuộc, là đất mộ.
Tôi nhìn Huyền Quân, hắn tiện tay lấy ra một lá bùa, lá bùa tự động dán lên cánh cửa của cửa hàng, hắn hổ một tiếng, ngọn lửa lớn bùng lên, người đàn ông kia vội vàng đứng dậy, ông ta trông thấy cửa hàng bị chảy vội vã hô hoán người cứu hỏa, nhưng không ai để ý tới ông ta.
Tôi và Huyền Quân bước vào cửa, đám kumanthong có chút sợ hãi, tiếng khóc cũng biến mất, nhưng âm khí và oán khí vẫn chưa tan.
Rất nhiều người không hiểu về kumanthong, đều cho rằng vào trong cửa hàng Phật bài, nhằm trúng kumanthong là sự lựa chọn gắn bó của chính mình nên mới chọn trùng kumanthong đó, thực ra không phải như vậy.
Là kumanthong chọn người.
Trong số Phục Ma có viết, tiếng trẻ con khóc là âm thanh có thể xua tan đi những thứ không sạch sẽ, bởi vì tâm linh trẻ con thường trong sáng đơn thuần, nhưng đối với một số đứa trẻ kêu khóc cả ngày, chúng sẽ gọi đến tai họa, khiến trong nhà không yên.
Cửa hàng bùa Phật này đầy rẫy oán khí, những đứa trẻ trong đó chắc hẳn chết oan không rõ ràng, oán khí rất nặng.
Trong cửa hàng có một dãy tủ bày hàng, mà ba vách tường bên trong đều được đặt đầy kumanthong.
Người đàn ông đó tầm bốn mươi mấy tuổi, làn da ngăm đen, mái tóc hơi quăn.
Ông ta đang nặn người.
Hình dáng kumanthong nhanh chóng được làm xong, ông ta lấy cái đầu bằng bùn của kumanthong xuống, lấy một cái đầu lâu trong thùng gỗ ra đặt vào bên trong, rồi lại niệm chú, đắp lên một chút bùn, sau khi làm xong thì đặt sang một bên cho gió hong khô.
Thỏa mãn nhu cầu vật chất của bạn, nó sẽ lấy đi người bạn quan tâm nhất trong cuộc đời.
Nó không phải thứ lương thiện, cùng lúc nó cho bạn vui vẻ thì tâm lý nó méo mó vặn vẹo, chỉ khi thấy bạn đau buồn nó mới cảm thấy hạnh phúc. Đây chính là nhân quả!
Là nhân quả tương quan tuần hoàn.
Khi người kumanthong muốn gắn bó xuất hiện, nó sẽ lợi dụng khả năng mê hoặc người đó, giống như bà vợ trong cặp vợ chồng kia, bà ta muốn búp bê gốm, bạn bè khuyên giải thể nào cũng vô ích, lúc đó đổi phương đã bị kumanthong chọn trúng rồi, người bình thường rất khó thoát khỏi, trừ phi có khả năng khống chế cực lớn.
Người đời cho rằng cửa hàng Phật bài chỉ là một cửa hàng, nhưng thực ra đó là ngôi mộ thay đổi mặt tiền mà thôi.
Chế tạo kumanthong đồng nghĩa với việc đưa thi hài trẻ con truyền vào vật ký chủ mới, đứa trẻ chết rồi nhưng linh hồn vẫn còn đó.
Bên trong búp bê phát ra tiếng kêu gào giận dữ, khói đen nhanh chóng bao trùm cả con búp bê bùn, trở thành kumanthong tràn đầy oán niệm.
Người đàn ông đó như không phát hiện ra điều bất thường, sau lưng ông ta có một vài bóng đen trẻ con đang đứng, đứa nhỏ nhất đang bò trên vai ông ta, đứa lớn nhất thì ngồi ngay bên cạnh.
Tôi đi tới xem cái thùng, bên trong đều là sọ trẻ con.
Hôm nay bạn cho nó một giọt nước, ngày mai bạn quên mất, nó sẽ oán hận bạn. Nó không có thiện căn, tất cả những điều nhận được đều là sự xấu xa.
Bạn cho rằng đặt nó lên vị trí thánh thần, mỗi ngày thờ cúng là kính trọng nó, nhưng trong lòng nó không hề có sự kính trọng, điều nó nghĩ là bạn cầu xin nó, đem nó nhốt vào trong cơ thể một con búp bê bùn, mà thực ra tất cả điều bạn làm đều là thứ nó muốn, nó giúp bạn, đương nhiên bạn phải báo đáp lại cho nó thứ gì đó.
Sự ghen tị của kumanthong rất lớn, điều nó muốn tất nhiên là những thứ mà kẻ cung phụng quan tâm, bao gồm cả tính mạng của người bên cạnh.
Huyền Quân nhìn đám kumanthong kia rồi đưa tôi hướng đến cửa sau, bên đó có tiếng ồn ào, không biết đang làm gì trong đấy.
Hắn mở cửa dẫn tôi vào trong, trước mặt là một cái sân không lớn lắm.
Trong sân có một đống đất, một đống tro, một bể nước, một cái thùng gỗ, còn có một người đàn ông đang ngồi trên đất loay hoay với đống bùn.
Trong cửa hàng truyền ra tiếng thét thảm thiết, trong sân cũng bắt đầu bắt lửa, chớp mắt ngọn lửa lớn nuốt lấy cả cửa hàng. Người đàn ông chạy ra ngoài cầu cứu, hàng xóm xung quanh không quan tâm chuyện người khác, nhốn nháo hất nước lên cửa hàng của mình để tránh bị liên lụy.

Cửa hàng Phật bài to như vậy thoáng chốc đổ sập xuống, cháy rụi không còn lại thứ gì.

Lúc này Huyền Quân mới đưa tôi rời khỏi đó. Khi tôi tỉnh lại trời đã sáng, Huyền Quân mang đồ ăn sáng vào, tôi ăn xong, hắn lại đưa tôi đến phòng sách nằm, tôi biết phải đi làm việc nên không thừa lời với hắn, nằm xuống là ngủ thiếp đi.

Lần này chúng tôi quay trở lại cửa hàng Phật bài, tới đó người đàn ông kia đang ngơ ngẩn đi tìm người giúp đỡ, chúng tôi đi theo phía sau, ông ta mua vé máy bay ra nước ngoài. Sau khi đến nơi ông ta tới một ngôi chùa, người đó khóc lóc nói mất hết rồi, mọi thứ của ông ta đều mất hết cả rồi, thỉnh cầu đại sự giúp đỡ, ông ta có thể đưa hết số tiền mình có cho đại sư.

Vị đại sư đó nói:
Tôi đã từng nói, ông quá tham lam, bây giờ ông khiến tôi cũng bị vạ lây, ông đi đi, nửa đời sau ông nhất định sẽ chịu cảnh khốn khó, bệnh tật triền miên.


Nói xong vị đại sư kia đi mất, tôi và Huyền Quân vào trong tìm đại sư thì trông thấy ông ta đang sám hối.

Khi ông ta sám hối, tro trong bát hương bị gió thổi bay lên, bên trên vẫn còn có đốm lửa, bay vào mắt của đại sự, hai mắt ông ta chảy máu, đại sư kêu gào thảm thiết lăn lộn trên đất, từ đó ông ta cũng không cần phải thu kumanthong cho ai nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.