Chương 23: Hắn chết, cô trở về
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1644 chữ
- 2021-12-31 04:51:42
Cô sao thế?
Quý Mạt Dương hỏi tôi. Tôi lắc đầu, nói không có gì, đoạn bỏ tay xuống.
Huyền Quân liếc nhìn phòng tôi, sau đó8 quay về phòng, tôi mở miệng muốn nói gì đó nhưng bị Quý Mạt Dương ngăn lại.
Ly Thương, cô qua đây, tôi có chuyện muốn nói3 với cô.
Huyền Quân trở lại giường, hắn ngồi xuống ngẩng đầu nhìn, giọng điệu không để cho người khác phản bác:
Qua đây!
Tôi im lặng một lúc, tôi có phải chó đâu, làm gì có chuyện cho phép kẻ khác tùy tiện kêu như vậy!
Nhưng khi cần cầu xin người ta thì vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời một chút.
...
Huyền Quân phớt lờ tôi, tôi nào dám ở trong phòng nữa, định ra ngoài nghỉ ngơi đợi Huyền Quân dậy rồi cùng đi đến thôn làng bỏ hoang kia.
Kết quả vừa bước ra thì gặp Quý Mạt Dương, anh ta nhìn tôi hỏi:
Cô học thế nào rồi?
Tôi khó hiểu:
Học gì?
Hỏi rõ ràng xong tôi mới đứng dậy, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, vừa bước tới cửa thì nghe thấy Quý Mạt Dương gọi tôi:
Ly Thương!
Tôi xoay người lại, Quý Mạt Dương nói:
Không được thì trở về đây, tôi không muốn phải lo tang sự cho cô đâu!
Không chết được đâu. Tôi xuống mộ với anh bao nhiêu lần như thế rồi, anh luôn nói với tôi trong mộ có ma quỷ, ma quỷ ăn thịt người, nhưng lần nào tôi cũng yên ổn trở về, lần này cũng sẽ như thế.
Nói xong tôi bỏ đi, đóng cửa lại, nói thầm trong lòng, một hai con quỷ còn dễ xử, chứ quỷ của cả một thôn làng, không biết lúc về tôi là người hay là quỷ nữa!
Tôi trở về phòng, vừa vào đã thấy Huyền Quân đang đứng bên bàn nhìn mấy lá bùa màu vàng, tôi đi tới nhìn hắn, hắn nói với tôi:
Ở đây có mấy lá bùa, cô cất chúng đi, giữ lại dùng.
Tôi nhìn qua, có tổng cộng năm lá, không rõ trên đó viết những gì nhưng tôi vẫn cất đi.
Cô nghỉ ngơi chút đi, bao giờ sắp đi tôi sẽ gọi cô!
Sếp!
Tôi gọi Quý Mật Dương, Quý Mạt Dương lập tức nhìn tôi.
Thôn làng bỏ hoang gì vậy?
La Quán Trinh xảy ra chuyện, sư thúc đến giúp chúng ta, sư thúc có thể chiêu hồn La Quán Trinh trở về, xử lý chuyện ở nghĩa trang phía sau trường.
Thế các anh liên lạc như thế nào?
Tôi không tin sự việc lại thế này, rõ ràng Huyền Quân là Hương Vụ mà.
Quý Mạt Dương nói:
Trước đó chẳng phải tôi có nói là đã liên lạc với một người còn gì, thực ra đó là sự thúc.
Nhìn thấy vẻ tò mò của tôi, Quý Mạt Dương nói:
Thôn làng bỏ hoang thực ra là một ngôi làng bình thường, nhưng đó là khi trong làng đều là người, không có gì xảy ra, còn khi xảy ra chuyện thì trở thành một thôn
quỷ, gọi đó là thôn làng bỏ hoang.
Bình thường những thôn làng bị bỏ hoang đều có nguyên nhân của nó, sau khi hình thành sẽ ở trong trạng thái thôn quỷ trong một thời gian, cho đến khi có người giải quyết những thôn làng bỏ hoang đó.
Tôi hiểu được sơ sơ là đằng sau trường có một cái thôn quỷ, về việc nó được hình thành như thế nào thì tôi không biết, chỉ biết là do sự môn trấn áp.
Bây giờ linh hồn của La Quán Trinh đã bị bắt đi, phải đi cứu về.
Tôi nhìn gương mặt anh tuấn của Quý Mạt Dương. Sở dĩ anh ta bái sư nhập môn là để kiếm chỗ nương náu, vậy nên anh ta có thể bỏ tiền chứ không bỏ ra tí sức nào.
Quý Mạt Dương đi đến phòng của La Quán Trinh, tôi đi theo sau anh ta.
Vào phòng, Quý Mạt Dương ngồi bên c9ạnh La Quán Trinh, bảo tôi ngồi xuống. Tôi kéo một chiếc ghế sang và ngồi xuống cạnh anh ta, sẵn tiện trông nom La Quán Trinh.
6
La Quán Trinh vẫn vậy, ngoại trừ hơi thở yếu ớt thì chẳng thấy gì khác cả.
Tôi nhìn Quý Mạt Dương, anh ta mới nói:
Trư5ơng Huyền Quân là sự thúc của La Quán Trinh. Cụ thể thế nào thì tôi không rõ, tôi chỉ biết vậy thôi. Tôi gặp được La Quán Trinh khi ba mẹ mất tích. Lúc đó cả sư phụ và
Lạnh lẽo như vậy, hắn thậm chí có thể đông chết người khác đấy!
Nhưng tôi vẫn vội vàng mặc quần áo vào, phát hiện chúng đã bị hắn xé rách hết cả, đành phải đi thay bộ đồ khác. Khi tôi quay lại, hắn vẫn còn đang nằm trên giường, tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:
Anh ở chỗ tôi thể
này, bị nhìn thấy thì biết nói sao?
Huyền Quân cố tình muốn ép tôi làm chuyện đó với hắn, kết quả tôi vùng vẫy một hồi, vòng trấn hồn rung lên, hắn nhận ra điều gì đó bèn đứng dậy hừ lạnh một tiếng rồi nằm vật ra giường.
Tôi buồn bực, quay sang nhìn.
Hắn đã nhắm mắt lại:
Nghỉ ngơi đi!
Nhưng anh ta vẫn rất ích kỷ, nói nhỏ với tôi:
Buổi tối cô đi tới thôn làng bỏ hoang kia cùng ông ấy thì nhớ bảo vệ bản thân cho tốt, có chuyện gì cứ để ông ấy lo, ông ấy là sự thúc!
.
Quý Mạt Dương nói điều này ra như thể đang nói với tôi rằng: Muốn chết thì để hắn tự đi tìm chết, còn cô nhất định phải bình an vô sự vậy.
Tôi gật gật đầu:
Tôi biết rồi!
Tôi bước đến chỗ Huyền Quân, hắn tóm lấy tay tôi, lật người xuống giường khiến tôi hoảng hốt hét lên nhưng rồi vội vàng lấy tay che miệng lại.
Tôi không thể kêu lên được. Quý Mạt Dương đang ở phòng sát bên, nếu anh ta biết tôi đang bị bắt nạt, nhất định sẽ không tha cho Huyền Quân, một khi đánh nhau rồi thì La Quán Trinh phải làm sao?
Thấy tôi bịt miệng, khóe miệng Huyền Quân nhếch lên,
soạt
- quần áo trên người tôi bị kéo ra, tôi trợn to hai mắt, bắt đầu giãy giụa.
Tôi chỉ là tò mò, làm cách nào để Hương Vụ biến thành người nhỉ, không sợ ánh nắng, mà còn có bóng nữa!
Tôi nhìn La Quán Trinh:
Yên tâm đi, Huyền Quân thế kia...
Ly Thương, quy tắc trong sư môn rất nghiêm ngặt, tôi không thể trực tiếp gọi tên họ của La Quán Trinh. Trước mặt sư thúc, tôi chỉ có thể gọi cô ấy là sư tỷ. Cô gọi Huyền Quân trước mặt tôi không sao, nhưng trước
mặt ông ấy thì tốt nhất là đừng gọi như vậy.
Mặc dù nhìn hai người có vẻ trạc tuổi nhau, có điều, nghe nói tuy sư thúc nhập môn muộn nhưng lại là người có năng lực vượt trội trong sự môn, hơn nữa tuổi thực của ông ấy có thể còn lớn hơn sự tôn nữa, cô đừng
có làm loạn quy củ!
Ồ, vậy ai đã truyền lại cho anh ta vậy?
Không ai nói cả, trong tay sư thúc có thẻ bài đệ tử La Quán Trinh, người trong sư môn ai cũng có thể này. Lúc gặp nguy hiểm mới có thể lấy ra, cầu cứu đồng môn.
Vậy thì đơn giản rồi, Hương Vụ lấy được thẻ bài đệ tử chẳng phải rất dễ dàng sao?
Anh là người trong môn phái, nhưng tôi thì không.
Tôi tự nghĩ.
Nhưng dù sao thì cô cũng là người tôi đưa tới. Tốt hơn hết là nên tuân thủ quy tắc. Họ cũng giúp đỡ chúng ta rất nhiều rồi.
Quý Mạt Dương có vẻ rất lo lắng về việc vi phạm quy tắc. Tôi không nhiều lời với anh ta nữa,
gật đầu đồng ý, anh ta mới yên tâm.
Nhưng thôn làng bỏ hoang rất khó xử lý, dần dần xung quanh làng hoang đó cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Năm đó tôi còn chưa nhập môn, thôn làng bỏ hoang là do sự phụ và sự bá xử lý. Bình thường tôi không quan tâm đến những chuyện trong sư môn. Chỉ là khi có chuyện thì quyên góp tiền, vì vậy tôi xem như là đệ tử
ngoại môn thôi.
sự bá đều có mặt.
Họ có quen biết bố mẹ tôi, gặp tôi thì bảo trên người tôi có sát khí, còn ngày tháng năm sinh của cô thì có vấn đề, là người sinh vào giờ âm ngày âm tháng ấm, dễ rước tới tai họa.
Để bảo vệ cô và cũng bảo vệ bản thân, tôi bái sư phụ làm thầy, trở thành sư đệ của La Quán Trinh, nhưng tư chất tôi kém nên không học được nhiều, chỉ học sơ sơ thôi.
Quý Mạt Dương sốt sắng:
Cô muốn đi tới nghĩa trang ở thôn làng bỏ hoang. Lẽ nào cứ thế này mà đi, không chuẩn bị học mấy chiêu thuật phòng thân sao?
Tôi quay đầu, Quý Mạt Dương không phản đối tôi và Huyền Quân ở cùng phòng là vì muốn tôi học vài chiêu, nhưng tên Huyền Quân kia đã trèo cả lên giường tôi rồi, anh ta có biết không?
Tôi buồn bực nói:
Thật ra thì không có gì để học cả. Sư thúc đưa cho tôi năm lá bùa, chắc là đủ rồi!
Học thêm được chút nào hay chút đó, không thì cô ở lại đi, để tôi đi!
Không cần, để tôi đi, tôi tò mò lắm, anh ở lại chăm sóc chị dâu đi!
Quý Mạt Dương ngớ người ra:
Không phải chị dâu của cô!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.