Chương 24: Ngày quỳ xung


Như ngay lúc này đây, mặc dù biết rõ thứ nằm trước mặt mình là một cái hố, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà nhảy xuống.

Nói trắng ra, n8ăm xưa nếu không vì tò mò thì tôi đã không học khảo cổ.

Trần Tử Dương đối với tôi cũng khá tốt, bất kể gã có lăng nhăng và trở thành m3ột tên đàn ông cặn bã hay không thì ngày đó gã cũng là một hot boy rất tuyệt trong trường.

Đi thẳng về phía trước, theo hướng mười hai giờ.
Kim la bàn bắt đầu quay một vòng tròn, nhưng rất nhanh đã chỉ thẳng về phía trước.
Huyền Quân bước vào bên trong, tôi vội theo chân hắn, đưa tay níu lấy tay áo của hắn.
Hắn dừng lại, quay đầu nhìn tôi, tôi nói:
Khi xuống mộ, Quý Mạt Dương thường để tôi kéo áo anh ta một chút. Tôi quen rồi!


Buông ra!
Huyền Quân không phải là người dễ nói chuyện, hắn lạnh lùng chế giễu tôi, tôi đành phải ảo não buông tay.
Huyền Quân quay người tiếp tục bước đi, tôi đi theo sau cách hắn hai ba bước, nhìn chằm chằm vào la bàn, nhưng không cảm thấy có động thái lạ nào khác.
Đi đến giữa bãi tha ma, Huyền Quân dừng lại, giơ tay tính toán rồi quay sang nhìn tôi. Tôi cũng thấy kỳ quái:
Bắt đầu xoay rồi.

Huyền Quân sa sầm sắc mặt:
Ngủ đi!

Hắn nói xong liền kéo tôi qua, tôi mất đà, ngã phịch một cái. Quả nhiên hắn không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc, tôi xoa xoa cái mông của mình, nhìn hắn, nhưng hắn đã nhắm mắt lại ngủ mất rồi.
Tôi chỉ đành trùm chăn lại, tập trung suy nghĩ.
Nhưng rõ ràng hơn là Hương Vụ mà!
Đến nghĩa trang phía sau trường học, Huyền Quân dừng lại, bắt đầu bấm tay tính toán gì đó, rồi bảo tôi:
Lấy la bàn ra xem giá trị âm khí trên đó!


Giá trị âm khí là gì, xem như thế nào?
Tôi lấy la bàn ra quan sát cẩn thận, vừa quan sát vừa hỏi.
Huyền Quân rất có thành kiến với tôi, nếu không phải vì đánh không lại hắn, tôi nhất định sẽ không bấm bụng chịu đựng như thế này.
Quý Mạt Dương đi ra từ một cánh cửa khác, nhìn thấy la bàn trong tay tôi, hơi lo lắng hỏi:
Cô lấy la bàn của sư tỷ làm gì?


Sư thúc bảo tôi lấy.
Tôi thành thật trả lời, Quý Mạt Dương bèn bước tới.
Quý Mạt Dương liếc tôi một cái:
Ngày thứ hai của kỳ kinh nguyệt!


...
Tôi xấu hổ, chuyện này đừng đem ra nói như vậy chứ.

Đi thôi.


Sư thúc, hay là tôi đi với sự thúc?


Không cần, cô ấy đang trong kỳ kinh nguyệt, hôm nay là ngày Quỳ Xung, cô ấy đi là thích hợp nhất.


Quỳ xung là gì?
Tôi thắc mắc.

Chính là ở đây.

Huyền Quân nói rồi nhìn sang phần mộ bên cạnh tôi, tôi cũng đưa mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt là một ngôi mộ lớn, Huyền Quân giơ tay dỡ ngôi mộ ra, tôi vội nhìn vào, bên trong ngôi mộ là một chiếc quan tài.
Dưới ánh trăng, có thể thấy rõ quan tài màu đỏ tươi như mới.
Tôi xuống giường đi ra ngoài, Huyền Quân thấy tôi đi ra thì ném một cái túi cho tôi, tôi nhận lấy, cảm thấy bên trong nặng trĩu.
Huyền Quân nhướng mắt nhìn tôi, nói:
Trong túi có đồ, chọn đại một cái đi.

Tôi mở túi ra, nhìn thấy một chiếc la bàn to cỡ lòng bàn tay, một vài sợi dây đỏ, vài thứ đồ linh tinh gì đó màu đen, nhưng tôi khá thích la bàn, cái này nhỏ hơn một chút, không giống với các la bàn khác.
Trần Tử Dương đã nhiều lần nói rằng hy vọng9 tôi có thể học lịch sử học cùng với gã, nhưng vì lòng hiếu kỳ mà tôi đã chọn ngành Khảo cổ học.
Nghĩ tới quan tài đồng xanh to lớn ki6a, tôi không khỏi hít sâu một hơi. Đợi sau khi xử lý xong xuôi chuyện ở đây, tôi vẫn phải nghiên cứu một chút về chiếc quan tài đồng xanh đó, 5nghiên cứu một chút về Hương Vụ.
Chỉ có xác ướp mới dùng dầu nhựa thông, mà các ngôi mộ ở nước ta đều có lịch sử lâu đời, không biết hắn được tạo ra ở triều đại nào. Có phải nội tạng của hắn cũng bị moi ra giống như xác ướp, cho vào bình vôi hay
không?
Tôi đang chìm trong suy nghĩ thì Huyền Quân mở mắt ra, đôi con ngươi hắn đen láy như mực, giống như vũ trụ bao la rộng lớn, vừa nhìn liền muốn khám phá.
Ma quỷ... rốt cuộc là thứ gì vậy?
Người cổ đại thường hay tin vào phong thuỷ, trong mắt họ, la bàn là một món đồ vô cùng thần kỳ, đa dạng sắc thái, bên trong bao hàm vạn vật, còn có cửa sinh tử.
Tôi lấy la bàn ra, Huyền Quân trầm mặt:
Biết ngay mà, chết cũng không đổi!


...
Tôi hoàn toàn không nói nên lời, mắng tôi cũng được, nhưng không thể nói cho tôi biết lý do sao?
Tôi tiến lên định giúp hắn, sắc mặt hắn liền trầm xuống:
Tránh ra!

Tôi giật mình, bị hắn dọa cho phải lùi lại một bước, la bàn trong tay cũng rơi xuống.
Tôi chưa từng gặp ai có tính tình cáu kỉnh như vậy, tôi vội cúi người nhặt la bàn dưới đất lên, vừa nhấc la bàn lên thì chạm phải một bàn tay lạnh ngắt. Đang định nói với Huyền Quân về phát hiện của mình thì đột
Huyền Quân bước ra ngoài, tôi vội đi theo hẳn, Quý Mạt Dương cũng đi theo, dặn dò tôi phải cẩn thận!
Tôi vẫy vẫy tay rồi đi theo Huyền Quân ra phía sau trường học.
Dọc đường đi, chúng tôi không nói chuyện, nhưng cũng không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy rằng hắn có một chút khác biệt với Hương Vụ.

Lên đây!
Giọng nói trầm thấp của Huyền Quân tràn đầy mê hoặc, tôi không nhịn được đành trèo lên, nhưng không phải tôi bị vẻ đẹp của hắn làm cho mê muội đâu nhé, tôi chỉ là tò mò, suy cho cùng thì quỷ là gì
thôi.
Tôi nuốt nước bọt, hỏi hắn:
Cơ thể anh lạnh như vậy, bởi vì anh là quỷ sao?

Huyền Quân nhìn tôi:
Cô không sợ sao?

Tôi lắc đầu:
Không sợ!

Vẻ mặt Huyền Quân u ám, không thèm để ý tới tôi nữa, hắn bước tới mở nắp quan tài, nắp quan tài hơi nặng, có vẻ như hắn hơi mất chút sức mới đẩy ra được.

...
Huyền Quân nhìn tôi, vẻ mặt lạnh lùng mất kiên nhẫn.

Thiên địa sơ khai, là lấy âm dương cùng phân chia, thiên âm địa dương, la bàn là tổ hợp của thiên trì, năm mươi tầng, thiên tâm thập đạo. Cô không cần biết quá nhiều. Trước tiên nhìn vào chiếc kim trên la bàn. Giá
trị âm khí ở đây cao hơn nhiều so với nơi khác. Cô cứ nhìn vào kim trên đó để tìm nơi có giá trị âm khí mạnh nhất.

Vốn dĩ không ngủ được vì dù sao cũng có một con quỷ đang nằm bên cạnh, nhưng sau đó cơn buồn ngủ kéo đến, tôi bất giác thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khi tỉnh lại thì trời đã khuya, Huyền Quân đang ở bên cạnh nhìn tôi, tôi ngồi dậy dụi mắt, nhìn Huyền Quân với vẻ tò mò. Thấy thế, hắn bày ra bộ dạng chán ghét:
Đúng là xấu thật!

Thốt ra câu đó xong, Huyện Quân đứng dậy rời giường, tôi bực bội nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của hắn, tôi xấu thế cơ à, xấu đến mức chẳng đáng để hắn ngoảnh mặt nhìn một cái?
nhiên dưới chân tôi chùng xuống, rồi bị kéo đi mất, quay phắt lại thì chẳng thấy Huyền Quân đâu cả.

Tôi lớn tiếng gọi Huyền Quân nhưng hắn không trả lời tôi.

Mây đen trước đó còn dày đặc, phút chốc yên tĩnh trở lại. Tôi đứng dậy khỏi mặt đất thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, trời sáng rồi ư?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.