Chương 25: Áo cưới của quỷ


Quay lại nhìn người đó, lẽ nào tôi chết rồi, hồn phách đã đến thôn làng quanh đây?

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, trời vẫn còn sáng, mặ8t trời đang trên đỉnh đầu tối.

Thấy người đó đi đến cổng thôn, tôi đi theo anh ta.
Trong thôn có hai, ba trăm hộ dân, sân vườn đều na ná nhau, đường sá rộng rãi, chỉ nhìn ra thôn làng này đã được mười mấy năm, chủ yếu là nhà ngói, cổng chính và bức tường bao quanh đều là kiểu dáng của hơn
mười năm trước.
Khi tôi mới theo học khảo cổ cùng Quý Mạt Dương, anh ta đã nói với tôi rằng dù là ở trên mặt đất hay dưới lòng đất, nếu muốn tìm hiểu nguồn gốc thời đại thì trước tiên phải xem kiểu dáng của ngôi nhà. Xuống mộ
Nhưng vừa đến cổng thôn thì phát hiện3 không thấy người đó đâu nữa, mà ở cổng thôn có một cây cầu đá, phía đối diện cầu đá trong mơ hồ giống như một khu mộ. Tôi thấy lạ, sao 9cổng thôn lại đối diện với mộ?
Hoặc là nói, bên đó chính là khu mộ mà vừa nãy tôi ngã xuống, Huyền Quân đang ở bên đó đợi tôi, n6hưng tôi ngã xuống một cái thì chạy sang phía đối diện thôn?
Đang mải suy nghĩ, tôi chợt nghe thấy tiếng gió rít bên tai, ngoảnh5 đầu nhìn lại xung quanh, bốn bề im ắng giống như không thể chuyển động. Cảm giác đó hệt như mọi thứ quanh tôi đang tĩnh lặng trong một giấc
Tôi đánh bạo hỏi:
Ai ở đằng sau đó?

Phía sau cây đại thụ vẫn im ắng giống như không có gì, tôi lập tức nhìn xung quanh, xung quanh cũng không có gì cả, vẫn là dáng vẻ như nãy giờ tôi nhìn thấy.
Quá yên tĩnh, vậy nên mới càng quỷ dị.
Tôi dõi mắt nhìn quanh và đi về phía cổng thôn, tôi muốn xác nhận một chuyện, kết quả, đến cổng thôn, lại nhìn thấy cây cầu đá đó, tôi lập tức hiểu rằng mình bị mắc kẹt rồi.
Trông thì có vẻ tôi đã qua cầu và đến phần mộ bên kia, nhưng trên thực tế, tôi đi lên cầu xong vẫn còn ở trong thôn, giống như lạc vào rừng mưa nhiệt đới, tôi đi hết một vòng, hết một đoạn đường, cuối cùng vẫn trở
về chỗ cũ.
Tôi đi vòng ra sau cây lớn, ngẫm nghĩ liệu có phải Huyền Quân đang cố tình doạ tôi sợ không.
Nhưng tôi đi sau cây cũng chẳng thấy gì cả, tôi quay lại nhìn cây đại thụ, vẫn cực kỳ yên tĩnh.
Cây đại thụ trước mặt tôi rõ ràng là cao chọc trời, cành lá sum suê nhưng lại im ắng bất động giống như thôn làng trước mắt tôi vậy.
Mấy người đi ngang qua tôi và đi về phía sân trong, tôi đi theo họ, họ không nhìn thấy tôi nên tất nhiên tôi cũng không quá lo lắng.
Thay vì phải một mình lang thang khắp nơi trong một thôn làng rộng lớn vắng vẻ này, tôi lại muốn đi theo một vài ma quỷ hơn, ít nhất còn có một mục tiêu xác định.
Mấy con quỷ đi vào trong sân và nói chuyện với ai đó nhưng tôi không nghe thấy họ đang nói gì, chỉ có thể theo vào trong.
thì xem mộ thất, vào chỗ ở thì phải xem nhà.
Những thôn làng cách đây mười mấy năm hầu hết đều thuộc loại hình này, vậy nên tôi vừa nhìn là có thể nhận ra thôn làng này đã nhiều năm không được tân trang, tu bổ.
Sau khi quan sát một lúc, tôi nhìn thấy có mấy người đang ra khỏi thôn, trông họ giống như đang xách theo đồ vật, có vẻ muốn đi đâu đó, hơn nữa còn cười cười nói nói với nhau, đang bàn luận về chuyện gì đó.
Tôi dừng lại ở một góc sân, trong sân có cả mười mấy người đối diện có một đôi nam nữ đang đứng, trông như một đôi vợ chồng. Những con quỷ kia để đồ trong tay lên trên bàn, làm cử chỉ chúc mừng rồi đi vào trong
nhà.
Không bao lâu sau, sân của ngôi nhà này đã bày chật kín bàn, liên tục có người tới nhà này, bỏ đồ xuống, ngồi xuống và bắt đầu ăn cơm.
mơ, nhưng âm thanh vẫn tồn tại, vậy âm thanh đó từ đâu đến?
Tôi đang suy nghĩ xem là chuyện gì đang xảy ra thì trời đã tối.
Trời tối rồi cảm giác không ổn lắm, tôi nhìn khu mộ đối diện, lại nhìn thôn làng tĩnh mịch phía sau, cuối cùng vẫn quyết định đi đến khu mộ xem thử.
Nếu bên đó là nơi tôi đã ngã xuống, vậy tôi sang đó là có thể tìm thấy Huyền Quân.
Tôi đi qua cầu, vốn tưởng bên đó là mộ, nhưng khi đến nơi và bước vào rồi, mây mù trước mắt chợt tản ra, tôi lại thấy mình đã quay trở về thôn thì không khỏi hoảng hốt.
Tôi quay đầu nhìn, không ngờ bản thân vẫn còn ở trong thôn, chưa đi ra ngoài, hơn nữa còn là thôn làng lúc tôi tỉnh lại.
cũng có nghe nói về vài chuyện ở thôn quê, nhưng chưa từng nghe trước cổng có một khoảng đất trống bao giờ.
Thôn này hình như bao quanh cổng thôn theo hình bán nguyệt, ngay cổng thôn có một cây cổ thụ cao vút, to lớn vững chãi, ắt hẳn đã có tuổi đời hơn trăm năm.
Tôi dang tay ôm thử nhưng chỉ ôm được một phần ba.
Dù lá cây vẫn vang lên âm thanh rì rào nhưng chúng không hề chuyển động.
Lạ lùng hơn nữa là khi nãy tôi ôm thử thì rõ ràng chỉ ôm được một phần ba, chỗ tay tôi bị chạm vào hẳn phải nhìn thấy được, thế mà thấy rõ cảm giác bị sờ nhưng người lại chẳng thấy bóng dáng.
Nơi này thật kỳ lạ!
Tôi rời khỏi cây đại thụ và nhìn về phía thôn, đi vào xem thử rồi tính sau.
Lúc này trời đã tối, bầu trời lấp lánh đầy sao, đẹp nhất phải là vầng trăng tròn trên trời.
Lớn thế này rồi nhưng đây là mặt trăng tròn và đẹp nhất mà tôi từng thấy.
Đây là đang tổ chức tiệc cưới, bàn tiệc toàn màu đỏ, các món ăn cũng là những món thường dùng trong tiệc mừng, gà vịt bày đầy bàn, còn có thịt viên Tứ Hỉ.
Lúc tới vùng thôn quê cùng Quý Mạt Dương, tôi đã từng ăn loại thức ăn này, trong thôn làm việc hiếu hỉ đều có điểm khác nhau, chỉ khi tổ chức tiệc cưới xin mới có thịt viên Tứ Hỉ này.
Mọi người ăn uống no say, tôi ngạc nhiên, sao không thấy cô dâu chú rể đâu?
Đang ôm cây định cảm thán thì có cái gì đó chạm vào tay tôi, tôi đột nhiên thấy sởn gai ốc, có người?
Tôi vội buông tay và nhìn chằm chằm vào cây to trước mặt.
Nhưng xung quanh vắng lặng và hư ảo, căn bản chẳng có gì cả.
Bãi tha ma đối diện vẫn còn đó, thôn làng dưới chân tôi cũng không hề thay đổi, có nghĩa là dù tôi có đi một trăm lần cũng không thể rời khỏi thôn làng này.
Nếu đã không thể ra ngoài vậy thì không đi nữa, tôi đứng trên cây cầu đá nhìn sang bên kia một lúc, sau đó quay lại đi vào trong thôn.
Thôn làng này kể cũng hơi kỳ lạ, tuy tôi không lớn lên ở nông thôn nhưng tôi đã từng đi qua rất nhiều nơi, đặc biệt là khi còn ở trong cô nhi viện, có một số đứa trẻ được gửi từ nông thôn tới. Khi ở cùng với chúng, tôi
Nhìn căn phòng có dán chữ Hỉ, tôi bước vào nhìn quanh, không thấy tân nương đâu cả, nhưng lại thấy một bộ áo cưới màu đỏ.

Tôi bước tới nhìn, cầm lên quan sát, tôi chỉ là tò mò mà thôi, nhưng khi tôi quay lại thì thấy một bà lão lớn tuổi, gương mặt còn trang điểm thật sự rất xấu, những nếp nhăn khi cười lên có thể đem đi làm mặt quạt

được rồi, đôi mắt híp lại thành một đường chỉ, tôi kinh ngạc hỏi:
Bà nhìn thấy tôi sao?



Tân nương, cô nói gì vậy? Sao tôi lại không thấy cô được. Ôi, cô lớn như vậy rồi sao còn đùa giỡn với bà già như tôi nữa?
Bà lão nói rồi kéo tôi đi ra cửa.

Tôi thấy thật kỳ lạ khó hiểu, nhưng tay của bà lão rất khỏe mạnh, bà ta kéo tôi đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.