Chương 234: Mộ chôn trẻ sơ sinh


Còn tôi đã xuống mộ nhiều lần nên anh ấy không cần lo lắng về vấn đề này, dù anh ấy có lo thì cũng là lo dưới mộ có thứ gì đ8ó sẽ làm tôi bị thương thôi.

Đến cửa mộ đạo, La Quán Trinh ngó vào trong, Quý Mạt Dương lập tức nắm tay cô ấy kéo s3ang một bên.

La Quán Trinh ngại ngùng đáp:
Em không sao mà.

Ba năm trước anh đã từng đến đây, cửa mộ là do anh mở. Đây chính là nơi mà mấy người trước đây ăn ngủ nghỉ, từ đây đi sang những nơi khác đều là những mặt đạo thông thường, bên trong không có gì cả. Chỉ có ở đối diện, chính là mộ thất chính của ngôi mộ này.
Nếu lão Lưu nói lạc mất em trai, vậy chắc là lạc nhau ở chỗ khác, nếu như là lạc nhau ở phía trước thì chắc chắn là chết rồi.

Nghe Quý Mạt Dương nói vậy, tôi vô cùng khiếp sợ, hóa ra nơi này do anh ấy mở!
Cuối đường có vài mộ thất, nói là mộ thất nhưng Quý Mạt Dương giải thích rằng trong số đó có hai phòng chất toàn là vàng bạc châu báu.
Tôi quay sang anh ấy hỏi:
Anh đã đến tận đây rồi nhưng không lấy gì sao?

Quý Mạt Dương đáp:
Tiền của anh tiêu còn không hết, lấy mấy cái này cũng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa những thứ này không thuộc về chúng ta.

Anh ấy tiến vào một căn phòng để châu báu, bên trong toàn là hòm, trên hòm gỗ đều có khóa, có cái khóa là kiểu dân quốc, có cái thì lại từ thời nhà Thanh. Tôi bước đến đưa tay sờ chúng, sau đó lấy đồ mở khóa từ trong túi ra, nhìn thấy những thứ bên trong, hóa ra đây là cả một hòm vàng.
Tất cả đều là vàng thỏi!
Tôi lập tức lùi về sau mấy bước, nơi có nhiều vàng chắc chắn chứa sát khí, đây chính là điều cấm kị khi xuống mộ, là Quý Mạt Dương nói cho tôi biết.
Tôi lùi ra sau, quả nhiên nền đất bên dưới bắt đầu xao động, giống như có thứ gì đó trông to như quả trứng gà muốn chui ra từ dưới đất, chúng bắt đầu chuyển động, lộ ra lớp vỏ đen thui. Quý Mạt Dương lấy dầu hóa, vấy một đường từ chỗ tôi vừa rời đi, sau đó châm lửa đốt để ngăn chặn những thứ kia lại. Tiếp đó anh ấy rải một năm bột phấn, mấy thứ kia ở nơi có bột dân dân cứng lại không động đậy nữa.
Quý Mạt Dương khóa chiếc hòm vàng lại rồi lùi về phía sau ra ngoài.
Tôi lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra hai chân và giày của anh ấy, để tránh anh ấy sẽ gặp nguy hiểm vì bị dính trứng trùng.
Sắp xếp ổn thỏa, lúc Quý Mạt Dương chuẩn bị xuống, tôi nhận ra bên cạnh có người, quay lại nhìn thì thấy Huyền Quân đang đứng đó.
Cả Quý Mạt Dương và La Quán Trinh đều rất bất ngờ, Huyền Quân bước đến nhìn một lượt, nói:
Tôi đi theo Ly Thương.


Được.
Anh ấy đồng ý, sau đó xuống dưới trước, theo sau là La Quán Trinh, tiếp đó là tôi và Huyền Quân.
Chúng tôi ra ngoài sau đó đi đến nơi cuối cùng, Quý Mạt Dương lộ vẻ nghiêm trọng:
Nơi này rộng như vậy, em trai lão Lưu lại không thấy đầu nữa, nếu không phải là bị đám côn trùng ăn thịt thì chắc cũng bị nhốt ở chỗ kia rồi.

Nơi mà Quý Mạt Dương nhắc đến chính là khu hiến tế có diện tích hơn một ngàn mét vuông, dưới mặt đất đặt rất nhiều bào thai hình tròn dính đầy bùn đất, số lượng nhiều đến kinh người. Trong chúng giống như quả trứng hình tròn dẹt, bao quanh đài hiến tế ở chính giữa, bên trên còn treo những dải bùa màu vàng. Chung quanh nơi này âm u cực kỳ đáng sợ, tôi ngoảnh sang nhìn Quý Mạt Dương, anh ấy đứng ở cửa mộ thất nói:
Đến đây thì anh không vào trong mà rút lui ra ngoài luôn.

Huyền Quân đứng bên cạnh tôi lên tiếng:
Đây là một chôn trẻ sơ sinh!

Nhưng nếu lựa chọn giữa người thân và tiêu diệt giống loài này thì chắc chắn tôi phải chọn người thân rồi.
Quý Mạt Dương xoay người đi ra ngoài, sau đó đưa chúng tôi đến hai mộ thất còn lại, bên trong vẫn là những hòm đồ và gốm sứ các loại, trong hòm cũng đều là vàng bạc.
La Quán Trinh là kẻ yêu tiền, nhưng đối diện với những thứ này, cô ấy lại không hề nảy chút lòng tham. Nhìn thì cũng nhìn rồi, cô ấy không giống tôi, ngay cả thuốc độc cũng đã nếm thử, mà Quý Mạt Dương thậm chí còn xem thường cái đống này.
Trèo xuống dưới, bốn người chúng tôi tập trung lại một chỗ rồi bật đèn trên đầu lên. Xung quanh rộng lớn trống trải, trên vách tường toàn là dấu vết từng bị đào bới, tất cả đều là vách đất. Dưới mặt đất là mấy. thử đồ gốm, tôi đi qua kiểm tra thử và xác định đó là một phần của vật bồi táng, điều đó tức là chúng tôi đã xuống thẳng nơi chôn cất.

Mấy thứ này đều là đồ thời cận đại.
Tôi kiểm tra một hồi rồi quay sang nói với Quý Mạt Dương.
Anh ấy quan sát lối đi xung quanh nói:
Khi nhà Thanh diệt vong và lập quốc, có một số người vì muốn giữ lại tài sản nên đã bắt chước người xưa đào rất nhiều mộ huyệt, sau đó giấu tài sản xuống dưới đấy. Hơn nữa, bọn họ còn bố trí rất nhiều cơ quan và mắt trận trong mộ, vài người thậm chí còn không ngại dùng quỷ hồn canh giữ mộ huyệt.
Nhưng vì thiếu tiền nên anh ta vẫn để ý đến nơi này.

Quý Mạt Dương đi vào trong, chúng tôi cũng theo sau anh ấy. Tôi cẩn thận quan sát quan tài, mộ đạo có thể nói là được đào rất đơn giản, nhưng lại rất nhẵn nhụi, quả thực khác biệt rất lớn so với mộ đạo của người xưa.
Con đường dài khoảng mười mấy mét, rộng chừng một đến hai mét.
Anh ấy đã từng đến đây!

Vậy sao lão Lưu lại biết được?
Tôi hỏi Quý Mạt Dương.

Anh xuống một mình không được nên mới đưa anh ta theo. Lão Lưu ở bên ngoài canh chừng, anh xuống dưới suýt thì có chuyện, nên đành phải quay lại, không đem theo gì ra mới ra ngoài được. Lão Lưu biết chỗ này, muốn xuống nhưng lúc đó năng lực không cho phép, cộng thêm việc anh không đồng ý nên anh ta không dám.

Một lát nữa xuống dưới, tất cả đều phải nghe9 lời anh, nếu không thì đừng xuống.
Quý Mạt Dương phớt lờ La Quán Trinh, hạ lệnh cho tôi và cô ấy.
Tôi dạ một tiến6g đồng ý, La Quán Trinh cũng vậy. Quý Mạt Dương nói tiếp:
Anh xuống trước, tiếp theo là Trinh Trinh, cuối cùng là Ly Thươn5g, sau khi xuống đó cứ như vậy mà làm. Ly Thương, em qua đây.
Anh ấy gọi tôi qua, rồi ghé vào tai tôi nói gì đấy, tôi ngẩng đầu nhìn anh:
Em biết rồi.

Tôi rời đi, tiếp đó Quý Mạt Dương gọi La Quán Trinh tới, anh lại nói gì đó vào tai cô ấy, La Quán Trinh gật đầu. Ba người chúng tôi để lại ám hiệu, tất cả chỉ có mình Quý Mạt Dương có thể xác nhận, như vậy anh ấy sẽ biết chúng tôi là thật hay giả, hai chúng tôi cũng biết đó có phải là anh ấy hay không.
Tuy rằng không phát hiện ra điều gì, nhưng tôi vẫn lấy một chút thuốc bột bôi lên trên giày của Quý Mạt Dương, bôi xong mới đứng lên. La Quán Trinh nhìn hai anh em tôi thắc mắc:
Chúng chết rồi ư?


Thử này là một loại tạp chất làm đông cấp tốc, muốn tan được thì phải mất khoảng hai mươi tiếng. Hơn nữa bên trong nó còn có mầm bệnh có tính truyền nhiễm, sẽ nhanh chóng len lỏi vào trong cơ thể đám côn trùng, dù chúng sống hay chết thì chỉ cần một con chết là cả đám bị diệt sạch!

Có trời mới biết, loài người tàn nhẫn đến nhường nào.
Từ cửa mộ xuống phía dưới khoảng hơn bảy mét, hiếm khi thấy đường vào mộ sâu như vậy.
Cửa mộ rộng chừng một mét, xung quanh đất đai ẩm ướt, càng xuống dưới càng cảm nhận rõ độ ẩm rất cao, đổi với chúng tôi mà nói đây không phải là chuyện tốt.
Nếu em trai lão Lưu còn sống, nhưng lâu thế rồi làm sao sống nổi!

Tôi quay sang nhìn hắn:
Mộ chôn trẻ sơ sinh?


Huyền Quân giơ tay lên, sau đó quay sang nhìn Quý Mạt Dương và La Quán Trinh và vẽ phù hộ thân ngay mi tâm cho họ. Lá phù của Huyền Quần lóe lên tỏa ra ánh vàng rồi chui vào trong cơ thể hai người ấy.

Quả nhiên hơn rất lợi hại, phù trú mạnh hơn tôi đến mấy cấp liền.


Hai người ở lại đây đừng vào, xảy ra chuyện gì thì cứ rời khỏi đây trước.



Hãy bảo vệ Ly Thương thật cẩn thận.
Quý Mạt Dương dặn dò, Huyền Quần liếc anh ấy một cái rồi cất bước tiến vào trong còn tôi thì theo sau hắn. Tôi đi vài bước rồi ngồi xuống kiểm tra những quả trứng hình tròn trên mặt đất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.