Chương 233: Mộ chôn trẻ sơ sinh


Sau khi chuyện của Lưu Ly kết thúc, tôi trở về chỗ La Quán Trinh, cô ấy bỗng nhiên cưng nựng tối ghê gớm, đương nhiên đằng sau thứ m8ật ngọt này, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

La Quán Trinh coi tôi như con gà đẻ trứng vàng, nhưng con gà này không đẻ ra t3iền nữa, điều đó mới chết người chứ. Qua ba ngày rồi mà không thấy Lưu Ly đầu, La Quán Trinh hỏi, tôi bèn nói có thể cô ta sẽ không9 đến đây nữa. Kết quả cô ấy tức giận mắng tôi một trận, đến tối còn không nấu cơm cho tôi ăn, bảo là không có tâm trạng nên không n6ấu.

Anh thiếu tiền nhưng tôi có mà, chẳng phải tôi đã nói, có chết cũng không được xuống dưới đó rồi hay sao.
Quý Mạt Dương nắm chặt lấy tay lão Lưu, anh ta gượng cười vài tiếng, nhưng đó đã không còn là tiếng cười của con người nữa rồi.
La Quán Trinh liếc nhìn ra ngoài cửa, tôi hiểu ý đi ra đóng cửa lại.
Tôi biết chắc chắn La Quán Trinh cũng có xuống mộ, nhưng tôi chưa từng thấy bao giờ.
Đến khi hai người họ xong xuôi thì Tề Vũ cũng đã đến, tôi giải thích cho anh ta một lượt, Tề Vũ nói cứ yên tâm mà đi, để chuyện này cho anh ta xử lý. Trước khi chúng tôi trở về, anh ta sẽ bảo quản thi thể cẩn thận, chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện gì.
Tôi làm khảo cổ bao năm, đã tiếp xúc với rất nhiều thi thể nên nhận ra cơ thể này đã chết bảy tám ngày rồi.
Nếu không trong vòng bảy ngày, vì linh hồn của anh ta vẫn còn lưu luyến, ít nhất sẽ không đi nhanh như vậy.
Bỗng cả người anh ta bất động, cơ thể cứng đờ như tảng đá, đợi đến khi tôi lại gần thì người đó đã gục đầu tắt thở rồi. Anh ta nắm lấy tay La Quán Trinh khiến cô ấy khiếp sợ không thôi, dù đã từng giải quyết rất nhiều chuyện khác nhau nhưng kiểu vừa gặp đã chết thế này thực sự rất hiếm thấy. Huống hồ người này không phải là ai khác mà là bạn của Quý Mạt Dương.
Tôi vừa định động vào thì La Quản Trinh quát:
Vẫn chưa chết, mau đi... đi gọi anh của em tới đây, anh ta sắp không xong rồi.


Anh Quý, xin hãy giúp tôi tìm em trai về!

Nói rồi hồn phách của lão Lưu cũng không trụ nổi nữa, hai mắt nhìn thẳng vào Quý Mạt Dương sau đó không còn nhúc nhích.
Tôi bấm quyết định giữ hồn phách anh ta lại thì bị Quý Mạt Dương quát:
Để anh ta đi, không thể giữ hồn anh ta lại được.

Bây giờ tôi mới bỏ tay xuống, mà hồn phách của lão Lưu ngơ ngác đi qua trước mặt, lúc đó tôi mới biết anh ta đã không cần thiết ở lại nữa rồi.
Anh Quý... tôi biết mình không sống nổi, chỗ tiên đã vay của anh, đợi kiếp sau tôi làm trâu làm ngựa, nhất định sẽ trả lại.
Tôi chỉ có một đứa em trai, ba mẹ thì mất sớm, tôi ngậm đắng nuốt cay mới nuôi nó khôn lớn thành người nên chỉ mong muốn nó được hưởng hạnh phúc, chứ không phải muốn nó đi tìm cái chết với tôi. Tôi chỉ cầu xin anh vậy thôi, anh giúp tôi với.

Không lâu sau một chiếc xe việt dã đã qua cải tạo đến đỗ trước cửa, Quý Mạt Dương nhìn tôi, anh ấy không ngăn cản nữa mà trực tiếp lên xe.

Tề Vũ, trông nom cửa tiệm giúp tôi nhé.
Quý Mạt Dương dặn dò một câu rồi cùng tôi lên xe, La Quán Trinh lái xe rời đi.

Liên lạc cho Tề Vũ đi.
Quý Mạt Dương nhanh chóng bình tĩnh lại, La Quán Trinh vội vàng gọi cho Tề Vũ. Tề Vũ đến, Quý Mạt Dương đã chuẩn bị xong những thứ mà anh ấy cần mang theo, đã từ lâu tôi không nhìn thấy những món đồ anh ấy chuẩn bị để xuống mộ nữa, vả lại còn sắp xếp rất đầy đủ.
La Quán Trinh nói:
Để em đi cùng anh.

Lần này dẫn theo em trai xuống, là vì tôi thấy bát tự của nó cứng, vốn tưởng làm xong lần này sẽ rửa tay gác kiểm, nào ngờ... vừa xuống đã để lạc mất nó.
Dưới đây rất cổ quái, tôi đã nhìn thấy mấy thứ nhưng không biết đó là gì, trước nay chưa từng thấy bao giờ, mà thứ đó lại không phải quan tài. Tôi không dám đụng vào, vừa thấy nó tôi đã cảm giác tà quái rồi. Thấy bên trong có gì đó nên tôi mới cầm lên xem thì chợt nghe một tiếng cười quái dị, cả người lạnh buốt, tôi biết là mình không xong rồi.
Hồn phách cũng phân ra rất nhiều loại, một số người vừa chết hồn phách sẽ rời khỏi thế gian này, tức là sẽ không còn nhớ gì nữa mà chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là đi đầu thai.
Còn lão Lưu cố gắng mang thân xác về đây chính là để lưu lại chứng cử xuống mộ.
Ngược lại thì Huyền Quân đã mấy ngày không đến tìm tôi, chắc là hắn có việc bận.
Tôi định ra ngoài mua ít đồ ăn5 nhưng vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy một người, người đó vội vã đi tới, đến cửa còn đụng tôi một cái. Tôi khó hiểu quay lại nhìn thì thấy anh ta đứng ở cửa run cầm cập, rùng mình một cái, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Quý Mạt Dương đặt tay lên mắt lão Lưu nói:
Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm em trai về cho anh.

Anh ấy vừa nói xong thì xác lão Lưu cũng gục xuống người anh, trên cơ thể lão Lưu nhanh chóng xuất hiện những vết thi ban.
Nói xong lão Lưu quỳ xuống đầy khó khăn, anh ta đã chết, hồn phách muốn quỳ cũng khó, cả cơ thể đã cứng ngắc từ lâu rồi.
Nhưng anh ta vẫn quỳ xuống, lúc quỳ đầu gối kêu răng rắc, đó chính là tiếng bẻ gãy khớp xương.
Quý Mạt Dương đỡ lão Lưu ngồi xuống, anh ta nói ngắn gọn:
Lần này tôi xuống còn đem theo cả em trai, nó vừa mới xuống núi, lại nhỏ tuổi. Sau khi xuống dưới thì chúng tôi lạc mất nhau, tôi tìm khắp nơi mà vẫn không thấy nó đâu cả. Tôi thì chẳng vấn đề gì, chết thì thôi, dù sao vẫn chưa lấy vợ cũng chưa có con, nhưng em trai tôi ở cùng với một cô gái bên ngoài, hai đứa có con rồi. Đứa trẻ thì sắp chào đời, nhưng mẹ vợ nó muốn một căn nhà mấy triệu, một cái xe bốn triệu và cả tài khoản tiết kiệm mười triệu tệ nữa.
Anh biết đấy, tiền bạc kiếm được mấy năm nay tôi hoang phí hết cả rồi, không còn đồng nào. Tôi đã vay anh không ít tiền, thực sự không thể mở mồm hỏi vay thêm được nữa.
Tôi quan sát kỹ anh ta, trên người còn có mùi đất, hóa ra là Mô Kim.
La Quán Trinh đối đãi với người của Quý Mạt Dương tốt hơn tôi nhiều, đặc biệt là những người gọi cô ấy là chị dâu, cô ấy khom người định đỡ người kia đứng dậy.

...
Quý Mạt Dương cảm thấy khó xử, anh ấy muốn đi một mình nhưng vẫn cần có người giúp đỡ.
La Quán Trinh quay về chuẩn bị hành trang đi cùng Quý Mạt Dương.
Vừa hay La Quán Trinh cũng ra ngoài, thấy người đó thì hỏi có chuyện gì vậy, người kia nhìn thấy cô ấy lập tức quỳ xuống:
Chị dâu, em đến tìm anh Quý.

Bạn của Quý Mạt Dương ư? Tìm đến tận đây luôn?
La Quán Trinh dứt lời, tôi lập tức chạy đi tìm Quý Mạt Dương, vừa khéo xe của anh ấy đỗ ở bên ngoài, nghe thấy tôi gọi anh vội vàng chạy vào. Thấy người kia Quý Mạt Dương vội vã đi vào xem sao, La Quán Trinh tức khắc sử dụng chủ Trấn Hồn để áp chế linh hồn của đối phương, phong ấn lại trong cơ thể.
Anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, cơ thể cứng ngắc như người gỗ, gương mặt cũng lộ rõ vẻ u ám của một xác chết. Quý Mạt Dương nắm lấy tay người đó hỏi:
Lão Lưu, anh làm sao vậy?

Đối phương thở ra toàn là âm khí.
La Quán Trinh buông tay anh ta ra, lão Lưu ngơ ngác nhìn Quý Mạt Dương, dùng chút hơi tàn còn sót lại nói với anh ấy:
Anh Quý, tôi biết mình không nghe lời anh, chạy xuống chỗ kia là sai, nhưng thực sự tôi rất thiếu tiền.


Ly Thương, em ở lại đi, ngộ nhỡ...
Quý Mạt Dương cũng biết đề phòng ngộ nhỡ, tôi cầm ba lô lên chuẩn bị đi cùng anh, tôi không muốn nghe anh nói gì cả.

Mấy người lái xe của tôi mà đi.
Tề Vũ có ý tốt, nhưng Quý Mạt Dương kiên quyết từ chối, anh ấy bảo không cần, sau đó quay sang nhìn La Quán Trinh, cô ấy hiểu ý lập tức đi ra ngoài trước.
Trong xe có đủ các loại trang thiết bị, Quý Mạt Dương hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ nhiều.

Anh ấy nhanh chóng gọi điện cho vài người để hỏi han một số hoạt động gần đây của lão Lưu, đồng thời kiểm tra bát tự ngày sinh và cả chuyện vợ em trai lão Lưu nữa.

Sau khi xác định mọi chuyện, La Quán Trinh lái xe, chúng tôi chạy thẳng tới nơi xảy ra sự việc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.