Chương 232: Nhân quả ba đời
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1781 chữ
- 2022-02-04 05:56:51
Người trước mặt chính là như vậy.
Thế nên anh ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ nghèo, tiền vào như nước. Anh ta còn có một đ8ặc điểm đó chính là hút tài và tụ tài giống như bồn Tụ Bảo vậy, chỉ cần làm một việc gì đó là tài nguyên đều sẽ ào ào đổ tới.
Người như vậy tôi đã từng nghe nói qua, hôm nay coi như là được mở rộng tầm mắt.
Bản thân Kim Tử Xán không vấn đề gì, nhưng nguyên thần của anh ta, cũng tức là nguyên hồn của con người chính là Kim Thiêm. Kim Thiêm vốn không sao nhưng sau khi gặp Lưu Ly thì thức tỉnh, sau đó cuốn lấy cô ta cho rằng cô chính là Thiên Nga, anh ta muốn ăn Lưu Ly vậy nên mới thường xuyên đến tìm cô ta.
Kim Thiềm bật cười ha hả, cặp mắt anh ta trông càng ngày càng khủng bố.
Anh ta nhìn Lưu Ly:
Bọn họ nói ta là Cóc ghẻ còn đòi ăn thịt Thiên Nga, cô phi thăng còn ta lại bị chửi mắng, ta nhìn cô bay lên trời nhưng cô lại không còn để ý đến ta nữa. Là cô phụ lòng ta, cớ sao lại trách ta?
Tôi không hiểu anh đang nói gì.
Lưu Ly cảm thấy rất oan ức. Kim Thiềm thấy nực cười:
Cô nói không hiểu, nhưng thật ra cô luôn biết.
Anh ta lại nhìn sang Huyền Quần, tôi kinh ngạc:
Hắn là Tiên Quân?
Tôi nắm lấy tay anh ta và nói:
Anh Kim, anh đã từng nghe câu chuyện Cóc và Thiên Nga chưa?
Chưa từng.
Kim Tử Xán hờ hững nhìn tôi, quả nhiên anh ta là một người vô tình, trong mắt chỉ có tiền.
Anh có thể có hoặc không liên quan, vị hôn thê của tôi mấy ngày gần đây liên tiếp đều mơ thấy anh ngồi trước bàn rồi xẻ cô ấy ra ăn, hiện giờ cô ấy đang rất sợ hãi, vậy nên tôi muốn làm một phép thử với anh, nếu anh đồng ý thì tôi sẽ rất cảm kích.
Lúc Huyền Quân thừa nhận thân phận vợ chưa cưới, Lưu Ly vui đến mức cứ giậm chân mãi. Kim Tử Xán cảm thấy buồn cười, trong ánh mắt tràn đầy châm biếm!
Vậy thì bắt đầu đi.
Vậy mà anh ta lại rất phối hợp.
Tôi chuẩn bị rụt tay lại, bất chợt Kim Tử Xán trừng mắt đầy tức giận nhìn về phía tôi, tôi bị cặp đồng tử màu vàng của anh ta dọa sợ hết hồn, hai mắt anh ta đều là màu vàng.
Thân thủ Huyền Quân cực nhanh, hắn một phát kéo tôi đi, một tia sáng đỏ lóe lên, Kim Tử Xán bị vải đỏ bao lại, Lưu Ly cũng rất sợ hãi.
Cô ta nhìn vào Kim Tử Xán nói:
Anh ta làm sao vậy, sao lại biến thành màu vàng rồi?
Tôi ngoảnh sang nhìn Huyền Quân, hắn bỏ tôi ra rồi nhìn Kim Tử Xán:
Kim Thiềm, tại sao người lại hại người?
Kim Thiềm hung ác nhìn chằm chằm vào Huyền Quân:
Ta phải giết các người, ăn thịt các người để trở thành Kim Thiềm Chân Quân!
Kim Tử Xán ha ha cười lớn.
Lúc này tôi mới kể cho anh ta nghe về câu chuyện Cóc và Thiên Nga, ban đầu anh ta chỉ cười, nhưng dần dần bắt đầu cau mày lại, nắm chặt lấy tay tôi, ngày càng lộ rõ sự tức giận.
Ngay khi tôi định kể tiếp thì Huyền Quân bên cạnh nói:
Được rồi!
Sau khi lên trời, Thiên Nga nhìn Cóc, cô ấy rất muốn ở cùng Cóc nhưng cô chỉ là một chiếc đèn Lưu Ly chứ không phải Thiên Nga, mà người Cóc thích lại là Thiên Nga.
Cô ấy tìm thấy một trong hai chủ nhân, cầu xin hắn giúp cô lừa Cóc rằng hai người đang ở bên nhau, như vậy Cóc sẽ không còn chờ đợi cô ấy nữa.
Vậy xin anh hãy nhắm mắt lại, nghe theo lời tôi nói.
Kim Tử Xán bật cười, anh ta cảm thấy tôi đang lừa gạt người khác, thế nên mới thấy buồn cười. Nhưng tuy rằng buồn cười, anh ta vẫn nhắm mắt lại.
Kim Tử là đủ tốt rồi, vậy mà lại còn thêm chữ Xán!
Kim Tử Xán quay sang nhìn Huyền Quân:
Tôi và vị hôn thê của anh không có quan hệ gì cả.
Mỗi lần Thiên Nga thấy Cóc đều nhìn nó thêm một lát, đến khi Cóc bày tỏ tình cảm thì Thiên Nga mới sực nhớ tới hai vị chủ nhân nên không thể đồng ý, cô ấy còn phải đi tìm họ.
Nghe nói hai người ở nhân gian, Thiên Nga muốn xuống hạ giới, Cóc cũng đi theo. Thiên Nga quên hết mọi chuyện, suốt chặng đường Cóc luôn đi theo bảo vệ rồi tìm thuốc tiên cho cô ấy phi thăng.
Huyền Quân nói:
Anh nhìn xem...
Huyền Quân nằm hai tay lại với nhau rồi lập tức mở ra, hình ảnh nhân quả ba đời hiện lên trước mắt, chúng tôi cùng nhìn lên bức tranh đó.
Tôi xoay người đi ra ngoài, Huyền Quân cũng đi theo, tôi hỏi hắn:
Những thứ kia đều là giả sao?
Không biết.
Hắn không chịu nói.
Tôi cũng không biết phải hỏi như thế nào, sao tôi và Huyền Quân lại là thần tiên được chứ?
Huyền Quân nhìn tôi, tôi đi đến bên cạnh Kim Tử Xán ngồi xuống, sau đó đưa tay ra:
Đưa tay anh cho tôi.
Kim Tử Xán nhìn tay tôi một một lát rồi đưa tay ra.
Hai người đang nói chuyện, thấy người con gái nhìn ngắm một chiếc đèn Lưu Ly cực đẹp, người nam bèn đưa đèn Lưu Ly cho cô ấy, trông cô có vẻ rất vui.
Không biết vì sao hai người họ lại cùng nhau rơi xuống nhân gian, đem theo cả đèn Lưu Ly xuống cùng, nhưng chiếc đèn lại rơi vào trong mây hóa thân thành một con thiên nga. Thiên Nga đi tìm hai chủ nhân, ngày đêm bay lượn giữa đất trời, Cóc thấy vậy từ đó bắt đầu si mê không rời.
Kim Tử Xán ngất lịm ngã xuống sô pha, Lưu Ly hỏi có chuyện gì vậy, thì nghe thấy Huyền Quân nói:
Bởi vì con yêu quái kia nên nguyên thần của anh ta bị thương, có thể sẽ phải dưỡng thương một thời gian. Yêu quái kia muốn dùng thân thể của anh ta để hại cô, bây giờ cô không sao nữa rồi, nhưng chắc anh ta phải mất rất lâu mới hồi phục được.
Hả?
Lưu Ly lộ rõ vẻ buồn rầu, vốn cô ta vừa dễ lừa lại lương thiện, nghe Huyền Quân nói vậy đã lập tức chạy qua xem Kim Tử Xán thế nào.
Chẳng ngờ Cóc thương tâm biến thành Kim Thiềm,
Thiên Nga cầu xin chủ nhân giúp mình, chủ nhân nói là không thể tháo gỡ khúc mắc được mà chỉ có thể chờ đợi. Nhưng Thiên Nga không muốn đợi, cô ấy đi tìm Kim Thiềm, con đường luân hồi tuy dài đẳng đẳng, Lưu Ly vẫn luôn kiểm tìm. Mãi đến kiếp này, thời gian trôi qua đã hai nghìn năm, bấy giờ cô ấy mới tìm thấy Kim Thiêm.
Ngồi một lát, người đàn ông nhìn 9về phía tôi, nhưng anh ta dường như không có hứng thú gì với tôi cả, sau đó lại nhìn sang Lưu Ly:
Cô Hạ tìm tôi có chuyện gì vậ6y?
Để tôi giới thiệu mọi người, đây là Kim Tử Xán, còn đây là Huyền Quân, chồng chưa cưới của tôi, và đây Ly Thương, tình địch5 của tôi.
Thấy Lưu Ly giới thiệu như vậy, tôi thật sự muốn nói rằng cô ta đúng là không thông minh,
Nhưng tôi vô cùng tán thưởng ba chữ Kim Tử Xán này, thực là rất phù hợp với thân phận và địa vị của anh ta.
Vậy có phải vì quan hệ bất chính nên chúng tôi mới bị đánh xuống nhân gian hay không?
Thật sự không biết phải nói thế nào, vậy nên tôi lại hỏi về chuyện của Kim Tử Xán. Huyền Quân nói nguyên thần anh ta vẫn còn, đó là nguyên thần của bản thân làm sao có thể đi đầu được, chẳng qua là không chịu nối nhiều chuyện cùng lúc nên trốn đi mà thôi.
Anh ta tỉnh lại vẫn còn hơi yếu, nhưng lại tỏ ra kiêu căng mà nhìn chúng tôi, hỏi chúng tôi muốn bao nhiêu tiền, chắc Kim Tử Xin tưởng mấy người chúng tôi muốn bắt cóc anh ta.
Tôi chỉ nhìn như thế, chẳng biết phải nói gì.
Đầu tiên là một cặp nam nữ đứng trong sương trắng, hai người họ mặc đồ trắng, dung mạo người con gái thanh tú, trên đầu cài một chiếc trâm bạch ngọc, người nam cũng ăn mặc giống cô ấy, trông giống như tiên tử trên trời.
Người đàn ông xem ra chính là Huyền Quân, lúc người con gái ngẩng đầu lên khiến tôi giật mình, người đó lại chính là tôi.
Tôi quay lại gặp Lưu Ly, nghĩ ngợi không biết cô ta sẽ làm thế nào.
Kết quả cô ta đang cẩn thận chăm sóc Kim Tử Xán.
Mấy người đang xem gì vậy?
Vẻ mặt Lưu Ly ngơ ngác, lúc này tôi mới nhận ra rằng cô ta không nhìn thấy gì cả. Huyền Quân thu lại nhân quả ba đời, ánh vàng trên người Kim Thiềm chợt lóe lên, đôi mắt cũng trở về màu đen. Kim Thiềm biến mất rồi, trước mắt chỉ còn lại Kim Tử Xán.
Huyền Quân thu vải đỏ về, Lưu Ly vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Yêu một người rất dễ, đợi một người mới khó, hai người cùng chờ đợi lại càng khó khăn hơn, điều đáng sợ nhất là cuối cùng gặp nhau mà chẳng nhận ra nhau.
Tôi cũng chẳng buồn quan tâm tới chuyện của Lưu Ly và Kim Thiêm, dù sao đến chuyện của bản thân tôi còn chưa rõ.
Tôi định quay về thì Lưu Ly kêu tôi đợi cô ta một lát, vốn tưởng cô ta muốn cảm ơn mình, ai ngờ cô ta đến tìm tôi sau đó khoanh tay vênh váo nói:
Ly Thương, tôi nói cho cô biết, cô không xứng với Huyền Quân đầu, anh ấy là vị hôn phu của tôi, cô muốn cướp cũng đừng hòng. Mấy ngày nay tôi bận chăm sóc anh Kim, đợi đến khi xong việc tôi sẽ tìm cô tính sổ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.