Chương 236: Hương thi


Lúc này tôi chợt hiểu, thì ra ngay từ đầu Huyền Quân đã biết chúng tôi gặp phải cái gì rồi. Hắn không cho Quý Mạt Dương và La Quán Trinh xuống dưới8 là vì hắn phải đối phó với lũ tiểu quỷ này, nhiều người quá hắn bảo vệ không xuể.

Tôi lập tức lấy la bàn ra, cứa rách ngón tay nhỏ một gi3ọt máu xuống mặt la bàn rồi vội vã thu hồn. Nhân lúc Huyền Quân chưa tiêu diệt hết, thu được đứa nào hay đứa ấy. Kết quả là chưa kịp thu thì bùa c9hủ quanh người hắn đã thay đổi phương hướng, một phần tách ra bay tới bọc quanh tôi như một chiếc dù. Chúng xoay tròn cực nhanh trên đầu tôi, tiểu6 quỷ nào chạm vào sẽ lập tức bốc khói, còn tiểu quỷ nào tấn công sẽ hồn phi phách tán. Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi, bùa chú quanh người5 Huyền Quân càng ngày càng lớn, đám tiểu quỷ rên la thảm thiết, cuối cùng hồn phi phách tán.

Trước lúc tan biến, chúng đều dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn tôi, tôi biết chúng muốn tôi cứu chúng, nhưng tôi làm gì được đây, Huyền Quân đã chặn tôi lại rồi.
Kỳ quái!
Tôi bước qua đỡ La Quán Trinh, ngẩn người. La Quán Trinh nhìn tôi, hỏi:
Làm sao thế?

Tôi quay ngoắt qua chỗ Quý Mạt Dương:
Người cô ta lạnh toát anh ơi!

Huyền Quân vừa mở nắp quan tài, mùi tro bụi đã phảng phất bay lên, tôi ngó đầu nhìn. Nằm trong quan tài là một bộ xương mặc đồ đỏ, da thịt đã sớm không còn - xem chừng là chết đã lâu, hồn phách cũng không có.
Theo bản năng, tôi cúi xuống kiểm tra bộ xương. Là nữ, chừng hơn mười tuổi. Đây cũng là nguyên nhân tại sao quan tài đá lại bẻ như vậy. Tôi quay sang chỗ Huyền Quân, hỏi:
m khí nơi này mạnh như vậy mà lại không khiến con bé biến thành quỷ ư?


Đi trước rồi nói.

La bàn trong tay tôi chấn động một hồi mới dừng lại.
Bùa chú xoay chậm lại, đứng hình, sau đó đột nhiên dán lên đám trứng dưới đất, Huyện Quân thõng tay nhìn về phía tôi, quanh người sương khói dày đặc, Sương này vốn chẳng phải sương, mà là hồn phách của lũ tiểu quỷ đang dần tan rã, Huyền Quân xoay người nhìn về phía bùa chú dán trên đám trứng, cất bước đi về phía trung tâm.
Tôi nổi gót theo sau, thấy đằng đó có một tảng đá hình hoa sen đang nở, bên trong đựng một chiếc quan tài đá dài chừng một thước rưỡi.
Quý Mạt Dương bước tới xem thử, lên tiếng:
Từ nơi này đi vào, hướng tới bên kia có một lối ra. Trong này trống rỗng, tôi nghĩ là ban đầu định dùng làm kho chứa đồ nhưng sau lại thôi.

Quý Mạt Dương dẫn trước, La Quán Trinh theo sát phía sau, Huyền Quân thì chờ tôi đuổi kịp mới nhấc chân cùng đi. Đi một hồi, bỗng nhiên tôi phát hiện có điều kỳ lạ.
Thừa một người.
Huyền Quân nói.
Tuy rằng chúng tôi đều đeo đèn trên đầu, nhưng dù sao bốn phía nơi này cũng không có ánh sáng, tối đen một mảnh. Đám cháy ở đằng kia thì sáng đấy, nhưng nơi này tách biệt hẳn với những nơi khác, đã đi xa vậy rồi thì còn chiểu thế nào được. Càng đi sâu ánh sáng càng ít, Huyền Quân đi cạnh tôi, tôi đi cạnh tiểu quỷ, đằng trước là Quý Mạt Dương và La Quán Trinh.
La Quán Trinh giả bỗng nhiên tung một sợi dây thừng đỏ ra siết chặt lấy cổ tôi. Tôi bị ép nghển cổ nhìn về phía anh trai, còn La Quán Trinh thật thì lập tức rút ra một lá bùa định ném qua bên này. Con hàng giả kia sợ hết hồn, vội nấp sau lưng tôi.
Quý Mạt Dương cả giận:
Ly Thương còn ở trong tay ả!
Lúc này La Quán Trinh mới dùng tay:
Thả người, ta tha cho ngươi tội chết.


Ha!
La Quán Trinh giả cười nhạt. Bàn tay lạnh bằng của ả áp vào cổ tôi, hơi lạnh thấm vào da thịt. Tôi than thở:
Tay y lạnh quá, cóng buốt luôn á.

Vậy người đằng sau tôi là ai?
Tổng cộng chỗ này có mấy người? Huyền Quân không quay lại nhìn, sao biết thừa một người?
Đi đến một chỗ, Quý Mạt Dương dừng lại, quay đầu nhìn chúng tôi:
Chính là nơi này.

Cô nhìn người giống mình y như đúc, rồi quay sang phía Quý Mạt Dương.
Anh ấy thấy thế thì khẽ buông bàn tay đang nắm tay vợ ra, quan sát cả hai người rồi hỏi:
Không phải em vẫn luôn đi cạnh anh ư? Sao lại bị thương thế này?

La Quán Trinh bị thương im lặng không đáp, chỉ đứng đó nhìn Quý Mạt Dương đăm đăm. Mà một người khác lại hỏi:
Rốt cuộc cô là ai?


Cô là ai?

La Quán Trinh nhìn chằm chằm người trước mặt - một La Quán Trinh khác đang khập khiễng bước ra, trên mặt cũng bầm tím.

Có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại bỏ tôi lại?
Lúc La Quán Trinh nói chuyện, cũng đã phát hiện ra một La Quán Trinh khác.
Chúng tôi bước qua, anh bỗng phát hiện có điều không đúng:
Sao lại thế này?


Thừa một người.
Huyền Quân thản nhiên đáp.
Mặt Quý Mạt Dương xanh mát. Anh nắm tay La Quán Trinh, cô ấy cũng đang trong tình trạng căng thẳng. Chúng tôi đứng đối diện một lúc rồi quay đầu cùng nhìn về phía kẻ theo sau, suy đoán không biết đó là ai. Đến lúc người nọ bước ra, La Quán Trinh đứng sững như trời trồng.
Chớp mắt âm quỷ đã đến trước mặt tôi, tôi vung tay đập vỡ quả trứng, mặc kệ đau đớn trên tay vớt đứa trẻ lên giấu ra sau lưng:
Đứa nhóc này ta nhất định phải có!
m quỷ bị tôi làm cho giật mình, nó nhìn chằm chằm tối đầy dò xét, khè một tiếng rồi quay lại nhìn Huyền Quân. Huyền Quân hừ lạnh:
Còn không mau ra ngoài?

Tôi dắt tiểu quỷ ra ngoài, nó nép bên cạnh tôi, sợ run rẩy cả người. Quý Mạt Dương và La Quán Trinh liếc mắt nhìn tôi một cái rồi kệ luôn, âm quỷ lượn lờ tìm con mồi, thấy không còn sót đứa nào nữa mới chịu biến mất. Khu hiến tế kia cứ vậy dần sụp xuống trong lửa lớn.
Huyền Quân dẫn chúng tôi đi xung quanh tìm một lượt, vừa tìm vừa tính toán rồi rẽ vào một nơi bên cạnh đường vào mộ.
Đáng ra tôi nên sút cho hắn một cái rồi lớn tiếng đòi một con mới đúng, nhưng đánh không lại nên đành chịu thôi.
Huyền Quân giả điếc, mặc kệ âm quỷ chén hết đứa này đến đứa kia. Nơi này như địa ngục nhân gian, lũ tiểu quỷ chỉ có thể chờ một kết cục duy nhất là hồn phách nát tan.
m quỷ chén hết lũ quỷ rồi, chỉ còn sót một đứa cuối cùng. Nó trợn mắt cúi đầu tìm kiếm, tiếng khóc của một đứa bé bỗng vang lên, tôi vội nhảy xuống lao đi kiểm nó.
Thấy cô ấy vẫn không nói gì, Quý Mạt Dương nhíu mày:
Không phải cô bị câm điếc đấy chứ?


Không cần em cất lời anh cũng phải nhận ra em, nếu không thể nhận ra thì lên tiếng cũng có ích gì.
La Quán Trinh nhìn về phía Quý Mạt Dương đang chất vấn, xong lại quay sang phía tôi:
Còn không qua đỡ chị à?

Tôi nghiêng về phía La Quán Trinh này là thật hơn, nhưng La Quán Trinh kia là người hay quỷ thì tôi lại không nhìn ra được.
Huyền Quân dẫn tôi đi qua chỗ Quý Mạt Dương. Quay đầu lại nhìn, lửa đã bùng lên. Đây là lửa chuyên dùng để đối phó với quỷ hồn do Huyền Quân thắp, người sống không đụng vào được, cũng không ngửi thấy được, hơn nữa còn không có khói nhưng lại có sức công phá vô hạn đối với quỷ quái. Chúng càng giãy giụa thì lại càng đau khổ.
m quỷ của Huyền Quân không biết đã nhảy ra đứng cạnh chúng tôi từ lúc nào, mắt nhìn chòng chọc vào trong biển lửa, thấy chỗ nào lửa cháy không to là lập tức xô vào vùng quyền đập nát trứng, tủm hồn phách của tiểu quỷ bên trong ra nhai rồm rộp. Tiếng gào thét xẻ tim xẻ phổi của lũ quỷ nghe mà rợn cả người.

Tôi muốn có một con.
Thấy âm quỷ hăng hái bắt tiểu quỷ, tôi dài giọng năn nỉ Huyền Quân, mất hết cả khí phách.
Quý Mạt Dương quát:
Ngươi muốn làm gì? Tại sao lại đóng giả vợ ta?


Hiếm khi nào Quý Mạt Dương thừa nhận La Quán Trinh là vợ mình, tôi đánh mắt sang chỗ cô ấy, quả nhiên La Quán Trinh đang ngượng ngổ người. Mẹ, đến lúc này rồi còn ngượng với chả ngùng!
Ta chỉ muốn rời khỏi đây.
La Quán Trinh giá lạnh lùng nói, hình như cô ả là một con quái vật.

Quý Mạt Dương đáp lời:
Để ngươi ra ngoài là làm hại người khác. Người nên ở lại nơi đây.
Nghe anh nói vậy, La Quán Trinh gia công sức siết chặt thêm sợi dây trên cổ tôi, đảo mắt nhìn xung quanh:


Tiểu quỷ!


Tiểu quỷ đột nhiên ngẩng đầu nhìn La Quản Trinh, La Quán Trinh nói:
Người đi trước đi!
Tiểu quỷ vừa nghe thấy, thì xoay người chạy mất.

Quả nhiên không phải tộc ta ắt có dị tâm, La Quán Trinh giả vừa bảo chạy đi là tiểu quỷ đó chạy bay chạy biển. Ả nói:
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.