Chương 237: Hương thi


La Quán Trinh giả lảo đảo lui về sau, ngã ngồi xuống mặt đất. Thân thể ả bắt đầu biến đổi, trong chớp mắt thi ban xuất hiện trên mặt, lông 8dài xanh biếc mọc ra đầy tay, quả nhiên là thị biến.

Tôi hỏi La Quán Trinh giả đang ngồi dưới đất:
Ngươi là cương thi?
Thảo nào 3cơ thể lại lạnh thế

La Quán Trinh giả lồm cồm bò dậy, nhìn Quý Mạt Dương chằm chằm:
Đừng quên nếu ngươi không dẫn ta theo, em gái9 người sẽ chết không có chỗ chôn.

Sắc mặt anh ấy cực kỳ khó coi:
Sống từng này năm rồi, chưa thấy cái trường hợp nào tiến hóa nhanh như thế này.


Thế nên mới cần diệt tận gốc đấy!
La Quán Trinh chen vào.
Quý Mạt Dương lạnh lùng liếc mắt:
Anh đã nói là không được. Em không nghe thấy à?

Tôi nhìn về phía Quý Mạt Dương và La Quán Trinh, hai người mỗi người một phản ứng. Anh trai nhìn đến ngơ ngẩn, còn chị dâu lại lôi hạt táo, vòi phun mực và gạo nếp ra.
Thấy mấy thứ này, phi cương lui về phía sau theo bản năng. Ả vẫn e ngại những vật chuyên môn dùng để đối phó cương thi.
Quý Mạt Dương hỏi:
Em định làm gì?

Lúc này La Quán Trinh mới cất hết đồ nghề đi, tiếp tục tìm người. Nhưng chúng tôi lộn trở lại cũng không tìm được bất cứ thứ gì, trái lại, khi tới chỗ một gian mộ, màu mắt phi cương từ xanh biếc biển thành đỏ rực, Huyện Quân và tôi thốt lên:
A không sợ ánh sáng Mặt Trời ư?
.
Tôi kinh ngạc không thôi, Quý Mạt Dương cũng nhìn phi cương chằm chằm. Biển thành phục thi, ả chẳng những không sợ ánh mặt trời mà hai cái răng nanh cũng biến mất, nhìn bề ngoài không có gì khác với con người. La Quán Trinh cực kỳ lo lắng:

Giờ nếu không giết á, chỉ một lát sẽ không giết nổi nữa!


Em gái anh không thể chết được.
Quý Mạt Dương một mực khăng khăng.
Phục thi hà ra một hơi lạnh đến tận xương, tôi đứng cách á có hơn một mét, lạnh đến mức run như cầy sấy.

Anh mau nhìn đi! A sắp biến thành Bất Hóa Cốt đến nơi rồi!
Lòng La Quán Trinh nóng như lửa đốt, nhưng Quý Mạt Dương vẫn không chịu diệt trừ phục thi.
Chúng tôi cũng mệt lắm rồi, bèn ngồi xuống nghỉ ngơi. Người phục thi bắt đầu tỏa ra mùi thơm, hương thơm vấn vít bao phủ không gian, sạch sẽ mà êm dịu, cuốn hút tâm hồn người khác. Huyền Quân không sao, nhưng Quý Mật Dương lại như bị mê hoặc, ngơ ngẩn nhìn phục thi.
Tôi rủ rỉ với Huyền Quân:
Xưa nay tôi chưa từng thấy lão Mã kể cơ thể cương thi có thể sinh ra hương thơm bao giờ.


Có một loại có thể tỏa hương. Loại này khi còn sống là thần chức, sau khi chết không được phép lên thiên đàng nên đọa thành cương thi. Cương thi là thi thể của người sau khi chết biến thành, tanh tươi hư thổi, không được vào luân hồi. Một khi đã thành cương thi thì hầu như sẽ mất hết thần trí, ngay cả người thân nhất của mình cũng sẵn sàng làm tổn thương.

Đi tiếp về phía trước.
Giọng cương thi xanh đã trở nên ồm ồm, khác hẳn lúc giả dạng La Quán Trinh. Quý Mạt Dương đi dẫn đầu, chúng tôi nối gót theo sau. Tôi kéo tay cương thi xanh. Móng vuốt của ả vừa lạnh vừa cứng, càng đi lông trên người lại càng dài, sắc như thủy tinh đâm vào tay tôi.
Bất đắc dĩ, tôi đành buông tay ả ra, lấy một đoạn thắt lưng làm bằng vải bổ ra trói tay ở lại, đầu kia của thắt lưng buộc vào tay tôi. Huyền Quân gọi ầm quỷ ra dặn dò:
Đi bắt tiểu quỷ kia về đây.

Tôi liếc xẻo hắn một cái:
Chạy thì chạy, còn bắt về làm gì?

Bây giờ không bắt, ngày sau ắt thành đại họa. Đã là quỷ thì nhất định phải giết.
Lời lẽ của Huyền Quân đầy vẻ thâm độc, nhưng chẳng qua là do hắn không biết kiếp trước mình là thứ gì thôi, chứ nếu biết thì chắc gì dám gáy to thế.

Để em cho.
La Quán Trinh tự tiến cử, Quý Mạt Dương gạt phắt đi:
Ly Thương còn có Huyền Quân, còn em cái gì cũng không có.


Không phải còn có anh à?
La Quán Trinh bật cười, trong mắt là sắc xuân dập dờn xưa nay chưa từng có.
Nhưng xưa nay Quý Mạt Dương vốn chẳng phải kẻ thương hương tiếc ngọc, anh ấy hùng hồn nói:
Anh có biết cái quái gì đâu, không cần em bảo vệ đã là may lắm rồi.
Tôi nhìn sang phía cương thi xanh, ả gắng gượng đứng vững, không thèm bố thí cho hai người Quý Mạt Dương một ánh mắt. Anh ấy hỏi 4:
Nói đi, người đang ở đâu?

Hắn có thể xem được nhân quả ba kiếp của người khác, nhưng lại không thể nhìn thấy được nhân quả của chính mình. Giống như tôi vậy, tính trời tính đất nhưng tính không nổi bản thân. Đi thêm đoạn nữa, lục khắp mộ vẫn không thấy người nào, La Quán Trinh tra hỏi cương thi xanh:
Ngươi lừa chúng ta?


Lúc ta đi rõ ràng là ở đây mà.
Cương thi xanh đứng tựa vào vách tường, hàn khí trên người bốc lên cuồn cuộn, lông xanh bắt đầu rụng khỏi cơ thể, lông mao trắng mềm mại nhú dần lên từng mảng, nhưng chỉ vài giây sau là lại tróc ra. Cương thì có tốc độ tiến hóa nhanh đến mức này thực sự rất hiếm.
Cương thi xanh đã tiến hóa thành phi cương. Sau khi tiến hóa, mặt của ả biến về hình dạng của La Quán Trinh, hơn nữa càng thêm quyến rũ. Thi bạn hoàn toàn biến mất, da thịt toàn thân cũng trở nên non mịn, điểm khác duy nhất là mọc ra hai chiếc răng nanh, nhưng răng nanh rất nhỏ nên không hề ảnh hưởng đến sự quyến rũ của cô nàng.
Tôi nghĩ mãi mà không hiểu, chả nhẽ cương thi lại biết thuật đọc tâm? Nếu không thì tại sao ả c6ử bắt tôi để uy hiếp Quý Mạt Dương thế?
Trinh Trinh.
La Quán Trinh đang định kết liễu cương thi xanh thì bị Quý Mạt Dương cản lại. Cô ấy5 quay đầu lại nhìn anh:
Ả mà ra ngoài, chúng ta sẽ gặp nạn.

Ả có thể giúp chúng ta tìm người, anh cũng đã đồng ý đưa ả ra ngoài.
Quý Mạt Dương vẫn là Quý Mạt Dương, việc anh đã quyết thì không cho phép người nào phản đối, tất cả đều phải nghe theo. Lúc này La Quán Trinh mới ngừng tay, cô nói:
Trong đầu cương thi có viên não, nếu moi ra năng lực sẽ mất đi. Hiện tại ả đã sắp đạt tới cấp bậc phi thi rồi, không thể để mặc ả tiến hóa thêm được.

Nếu lấy viên não ra, ả sẽ chết. Tạm thời cứ kệ đi ra ngoài rồi lấy.

Quý Mạt Dương và La Quán Trinh bàn bạc xong, Quý Mạt Dương quay sang nhìn tôi:
Em phụ trách trông coi ả ta.


Ok.

Vì muốn lưu lại một con đường cho thần chức để họ không đến mức mất hết tôn nghiêm, người nào tu pháp mà lòng sáng như gương, một khi đọa thành cương thi thì cơ thể sẽ có thể sinh ra mùi thơm. Loại này được gọi là hương thi.


Vậy Hương Vụ cũng là hương thi ư?
Tôi ngạc nhiên hỏi. Sắc mặt Huyền Quân sa sầm, hừ lạnh một tiếng.
Tôi mặc kệ hắn, nhòm về phía hương thi:
Sau này hương thì sẽ thế nào?


Hiện tại ả tiến hóa quá nhanh, cứ thế này thì chưa đợi đến lúc ra bên ngoài ả đã biến thành Bất Hóa Cốt rồi. Đến lúc đấy chúng ta định chết cả lũ ở đây à?


Thế chẳng nhẽ để em gái anh chết không có chỗ chôn?
Quý Mạt Dương bừng bừng nổi giận. Xưa nay anh ấy vẫn thế, có thể hi sinh hết thảy vì tôi, kể cả đó có là vợ mình.

Em không có ý đó.
La Quản Trinh vẫn như mọi ngày, đối diện với Quý Mạt Dương là ỉu xìu như bánh, nói năng khép nép. Quý Mạt Dương lạnh giọng:
Cất hết đồ vào đi.


Hương thì sẽ không biến thành Bất Hóa Cốt, đây cũng là điểm khác biệt giữa bọn họ. Khởi nguồn của cương thi vốn là Hạn Bạt - con gái của Hoàng Đế. Nàng ấy không phải ác quỷ, mà là một yêu thần có thần

lực.

Năm đó hạn hán và giông bão liên miên, Hoàng Đế sai Hạn Bạt đi tới những vùng ngập lụt để giảm bớt mưa bão, nhưng những nơi nàng đi qua trên đường đi đều gặp phải hạn hán. Người ta chỉ nhớ rằng Hạn Bạt mang hạn hán đến, chứ không nhớ đến việc nàng đi dẹp bão lụt. Cho nên đến khi mưa thuận gió hòa, mọi người ai cũng sợ Hạn Bạt. Họ nguyền rủa nàng, khiến nàng vốn đang yên ổn làm yêu thần lại biến thành một ác quỷ đem tới tai họa. Ngày ấy tất cả Đại Tể Ti đều là nữ, Hạn Bạt là con gái của Hoàng Đế, và cũng là Đại Tế Ti.


Hương thì càng ngày càng xinh đẹp, nhan sắc cao hơn trước kia rất nhiều. Lại nhìn sang phía Quý Mạt Dương, anh vẫn nhìn hương thi đăm đăm như cũ, không phải là mê muội đến mất cả lý trí rồi đấy chứ?


Nói như vậy, khi còn sống cô là Tể Tư?
Tôi hỏi hương thi, cô ả không thèm trả lời.


Chưa chắc đã là Tế Tự. Có thể là các thần chức khác.
Huyền Quân giải thích. Tôi ừ một tiếng rồi đi ra chỗ hương thi sờ mặt ả ta. La Quán Trinh quát lên, dọa tôi hết cả hồn:
Đừng lộn xộn, ả tấn công em bây

giờ!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.