Chương 238: Trảm sát sinh


Hương thi khi ngủ trông cực kỳ đẹp, tôi nhìn mà còn mê đến mức muốn sáp qua, nhưng chưa kịp hành động thì đã bị Huyền Quân t8úm lại nên đành yên ổn ngủ một đêm.

Sau khi thức dậy, tôi phát hiện hình như hương thì không ổn lắm. Mặt cô ả đỏ b3ừng, tràn mướt mồ hôi, tôi đi qua lay thử thì cô ta bỗng nhiên mở bừng mắt, đồng tử đỏ lòm dọa tôi sợ thở hổn hển. Quý Mạt 9Dương và La Quán Trinh đúng lúc tỉnh dậy, Quý Mạt Dương dựa vào tường thở phì phò. Thấy anh ấy có gì sai sai, hương thi qua6y đầu đi chỗ khác, nói:
Người kia ở ngay gần đây, ta dẫn các ngươi đi.
Hương thi đứng dậy tháo dây thừng trên tay xuống, 5hiên ngang đi về phía trước - một bộ không sợ trời không sợ đất. Chúng tôi theo ả đi ra ngoài. Đến hành lang phía đối diện thì ả dừng lại, nâng tay kết ấn, nhìn kỹ thế mà lại là ấn Càn Khôn của Đạo gia.
Thiếu nữ nhìn thấy nhân quả ba kiếp, lặng lẽ nở nụ cười:
Sư phụ!

Một tiếng sư phụ này làm hương thi nhăn hết cả mày. Mi tâm cô ấy có một luồng âm khí đang chạy toán loạn, dấu hiệu này không phải là tốt.
Quả nhiên là có quen biết với Quý Mạt Dương.
Tôi lén lút quan sát phản ứng của hương thi, cô ấy mải phong ấn nên chả buồn quan tâm. Dù không biết nơi này có cái gì, nhưng nếu hương thi đã phải phong ấn thì chắc chắn nơi này không thể giữ lại.
Tôi lập tức chạy qua dùng ẩn m Dương hộ pháp cho cô ả.
Quý Mạt Dương và Huyền Quân chia nhau đứng canh. Bỗng nhiên, La Quán Trinh ném một tấm bùa phệ hồn về phía chúng tôi, Huyền Quân vung tay đỡ, lá bùa dính vào tay hắn. Hai người đứng đối diện, La Quản Trinh lập tức lùi về sau. Quý Mặt Dưỡng chất vấn:
Cô ta hỏi:
Anh vẫn chưa nhớ ra ư?
.
Giọng Quý Mạt Dương lạnh như băng:
Cô muốn giết vợ tôi.
Không cần nhìn cũng biết anh ấy đang nổi bão.

Có ấn tượng, nhưng không nhớ rõ cô là ai.
Quý Mạt Dương có chuyện xưa khó nói thật kìa, nhưng một khi anh ấy đã nói không nhớ thì chắc chắn là không nhớ thật.
Thiếu nữ cười ngọt ngào, đẹp thanh khiết như không dính khói lửa nhân gian.
Ông lão người Nhật kia nói đạo này không phải dùng để chém giết nên không gọi là đao, mà gọi là trảm.
Đao võ sĩ của Quý Mạt Dương tên là Trảm Sát Sinh, là pháp khí của một vị trừ yêu sư Nhật Bản thời chiến quốc, đời nọ truyền đời kia, từng bị vỡ nát rồi lại được đúc lại. Đạo này chẳng những chém giết vô số yêu tà, trong lần đúc lại còn được rót thêm máu của trừ yêu sư.
Khi đó Quý Mạt Dương vì si mê thanh đao này đã không ít lần đến cửa bài phỏng, mãi mới có được. Vốn ông cụ muốn truyền đạo cho con cháu, nhưng tâm tính họ quá yếu, không khống chế được Trảm Sát Sinh nên suýt chết mấy lần.
Nói đến cũng khéo, khi ở trong tay con cháu của ông lão, đao này không những không chịu chém giết yêu ma mà ngược lại còn suýt cướp mất tính mạng của họ, nhưng khi về tay Quý Mạt Dương thì lại bình an vô sự.

Thiên bồng, thiên nội, thiên động, thiên phụ, thiên cầm, thiên tâm, trụ trời, thiên nhâm, thiên anh! Thanh dương vị thiên, chúc âm vi địa, phụng thỉnh bảo hộ chư thần, thêm hộ từ bi, lập tức tuân lệnh!
, đại khái là chín ngôi sao đối ứng lần lượt với động vật, màu sắc, phương vị địa lý, xuân hạ thu đông - cũng chính là vạn vật thể gian. Cô ta đang triệu hoàn thần bảo vệ, lấy vạn vật làm thần bảo vệ của mình.
Rốt cuộc cô gái này là ai?
Ấn Càn Khôn là pháp ẩn tối cao của đạo gia, đạo sĩ có thể kết được ấn này ắt phải có tu vi cao thâm, nhưng hương thì dù sao cũng là cương thi, dù kiếp trước có tài giỏi thể nào thì sau khi biến thành cương thi cũng không thể vượt qua được giới hạn giữa đạo và quỷ.
Sau khi cô ta kết ấn, trên đỉnh đầu và dưới chân có pháp ấn Càn Khôn bắt đầu xuất hiện, sau đó ngày một mở rộng. Ảta nhắm mắt gọi tôi:
Hộ pháp!

Nước sông chảy xuôi, mặt sông dần xuất hiện một cái chậu gỗ. Quý Mạt Dương nhấc chậu gỗ lên, phát hiện bên trong là một bé gái sơ sinh. Anh ấy đứng bên sông quan sát một lúc rồi mới bế đứa bé rời đi. Bé gái kêu đói, Quý Mạt Dương đất nước gạo cho nó ăn. Năm nó ba tuổi, anh truyền cho nó quyết m Dương, dạy nó cách làm người, làm việc.
Lớn thêm chút nữa, bé gái mở sạp xem bói cho mọi người.
Trảm Sát Sinh trong tay Quý Mạt Dương chém nghiêng, Huyện Quân lui về sau, hỏi:
Không cần tôi giúp à?
Giọng rõ nghiêm túc, nhưng gương mặt rõ ràng là đang hóng chuyện.
Tôi bắt đầu nghi ngờ Huyền Quân này là giả rồi, Huyền Quân thật không có hóng hớt thế này bao giờ.
Thiếu nữ vẫn thản nhiên như không, thậm chí còn bảo:
Anh chỉ có thể có một người vợ là tôi.


Vớ vẩn! Cô rốt cuộc là ai?
Quý Mạt Dương tức tối văng tục. Ánh mắt thiếu nữ lạnh xuống, nét ôn hòa trên mặt dần dần biến mất, chậm rãi kể lại chuyện xưa của hai người.
Cô ta nói năm ấy bản thân tu pháp dưới tàng cây anh đào, gặp một người đàn ông trẻ tuổi đi ngang qua. Người này mặc một thân đồ đen, sau lưng đeo Trảm Sát Sinh, cô ta vừa liếc mắt là nhận ra đây chính là sư phụ kiếp trước của mình.
Thiếu nữ xúc động bật khóc, tưởng sư phụ tới đón mình về, nhưng nào ngờ vừa mới chạm vào người y, đối phương đã rút đao muốn giết mình.

Không cần. Đây là chuyện của tôi và cô ta.
Nhân lúc Quý Mạt Dương nói chuyện, La Quán Trinh sau khi hiện nguyên hình đã ngẩng đầu lên, nhắm mắt bắt đầu niệm chủ.
Thứ cô ta niệm là tiếng Nhật - chú văn của m Dương Đạo Nhật Bản.
Vì quá sợ hãi, cô ta đã trốn đi, nghĩ một ngày nào đó sự phụ đổi ý sẽ đến đón mình. Nhưng lần tiếp theo tới đây, người kia vẫn muốn trừ khử cô nàng.
Chúng tôi đồng loạt quay sang nhìn Quý Mạt Dương. Sao anh ấy lại thành sư phụ của cô gái này rồi?
Vì tò mò, Huyền Quân bèn mở ra nhân quả ba kiếp của Quý Mạt Dương. Trong một kiếp trước, anh ấy mặc pháp bảo m Dương Sư đứng ở bên hồ, bên cạnh cắm thanh Trảm Sát Sinh. Gió vừa thổi, bộ đồ trắng theo gió khẽ bay, anh tuấn bất phàm.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Quý Mạt Dương mặc đồ trắng.

Rốt cuộc ngươi là ai?


Mạt Dương, anh nghi ngờ em ư?
La Quán Trinh căng thẳng hỏi.
Mười tuổi trở thành m Dương Sư.
Bé gái có thiên phú xuất sắc, cứu giúp vô số người.

Ngươi cho rằng ta không nhận ra được vợ mình à?
Quý Mạt Dương rút từ sau lưng ra một thanh cương đao.
Năm ấy hai chúng tôi đi Nhật Bản vô tình tìm được thanh đao này, là đao chuẩn của võ sĩ Nhật Bản.
Hưởng ứng lời triệu hồi của cô ta, xung quanh bắt đầu rục rịch. Đám âm hồn đen đặc bị kéo ra khỏi nơi ẩn nấp, nhập vào thân thể cô nàng. Làn da của cô ta bắt đầu từ từ khôi phục, đẹp đẽ hơn xưa rất nhiều nhưng không còn là ngoại hình của La Quản Trinh nữa mà biến thành một thiếu nữ Nhật Bản duyên dáng cực kỳ. Cô ta mặc một bộ kimono màu trắng, vạt áo choàng dài chấm đất, ánh mắt trầm tĩnh, dáng vẻ ngạo nghễ.
Dáng vẻ này khiến tôi ngạc nhiên không thôi.
Huyền Quân hỏi Quý Mạt Dương:
Hai người quen nhau?


Chắc là có.


Cô là m Dương Sư Nhật Bản?
Tôi hỏi.
Khóe mắt cô nàng liếc nhẹ về phía tôi một cái rồi cứ thế lướt qua, nhìn thẳng về chỗ Quý Mạt Dương:
Anh còn nhớ tôi?

Anh trai chưa bao giờ đeo đao trên người, đao đặt chỗ nào tôi cũng không biết, không ngờ hôm nay anh lại mang theo.
Trảm Sát Sinh vừa xuất hiện, La Quán Trinh đã lùi lại một đoạn xay đao vừa chém xuống, gương mặt cô ta vỡ bong ra từng mảng như bức tường bị tróc sơn, lộ ra diện mạo xấu xí vốn có. Tôi bàng hoàng thả lỏng tay, hướng thị cả giận quát:
Hộ pháp!
Tôi giật mình, vội kết ẩn cẩn thận lại.
Trảm Sát Sinh tuy là pháp khí của trừ yêu sư, nhưng trên mặt nào đó thì nó còn là một yêu vật.
Ngày ấy ông lão đắn đo suy nghĩ mãi mới quyết định đưa tặng Quý Mạt Dương, nhưng tôi lại cho rằng ông ấy chuyện bé xé ra to, bởi tôi chẳng nhìn ra chút pháp lực nào trên thanh đao ấy cả.
Mà từ nhỏ cô bé đã lập một chí hướng, ấy là làm vợ của sư phụ. Chỉ tiếc sư phụ không bằng lòng, bỏ lại nó, một mình rời khỏi quốc gia. Nó nghe nói sư phụ đến đất nước của chúng tôi nên cũng chuyển qua đây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.