Chương 239: Trảm sát sinh


Cũng chính ngày đó, sự phụ từ bên ngoài bước đến. Cô ta bỗng nhiên mở bừng hai mắt, bò từ trong quan tài ra, hân hoan đến bật khóc.

Nhưng c8uối cùng thứ đợi được lại là phong ẩn của sư phụ.

Là cái chết dưới lưỡi đao của Trảm Sát Sinh.

Mặt của ta!
Thiếu nữ nâng tay ôm mặt, uất ức muốn khóc. Cô ta ngẩng mặt nhìn Quý Mạt Dương:
Sư phụ, ngươi thật độc ác!


Bớt nói nhảm đi.
Quý Mạt Dương lại bổ thêm một đao, thiếu nữ né được nhưng vẫn bị chặt mất nửa cánh tay. Lúc này tôi mới phát hiện một khi Trảm Sát Sinh đã chém xuống thì sẽ không thể tránh thoát, kể cả có nó được thì vẫn sẽ bị thương như thường.
Thiếu nữ ngẩng đầu tru lên thảm thiết, cả khu vực đều chấn động theo, hương thi chậm rãi đứng dậy.
Thiếu nữ lệ rơi như mưa, nhưng Quý Mạt Dương vẫn lạnh như băng:
Ta đã nói là biến mau!


Ngươi thích người phụ nữ này ư?
Thiếu nữ chỉ về phía hương thi.
Quý Mạt Dương tức cười:
Cô ấy là vợ ta.

Ta hiểu rồi. Ngươi phong ấn ta không phải bởi vì ta giết nhiều trẻ con, mà là vì ta đã giết hôn thê của ngươi!


Ngươi muốn chết?
Quý Mạt Dương không cho phép bất kỳ kẻ nào làm tổn thương La Quán Trinh. Không đợi hương thi kịp phản ứng, anh đã xông lên, vung một đao chém thiếu nữ chém thành hai nửa. Quý Mạt Dương lau miệng, phun một búng máu lên mặt thiếu nữ, cô ả đứng sững, cả người cứng ngắc như một pho tượng.
Chưa cần chúng tôi động thủ, chỉ mỗi máu của Quý Mạt Dương thôi cũng đã khiến cô ta đứng hình rồi.
Hai mắt cô ta chăm chú nhìn Quý Mạt Dương:
Sư phụ, ta lạnh quả! Nơi này lạnh quá!


Ta không phải sư phụ ngươi. Đừng có gọi bừa.


Ngươi cầm Trảm Sát Sinh thì chính là sự phụ ta.
Thiếu nữ bước thêm một bước tới trước mặt Quý Mạt Dương:
Tại sao lại phong ấn ta? Sao lại muốn giết ta?


...
Quý Mạt Dương vung Trảm Sát Sinh chém về phía trước:
Biến ngay!

Sư phụ! Ta muốn lấy người thì có gì sai?

Thiếu nữ rít lên tê tái:
Cuối cùng ngươi cũng nhớ rồi!

Cô ta bay lên không trung, tóc dài bay tán loạn, hai mắt biến thành màu đen kịt, mặt lại trắng đến rợn người. Ả nhìn Quý Mạt Dương:

Sư phụ! Ta phải giết ả. Chính v đã cướp mất người khỏi tay ta!


Cô ta đang triệu hồi tà thần.

Hương thi đi tới bên cạnh Quý Mạt Dương, đưa tay nắm lấy tay anh. Quý Mạt Dương nhìn cô ấy, dường như nhớ lại rất nhiều chuyện mà chúng tôi không biết. Hương thi bỏ tay ra, anh ấy nhìn về phía thiếu nữ, chất vấn:
Thì ra cô giết hôn thê của tôi?


Ngươi nhớ ra rồi?

Huyền Quân thấy tôi không vui mới hỏi:
Biết rõ nó muốn hại mình, sao còn muốn dẫn nó theo?

Tôi quay đầu nhìn Huyền Quân, quả nhiên hắn đã biết tiểu quỷ muốn chui vào trong thân thể tội cướp xác để rời đi. Mà sở dĩ hương thi quát tiểu quỷ chạy đi không phải vì muốn thả nó, mà là vì muốn bảo vệ
tôi.
Tôi chán chả buồn nói, cãi lại hắn chỉ tổ mỏi mồm tổn nước bọt.
Xoay người chuẩn bị đi lại thấy Quý Mạt Dương và hương thi bước ra, tôi không khỏi lo lắng: La Quán Trinh biến thành hương thi rồi, anh tôi biết làm sao bây giờ?
May sao Huyền Quân lên tiếng:
Tình trạng này chỉ là tạm thời thôi. Cô ấy bị nữ cương thi cắn một miếng nên thi độc phát tác, nếu là người bình thường thì đã thành cương thi lâu rồi, nhưng cô ấy có tu vi hộ thân nên biến thành hương thi. Hiện giờ cương thi cằn cô ấy đã hồn phi phách tán, chờ thêm chút thời gian nữa, rời khỏi nơi này là cô ấy sẽ trở về bình thường.

Quý Mạt Dương đứng bất động mãi đến tận khi thiếu nữ cười với anh.
Không hiểu tại sao Quý Mạt Dương bỗng nhiên nhắm mắt lại, dường như anh đang đi vào cảnh trong mơ. Trong giấc mơ ấy, tay anh đang nằm Trảm Sát Sinh sau lưng, nhãn cầu không ngừng chuyển động cho đến khi anh mở bừng mắt. Thiếu nữ đã biến mất không thấy, trên mặt đất xuất hiện một loạt chậu trẻ con. Quý Mạt Dương không tới gần mà lui về phía sau rời khỏi chỗ này.
Khung cảnh chuyển tới lúc Quý Mạt Dương dẫn nhóm chúng tôi tới rồi dùng. Nhân quả ba kiếp bị thu hồi. Huyền Quân liếc Quý Mạt Dương một cái. Anh ấy im lặng chẳng ừ hừ gì, cũng không thấy ngạc nhiên bao nhiêu, chỉ đứng nhìn thiếu nữ đăm đăm. Cô ta hỏi:
Sư phụ đã nhớ ra ta chưa?

Tôi đang tính tóm tiểu quỷ về thì bị nó cắn cho một nhát. Con nhóc túm chặt tay tôi, dùng sức nghiến răng, gương mặt méo mó dữ tợn khác hẳn bộ dáng ban đầu tôi từng nhìn thấy.
Tiếc là nó không làm gì được tối, dù gì tôi cũng có tu vi, nếu nó là người như cô bé ở biệt thự kumanthong thì mới có thể cắn đau tôi được.
Huyền Quân thấy linh lực của tôi không có động tĩnh bèn đập một chương qua, tiểu quỷ và mạnh lên tường, hé môi gào rống về phía chúng tôi. Hắn ném lên trán nó một lá bùa, tiểu quỷ thét lên thảm thiết rồi hóa thành tro bụi. Thấy nó đã chết, tôi quay lưng định bỏ đi.
Quý Mạt Dương vẫn vững như núi. Anh đặt Trảm Sát Sinh vào lòng bàn tay vuốt mạnh, máu chảy đầm thân đao. Không đợi mọi người kịp phản ứng, một đạo đã vung lên.
Thân hình thiếu nữ run rẩy, đến lúc chết ánh mắt vẫn lưu luyến trên gương mặt Quý Mạt Dương. Cơ thể cô ta như tờ giấy bị ngọn lửa thiêu rụi, trong chớp mắt cứ thế tán loạn tan đi. Lúc gương mặt tan biến, cô ta vẫn mấp máy môi muốn gọi một tiếng
sư phụ
.
Quý Mạt Dương xoay người ôm chặt lấy hương thi, cô ấy có chút xấu hổ:
Đừng có đụng vào em. Máu của anh sẽ làm em bị thương đó.

Còn có vụ này hả?
Quả nhiên là Huyền Quân đã ém mất mấy tình tiết rồi!
Sắc mặt thiếu nữ bỗng trở nên u ám, cô ta phẫn nộ trừng mắt nhìn về phía hương thi:
Hôm nay ta phải giết ngươi!
Lời vừa dứt, cô ả đã bay về phía hương thi. Tôi lao vội lên muốn ngăn cản, Huyền Quân nhanh tay kết ấn bảo vệ tối. Quý Mạt Dương chém một đao xuống, thiếu nữ né được những gương mặt lại bị nứt ra một vệt, khí đen theo đó tràn ra.
Lúc ấy thiếu nữ mới biết, thì ra sư3 phụ đến đây để giết mình.
Sau khi chết, thi thể cô ta bị phong ấn trong quan tài đá. Hơn một trăm năm rồi, thiếu nữ vẫn không hiểu vì sao9 sư phụ muốn giết mình.
Mọi quang cảnh theo sự phụ mà đi, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị phong ấn. Chẳng biết sự phụ đã đi đâu, dùng nhâ6n quả ba kiếp cũng không tìm được nơi đi của người, chỉ còn một thanh Trảm Sát Sinh truyền xuống đời sau. Hình ảnh tiếp theo là cảnh Quý Mạt Dương5 đứng trước hầm tuẫn táng trẻ con, nhưng thứ anh nhìn thấy không phải chiếc hầm khủng khiếp ấy, mà lại là cánh hoa anh đào bay múa, tuyết phủ trắng mặt đất. Quý Mạt Dương đi tới bên rìa cái hố, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt: bên cạnh chiếc quan tài hình hoa sen, một thiếu nữ mặc kimono trắng đang đứng. Sau lưng nàng là cây hoa anh đào tươi tốt, cánh hoa rơi như mưa, phủ lên mặt đất một tầng hoa dày.
Huyền Quân phải âm quỷ đi tìm tiểu quỷ không phải đơn giản chỉ muốn bắt nó, mà là để đề phòng lúc chúng tôi sơ ý, nó sẽ nhân cơ hội gây rối. Những tiểu quỷ bị triệu hồi, mất đi ý thức, biến thành quỷ dữ, để lộ nguyên hình.
Thấy mặt tôi cứ trơ trơ, Huyền Quân bực cả mình:
Sư phụ cô cũng chẳng phải người thường, sao lại nhận một đứa chẳng nên cơm cháo gì như cô làm đồ đệ!

Biết tôi bùn nhão không trát nổi tường, sao vẫn cứ dây dưa mãi thể?
Nghe thể, dáng vẻ uy phong của Quý Mạt Dương biến mất ngay lập tức, cuống quýt lấy thắt lưng vải bố ra quấn lên tay mình. m khí chung quanh bắt đầu tản đi, nhiều tiếng kêu rên liên tiếp vang lên. Tôi và Huyền Quân đi tìm người, dọc đường tuy không tìm được người Quý Mạt Dương đang kiểm nhưng lại vô được con tiểu quỷ đang chực chạy trốn.
Tiểu quỷ đứng ở một xó hung dữ lườm tôi, do bị thiếu nữ triệu hồi nên nó đã mất hết ký ức về tôi rồi.
Quỷ là thế đó, có bài vị thì không nói, nhưng cô hồn dã quỷ không có bài vị cực kỳ dễ bị triệu hồi, một khi bị quỷ mạnh triệu hồi thì sẽ quên hết mọi thứ.
Quả nhiên Huyền Quân hiểu biết hơn tôi nhiều, kẻ hèn này phục sát đất.

Tôi mon men tới chỗ La Quán Trinh lại bị cô ấy quạc cho một trận:
Em vô dụng quá đấy! Đến chị còn không nhận ra!



Sao chị biết em không nhận ra? Dù gì anh trai em cũng che chở chị rồi, còn cần em nhảy vào làm gì nữa?


Nói xong, tôi ngó vào bên trong đường xuống mộ:
Chúng ta đi tìm người đi. Cương thi chết rồi, chắc cũng sắp thấy người thôi.


Trên đường đi, chúng tôi hỏi Quý Mạt Dương về chuyện Trảm Sát Sinh.

Anh kể lần đầu tiên tới đây anh có mang đao theo, chủ yếu là vì muốn thử tí thôi, nào ngờ khi đến địa đạo lại nhìn thấy một loạt hình ảnh không bình thường. Nhắm mắt lại, anh thấy mình vung Trám Sát Sinh chém một thiếu nữ đứng dưới gốc cây hoa anh đào. Thiếu nữ bỏ chạy, anh không dám tùy tiện đuổi theo nên rút lui ra ngoài. Nhưng khi đặt chân ra ngoài, ký ức của anh đã biến mất cùng với một đoạn Trảm Sát Sinh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.