Chương 243: Xóa bỏ hôn ước


Linh đường của chú hai Trương Bằng đặt ở trong nhà, bố Trương Bằng giới thiệu, bọn họ vốn định đưa đến nhà tang lễ nhưng thực sự khôn8g nỡ.

Chú hai cậu ta là người tốt nhất trong nhà, không ngờ lại gặp chuyện thể này.

Trước linh đường, tôi liếc mắt n3hìn rồi đi đến cạnh quan tài:
Mở quan tài ra để tôi xem xem.

Trong khi nói tôi vô thức nhìn sang bên cạnh, Huyện Quân ôm lấy tôi, lau mồ hôi cho tôi rồi bảo:
Về nhà rồi nói.

Trên đường đi Huyền Quân luôn ôm tôi, tôi thì cứ rùng mình, chỉ là thấy lạnh.
Huyền Quân cởi áo khoác ra đắp cho tôi, tôi mơ màng muốn ngủ. Đến chỗ ở, Huyền Quân đưa tôi xuống xe, tôi nép vào lòng hắn nhưng vẫn rất lạnh. Vân Nhã cũng nhận ra tình hình không ổn, lo lắng muốn khóc.
Tôi không muốn trả lời cậu ta, bèn nhắm mắt lại.
Ai ngờ trong mơ tôi lại nhìn thấy một người toàn thân đen sì ngồi ở bên cạnh mình. Tôi nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn tôi. Hắn chậm rãi ngoảnh đầu sang, giống như nhìn thẳng vào tôi, tôi ngẩn người khi bị kẻ đó nhìn, rồi đột nhiên tỉnh lại.
Tối mở mắt ra, cả người đã đẫm mồ hôi. Thật ra, tôi cũng không sợ, nhưng không biết tại sao cả người lại đổ mồ hôi lạnh.
Mọi người nhanh chóng đặt quan tài rồi lấp mộ, đám người Trương Bằng chuẩn bị đồ cúng lễ xong, lúc này chúng tôi mới lên xe trở về. Bố Trương Bằng hỏi tôi:
Thầy Ly, tư thế của em trai tôi như vậy có phải là tội lắm không?

Ông ta chết rồi, chịu chút tội cũng không sao cả. Bởi ông ta là đột tử, một mặt tiền thế âm đức không đủ, mặt khác phong thủy trong nhà ông lại không tốt, căn nhà tổ đã hại ông ta.

Không chỉ kiếp này ông ta phải chắn họa chịu tội cho nhà họ Trương các ông, mà kiếp sau sẽ còn phải chịu tội vì tiền thế âm đức của ông ta không đủ.

Ông ta như vậy gọi là khuất, người chết quan trọng, nếu như sau khi chết có thể chịu chút tội, thì kiếp sau cũng có thể sống an nhàn.

Nếu ông ta không như vậy, cánh tay và chân đó đều sẽ đứt rời, kiếp sau không phải ngã chết thì cũng chết vì lý do khác, không sống được bao lâu đâu.

Nhưng sau khi ông ta khuất một kiếp sẽ bằng sống ba kiếp, đau khổ của ba kiếp đổi lấy an nhàn sau này, nếu ông ta chuyển thể luân hồi thì sẽ được an nhàn, yên tâm đi.


Vậy thầy Ly, chú ấy không vào mộ tổ sao?


Không vào là tốt nhất, nếu vào thì quả thật không tốt, nhưng nếu ông muốn để ông ta vào, tôi cũng có thể giúp ông, vẫn có cách.
Bố Trương Bằng do dự
Hay là thôi đi, tổ tiên nhà tôi đã xảy ra chuyện này, chúng tôi cũng đều rõ là không thể cưỡng cầu, chú ấy ở bên kia chỉ cần không sao, kiếp sau cũng có thể sống tốt là tôi thấy đủ rồi.
Bố Trương Bằng không hỏi nhiều nữa. Về đến nhà ông ta, bổ Trương Bằng xuống xe rồi đưa cho tôi một khoản tiền, tôi đếm thử, độ hơn mười vạn, đều là tiền vừa mới rút. Bố Trương Bằng nói:
Đây là để cảm ơn thầy đã hạ táng em trai tôi, còn một tệ bên trên là tiền phí lần này.

Huyền Quân không hề khách sáo, nhận lấy tiền nếm cho Vân Nhã:
Cầm lấy.

Vân Nhã vội vàng đón lấy, tôi cũng không nói nhiều, chỉ liếc nhìn ngôi nhà:
Ngôi nhà này của ông, từ rất lâu trước đây là một mảnh đất trống, đúng không?


Chuyện này thì tôi không biết, đất của ông nội tôi.
Ông Trương hơi ngạc nhiên.
Tư thế này khiến tôi mệt thở phì phò, toát cả mồ hôi.
Huyền Quân ở bên cạnh lau mồ hôi cho tôi, vừa lau vừa khó chịu càu nhàu:
Hỏa táng không tốt hơn à?

Tôi nhìn Huyền Quân:
Gì thì gì cũng phải khom lưng, đâu phải anh không biết.


Vậy thì đi hỏi ông cụ đi.

Chúng tôi vào trong, ông cụ đang buồn bã, nhìn thấy chúng tôi thì mời vào. Ông cụ tuổi tác đã cao, là một ông lão trường thọ, tại không điếc mắt không mờ, trông rất khỏe mạnh. Ông Trương hỏi cụ về mảnh đất này trước đây, ông cụ nói là một mảnh đất trống. Tôi nói tiếp:
Trước đây đất trồng vốn là bãi mộ. Lúc đầu đất mộ vắng vẻ, thực sự không nhiều, nhưng nhà ông lại đè lên một góc nhà người ta.
Ông cụ không hiểu:
Tôi nhớ chỗ này là đất trống, có mộ hay không thì tôi không biết.


Đào lên xem thử đi.
Tôi nói với ông Trương, ông ta do dự một chút vẫn gọi người đến, đào một bãi ở vị trí mà tôi chỉ định, mới đầu chẳng có gì, đào xuống hai mét thì mới nhìn thấy một cỗ quan tài.

Ha!

Tôi nhìn quan tài:
Tìm một nơi an vị quan tài, bên dưới rải ngũ cốc, đặt vào tháp Văn Xương, rải lên tiến ngũ đế, chôn trở lại xuống đất.

Ông Trương vội vã đi làm, về phần cỗ quan tài kia, tôi cứ cảm thấy trong đó có chút kì quái.

Khởi linh!
Nhà Trương Bằng không ngờ lại nhanh như vậy, hai tiếng đồng hồ đã khởi linh rồi.
Nhưng bọn họ cũng không nói nhiều, xe chuẩn bị sẵn đã ở ngoài cửa, lên xe thì bên kia cũng gọi điện đến, đã tìm chỗ xong rồi. Một tiếng sau chúng tôi đã đến nơi, nhân lúc còn đang là buổi sáng, tôi lập tức xuống đạp một huyệt phong thủy cho chú hai của Trương Bằng, hạ táng quan tài theo phương vị.

Nhớ là nhất định phải quay đầu về hướng tây.

Nhưng tôi không mở quan tài, chỉ làm giống như chú hai của Trương Bằng, đưa đi chôn.
Dù sao đã lâu như vậy rồi, cũng không tìm được người nhà của người ta nữa.
Sau khi hạ táng xong tôi lại xử lý một chút, nhà Trương Bằng đưa một số tiền cho tôi, sau đó tôi cùng Huyền Quân trở về. Trương Bằng tiên chúng tôi, trên đường đi cứ luôn mồm, tôi bắt đầu thấy phiền phức.

Mọi người muốn chôn hay hỏa táng?
Tôi thuận miệng hỏi.
Bố Trương Bằng chậm nửa nhịp, rồi vội vàng nói:
Hỏa táng.


Ừm, hỏa táng khá rắc rối, nếu chôn thì còn dễ.
Nghe tôi nói vậy, bố Trương Bằng lại bảo:
Chôn cũng được.

Lúc này Huyền Quân mới không hậm hực nữa, tôi biết là hắn thương tôi, tại thấy tôi quá mệt.
Hỏa táng mặc dù cũng phải khom lưng nhưng không bằng chậu đất, lấy giấy vàng khâu cánh tay và chân thì đơn giản hơn rất nhiều.
Lật thi thể lại xong, tôi lập tức đi lấy chậu đất, chiếu theo tỷ lệ, làm cánh tay và chân, dán lại ổn thỏa rồi đóng quan tài.
Trương Bằng lập tức đi tới mở ra, bên trong là một người bị t9hiểu tay chân, ngã rất thảm, nhưng cũng nhìn ra được là nhóm Trương Bằng đã xử lý qua rồi.

Chúng tôi cũng đã mời người khác6 đến, nhưng không ít thầy âm dương xem rồi đều nói không được, chưa từng làm việc này. Ý của chúng tôi là xem, liệu có thể ghép cánh5 tay và chân lại hay không, không có cái ban đầu thì làm một cái giả cũng được, đừng để chú hai nhà tôi kiếp sau làm một người tàn phế.

Bổ Trương Bằng nghẹn ngào nói. Thật ra bọn họ đều hiểu người chết không thể sống lại, cũng biết có những chuyện là không thể nào, cho dù kiếm được tay chân về thì cũng chưa chắc có thể siêu thoát, nhưng mọi người vẫn hy vọng như vậy.
Huyền Quân nhấc tay lên lau trán cho tôi, tôi mới nhìn hắn:
Anh nhìn thấy rồi chứ?


Không thấy rõ.


Đó là gì thế?

Bọn họ đi rồi, Huyền Quân bế tôi ra khỏi nơi ở, xe của Tử Mặc đột nhiên dừng lại, Huyền Quân lên xe đưa tôi đến nhà mình.
Đến nhà Huyền Quân, Tử Mặc lo quýnh cả lên, chạy vòng vòng quanh chúng tôi.
Huyền Quân thấy Tử Mặc thiếu kiên nhẫn bèn bảo anh ta ra ngoài, bớt nhảy nhót trước mặt hắn, lúc này Tử Mặc mới trốn ra bên ngoài.

Cô tiễn Trương Bằng ra ngoài rồi cũng đến trường đi, thầy Ly của cô không sao, có tôi trông nom.


Nhưng mà thầy ấy...


Vậy thì cô đi tìm La Quán Trinh đi.
Huyền Quân muốn Vân Nhã đi, cô ấy vội vàng đi trước.
Tôi nhìn ông ta:
Bây giờ chôn được?


Được, quê chúng tôi vẫn thường hay chôn, hơn nữa cũng cách đây không xa, một trăm cây số thôi.


Thế thì bây giờ chuẩn bị đi. Trương Bằng, cậu mặc áo tang vào, tiễn chú hai cậu một đoạn đường.
Tôi nói xong, bố Trương Bằng cũng vội đi làm. Trương Bằng mặc áo tang đi đến, tôi mới bảo:
Chuẩn bị chậu đất đến đây.
Bố Trương Bằng lại sắp xếp người đi chuẩn bị chậu đất. Tôi gọi bố Trương Bằng và chú út đến hỗ trợ, lật người chú hai bọn họ lại, hướng những chỗ bị hư hỏng lên trên, để ông ta khom lưng lại.
Ông Trương sợ tái mặt.
Quan tài lại còn không nhỏ, ông ta hỏi tôi phải làm thế nào.

Đây là vị trí đông bắc, là nơi chưởng quản con cháu, cũng liên quan đến tài vận nhà ông, hơn nữa là vị trí con thứ, cho nên nhà ông đời đời mất con trai thứ.

Mà lúc này trời đã vào đêm.

Huyền Quân đặt tôi lên sofa rồi viết thứ gì đó.

La Quán Trinh gọi điện tới, hỏi tôi đang ở đâu, chắc là đã nghe Vân Nhã kể lại chuyện của tôi nên lo lắng gọi điện hỏi han. Huyền Quân nghe điện thoại, nói đại khái là lúc tôi xử lý sự việc, do kinh nghiệm không đủ, xử lý không tốt nên đã chuốc họa, nhưng hắn cũng nói không phải chuyện lớn, không cần lo lắng. La Quán Trinh nói cô ấy có việc nên không qua được, nhưng xử lý xong sẽ đến ngay.

Huyền Quân đặt điện thoại xuống rồi quay lại nhìn tôi, trên trán tôi có vẽ một lá bùa, hắn ngồi xuống ôm lấy tôi:
Còn lạnh không?



Không lạnh lắm!
Nhưng thật ra là tôi lạnh muốn chết, chưa bao giờ lạnh như vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.