Chương 244: Xóa bỏ hôn ước


Hắn nhìn ngó trong biệt thự, tìm đến cửa rồi xuyên tường tiến vào. Sau khi vào trong, hắn tìm đến tôi đang nằm trên sofa. Tôi thấy hắn đi đến t8rước mặt mình thì dừng lại, sau đó cúi đầu nhìn tôi một lát, rồi ngồi xuống cạnh tôi.

Lúc đầu tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ của hắn, sau 3đó tôi phát hiện, mặc dù hắn không có lộ mặt nhưng hình như có một khuôn mặt người, chỉ là tôi mơ hồ không nhìn rõ, chỉ biết là hắn đang nhìn 9tôi.

Hắn thò tay ra muốn chạm vào tôi, tôi run lên, ngay sau đó đột nhiên bừng tỉnh.

Ngươi dám?
Phía sau Huyền Quân là mấy tấm bùa bay ra, bắn về phía Hương Vụ. Trước mặt Hương Vụ là màn sương mù dày đặc, chỉ chớp mắt hắn đã mang tôi rời khỏi. Sương mù tản đi, Hương Vụ đã đưa tôi đến nơi hắn tu hành.
Tôi ngồi xuống để hắn chữa trị, hồi phục linh phách.

Âm linh không phải loại thường, nếu hắn đã nhằm vào em thì sẽ hút linh khí trong linh phách của em, khiến linh phách của em tan rã. Một khi tan rã thì em sẽ toàn thân lạnh buốt, tới khi linh phách của em tan hết, đó cũng chính là ngày chết của em.

Huyền Quân đang siết chặt tay tôi, tôi th6ấy hắn nhíu chặt chân mày:
Hắn chạm vào em rồi?

Vẫn chưa, nhưng hắn vào rồi.

Tôi nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, đưa tay ra sờ thử, t5hế mà lại lạnh buốt vô cùng.
Tôi vô thức siết chặt tay:
Lão Mã nói phàm là những nơi có oán khí linh sát đều sẽ có âm linh, chỉ là dương khí đủ có thể đánh tan, còn dương khí không đủ thì không đánh tan được.

Nó quanh năm tồn tại ở nơi có âm khí cường thịnh, nhưng nếu không động đến hoặc không có nguyên nhân đặc biệt gì, âm linh có thể tồn tại và cũng có thể không tồn tại, cho dù nơi âm khí thịnh sinh ra âm linh cũng chưa chắc nó sẽ hiện thể, trừ khi là thứ gì đó hoặc ai đó làm kinh động đến âm linh, khiến nó xuất hiện.
Nghe lão Mã nói, ông từng làm việc cho người khác, nhà đó có âm linh, hơn nữa còn đã tồn tại suốt mấy trăm năm, thế nhưng nhà này lại không biết chuyện. Âm linh cũng ngủ say ở nhà này, cho đến khi nhà này cưới một người con dâu về, không biết là từ trường hay vì nguyên nhân khác đã khiển âm linh tỉnh dậy.
Lúc đầu cô con dâu đó vẫn chưa qua cửa, sống ở nhà này, mỗi tối âm linh đến thăm cô con dâu, sau đó cơ thể cô ta càng ngày càng yếu, không chống đỡ nổi rồi qua đời. Trước khi chết, cô con dâu nói, từ sau khi có hôn ước với nhà này và ở đây một đêm, vào đêm khuya luôn mơ thấy có một bóng người toàn thân đen nhánh từ trên đầu cô ta nhìn xuống, cô ta không nhìn thấy

Thế thôi hay là đi đi.
Hương Vụ cũng không giữ tôi.
Tôi tò mò hỏi hắn:
Huyền Quân này là Huyền Quân đó à?

Hương Vụ nhìn tôi, ánh mắt như thể không thèm để ý, sau đó biến mất.
Ảnh mắt của Huyền Quân rất kiên định, tôi nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt hắn.
Âm linh không giống những thứ khác, nếu là bắt bình thường sẽ không dễ tìm như hồn ma, nó chỉ tồn tại ở thế giới của tôi hoặc thế giới của một vài người nào đó. Tôi có thể thấy hắn, không chỉ do có chút cơ duyên cùng hắn, mà quan trọng hơn là hiện giờ cơ thể tôi yếu ớt, không như lúc trước.
Huyền Quân thì khác, hẳn khỏe mạnh nên không thể nào nhìn thấy ấm linh.
Tôi cố gắng nhở lời lão Mã từng nói với mình về việc đối phó với âm linh. Lão Mã nói phải có người ở bên cạnh đánh thức tôi mới được, nếu không tỉnh thì âm linh sẽ xâm chiến hồn phách của tôi, hóa thân thành hồn phách của tôi cũng có thể, cuối cùng là thay thế tôi, còn tôi sẽ ở lại trong mộng cảnh, trở thành âm linh, hoán đổi thân phận với nó.
Tôi đột nhiên hiểu ra mục đích của âm linh.
Lên trên lầu, âm linh bế tôi đến nhà tắm rồi đặt tôi xuống. Hắn thờ bàn tay đen sì ra mở nước, tôi thấy nước nóng đến 70 độ, hắn cầm vòi sen xổi vào người tôi, tôi đẩy tay hằn ra theo bản năng, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi bị dáng vẻ ngẩng đầu của hắn làm cho giật mình, tựa như hắn đang phẫn nộ nhìn qua bởi vì sự kháng cự của tôi.
Tôi khỏi rồi, Hương Vụ mới cáu bẳn nói với tôi. Hắn nói vậy tất nhiên là tôi không vui, nhưng cũng chẳng thèm để tâm.

Có phải tôi nên quay về rồi không?
Tôi hỏi Hương Vụ, hắn lập tức bực bội nhìn tôi, hỏi có phải tôi thấy phiên chán nên khỏe rồi là muốn đi hay không.

Tất nhiên tôi không hề phiên chán, chẳng qua tôi sợ Huyền Quân ở bên ngoài nổi bão thôi. Anh đưa tôi đi, không biết bây giờ anh ấy thế nào rồi, sau này anh ấy tìm tôi tính sổ thì anh phải xuất hiện giúp tôi đấy, thể thì tôi sẽ ở lại.

Cũng có chuyện mà bà đồng không biết, theo lão Mã nói thì đó chính là âm linh.
Linh vật do âm khi sinh ra mà người đời không biết. Tôi càng thấy lạnh hơn, bèn hỏi Huyền Quân:
Anh định làm thế nào?


Bắt hắn ra.


Nếu là âm linh thì xử lý hơi phiền toái. Căn nhà họ Trương vốn chính là một mảnh đất mộ, đất mộ vốn lưu lại từ thời chiến loạn, còn không rõ rốt cuộc bên dưới đỏ có gì. Hầu hết âm linh được sinh ra từ khi đó, nhưng âm linh sẽ không đi lung tung, chắc chắn hắn trốn ở trong nhà họ Trương, em đào quan tài ra, hắn đang nấp ở trong đó phải chạy ra ngoài, không có nơi nào để đi nên bèn đến tìm em.

Tất nhiên tôi biết điều mà Huyền Quân nói. Âm linh không giống các hồn ma khác, hồn ma có kiếp trước, nói cách khác là con người sau khi chết mới có hồn phách, mà hồn phách chính là ma.
Nhưng âm linh thì khác, âm linh là thứ do âm khí ngưng kết thành.

Ư ư...
Âm linh muốn nói gì đó, nhưng Hương Vụ không đợi hắn cất lời đã từng một chương đánh qua, âm linh hét lên một tiếng, run rẩy chui vào trong nước.
Hương Vụ chuẩn bị đuổi theo thì một cái bóng xuất hiện bên cạnh tôi, tôi quay đầu lại, không ngờ là Huyền Quân đang đứng đó.
Huyền Quân nhìn Hương Vụ, sắc mặt cực kém, Hương Vụ thì lại rất bình thản.
Tôi đứng dậy bỏ đi nhưng mắt bỗng tối sầm, chung quanh tối đen như mực. Tôi cảm thấy hắn đứng ở ngay phía sau mình, không dám quay đầu lại, chỉ bò dậy chạy tới cửa, thế nhưng cửa phòng tắm đóng sập lại, tôi quay lại nhìn thấy hắn cầm vòi sen trong tay gọi tôi:
Qua đây nào! Nhanh lên!

Giọng nói khủng bố của hắn có chút hoảng hốt, tôi bèn ngồi khoanh chân, định dùng chủ nhiếp hồn nhưng hắn là linh, chủ nhiếp hồn lại không đối phó được với hắn.
Hắn cũng không sợ lửa.
mặt của thứ đó, chỉ cảm thấy nó đang nhìn mình, mà cô ta thì luôn sợ hãi.
Sinh tiền cô con dâu đó từng tìm người xem qua, bà đồng ở gần đó nói là tổ tiên của nhà chồng cô ta biết được sắp cưới con dâu mới nên thăm cô ta.
Nhưng trên thực tế không phải như vậy.
Tôi sợ run lên, Hương Vụ kéo tôi dậy, bây giờ tôi mới mê man nhìn hắn. Hương Vụ cau chặt mày, giơ tay lên ấn vào mi tâm của tôi, truyền linh khí trên người hắn qua. Tôi dựa vào người Hương Vụ, dần hồi lại nhưng vẫn rất yếu ớt.
Hương Vụ bỏ tay ra, hắn nhìn vào mặt tôi:
Đúng là vô dụng! Một âm linh đã làm khó được em rồi?

Tôi nhìn về phía Hương Vụ, bởi đứng không vững nên nhào vào người hắn. Hắn lập tức ôm lấy tôi, tay bảo vệ sau lưng tôi, quay người phẫn nộ nhìn âm linh trước mặt:
Thử khốn kiếp, người phụ nữ của bản tôn mà ngươi cũng dám động vào, chán sống phải không?


Ngươi tới chậm quá!

Huyền Quân bước qua:
Lại đây!
Huyền Quân muốn đưa tôi đi, nhưng Hương Vụ lại ôm tôi, không chịu trao đổi.
Bảo ngươi buông ra.
Huyền Quân đánh một chưởng, Hương Vụ ôm tôi quay một vòng, tránh được Huyền Quân.
Hắn nhìn Huyền Quân:
Ta phải đưa Thương Nhi đi, cô ấy bị thương rồi!

Trên sofa, Huyền Quân đang ôm tôi ngủ, lau mồ hôi cho tôi.
Lúc này tôi mới biết mình vẫn còn trong mơ.
Tôi liếc nhìn âm linh, hắn ôm chặt tôi, tôi quay mặt về áp vào người hắn, âm khí lạnh thấu xương trên người hắn đang thẩm thấu vào cơ thể tôi từng chút một.

Vậy anh có cách không?


Trước tiên đi xem cỗ quan tài đó, nhưng bây giờ sức khỏe em không ổn, muốn đưa em đi hơi khó, đợi qua đêm nay, sáng mai đi có thể sẽ đỡ hơn.


Vậy đêm nay hắn sẽ ở đây?
Tôi nhìn trong phòng khách nhưng không thấy được vị trí của âm linh, có điều chắc chắn hẳn ở trong này, chỉ là khi tỉnh dậy rồi tôi không nhìn thấy hắn.
Hắn đi đến trước mặt tôi, chĩa vòi sen vào tôi, toét miệng cười.
Tôi bị cái miệng ngoác ra của hắn làm cho giật mình, nhưng đúng lúc tôi đang sợ thì mặt hắn lại khôi phục như cũ.
Hắn dùng nước nóng trong vòi sen để làm bỏng tôi, tôi tưởng mình chết chắc rồi, ai ngờ trên người tôi lại là một dòng nước lạnh, bịch một tiếng, thứ đó bị hất văng ra ngoài.
Huyền Quân đứng dậy bế tôi lên, đi lên căn phòng trên lầu của hắn.
Tôi tựa vào lòng Huyền Quân nhắm mắt lại, muốn tìm được âm linh thì lại phát hiện người đang bể mình không phải Huyền Quân mà là âm linh.
Tôi ngớ người, rời khỏi Huyền Quân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hẳn cái nhìn tôi, cả khuôn mặt đều là màu đen, tim tôi nhảy vọt lên tận cổ họng, nhìn về phía sofa ở dưới lầu.
Vì không tìm được hơn nên tôi rời đi, lúc mở mắt ra đã thấy Huyền Quân sa sầm mặt đợi mình. Thấy tôi tỉnh rồi, hắn bèn đẩy tôi ra, cứ như ghét lắm vậy, tôi ngã xuống sofa, lòng chùng xuống.

Huyền Quân sửng sốt nhưng rốt cuộc vẫn không đỡ tôi, còn hỏi:
Chịu về rồi đấy à?
Tôi đứng dậy, cũng phớt lờ hắn.

Hắn đối với tôi như vậy lại giống Huyền Quân trước kia hơn.

Tôi liếc nhìn bên ngoài, trời đã sáng, vậy thì phải xử lý sớm một chút mới được. Tôi ra ngoài rồi đi luôn, có lẽ Huyền Quân cũng không ngờ tôi lại như vậy, thế là thở phì phò đi theo ra ngoài gọi tôi lại.

Tôi xoay người nhìn Huyền Quân, mặt hắn lạnh tanh:
Các người đã làm gì?

Gì cũng làm rồi!
Tôi nói xong, mặt Huyền Quân đã tái mét, hắn tức giận đùng đùng hỏi tôi có xứng với hắn không. Tôi giương mắt đáp trả:
Tôi đã nói là tôi có chồng rồi, bảo anh đừng hiểu lầm, nhưng anh cố tình không nghe, bây giờ chồng tôi về rồi, anh cũng nên từ bỏ đi.


Tôi nói rồi quay người bỏ đi, tôi cố ý đó.

Đi đến cửa thì xe của Tử Mặc đã ở đó, tôi nhìn trời, hôm nay là một ngày u ám.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.