Chương 245: Xóa bỏ hôn ước


Sau khi ra ngoài Huyền Quân rất cáu kỉnh, còn hung hăng, thậm chí anh ta còn không dám đến gần.

Ô Tôi không muốn biết những chuyện này, bèn 8báo Tử Mặc đưa mình đến chỗ chôn quan tài của âm linh. Tôi cũng muốn xem thử, rốt cuộc trong cỗ quan tài đó là thứ gì. Tôi liếc nhìn quan tài trấn 3hồn đang tản ra hơi lạnh trên ngực, ngồi trong xe chợp mắt một lúc.

Ban ngày âm linh không thể đi theo tôi, lúc này tôi cũng đã ngủ say.
Nhưng trong mơ, Huyền Quân đang đứng trong phòng tắm, hắn đang tìm gì đó, nhưng tìm âm linh hay Hương Vụ thì không thể biết được.

Không sao cả.

Vậy sao anh lại đi?
Tôi có hỏi thế nào Hương Vụ cũng phớt lờ không để ý. Lúc này tôi lại nghe thấy phía sau có người đi tới, khi quay đầu nhìn thì thấy Huyền Quân đến tìm mình.
Vừa thấy tôi hắn đã chú ý ngay tới quan tài trấn hồn tôi đeo trên cổ, tôi bèn vội vàng cất vào.
Huyền Quân đi tới, hắn thò tay ra lấy, tôi nhanh chóng lùi lại phía sau:
Không được qua đây!
Ánh mắt Huyền Quân lạnh xuống:
Đưa cho tôi.

Cái này là của tôi, không thể cho anh được.

Tôi là chồng em.

Nhưng mây đen trên trời càng lúc càng dày, chung quanh nổi lên gió âm, cơn gió lạnh lẽo hệt như lưỡi dao đâm xuyên vào xương cốt.
Tôi nhìn vào trong quan tài mới hơi sửng sốt, không ngờ bên trong trống rỗng. Tôi biết có gì đó không ổn, bèn quay người lại nhìn phía sau, giữa ban ngày mà thứ kia lại đứng ngay trước mắt tôi, cơ thể đen sì, nó đang tiến đến gần.
Chung quanh bắt đầu trở nên âm trầm, trời vốn đã u ám giờ lại càng u ám hơn.
Tôi sững người, nhìn thấy âm linh ở phía đối diện bị sét đánh tan thành tro bụi. Lúc này, Hương Vụ rời khỏi người tôi, tôi đứng không vững nên ngã nhào qua một bên, Hương Vụ bèn vươn tay ra ôm lấy. Ảo bào rộng rãi của hắn tung bay theo gió, tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn cũng đang cúi xuống nhìn tôi, sắc mặt hơi tái.
Tôi không hiểu:
Anh sao vậy?

Ly Thương đúng là Ly Thương, lúc hại bản tôn còn không nể tình như vậy.
Hương Vụ nói rồi biến mất, tôi vội cúi đầu xuống nhìn, quan tài trấn hồn không còn lạnh buốt như trước nữa.

Hương Vụ, anh sao vậy?

Tôi6 tỉnh lại thì đã đến nơi, Tử Mặc cùng tôi xuống xe, chúng tôi đi đến chỗ chôn cỗ quan tài kia. Nhân lúc trời âm u, Tử Mặc đã tìm mấy người bạn cùng5 đến, giúp tôi đào mộ, đặt quan tài trở lại.
Bạn của Tử Mặc nói quan tài sát khí nặng, bọn họ phải đi, Tử Mặc bèn bảo họ đi trước.
Sau khi bạn của Tử Mặc đi, tôi cũng bảo anh ta đi đi, nhưng Tử Mặc không chịu:
Tôi ở lại.

Anh đi đi, ban ngày ban mặt sẽ không có chuyện gì, thứ này chuyên hút âm khí, lát nữa anh mà gặp chuyện thì sẽ không bao giờ gặp được tôi nữa đâu, tôi có hương vụ bảo vệ, yên tâm đi!
Bây giờ Tử Mặc mới đi. Sau khi anh ta đi, tôi cầm dụng cụ lên mở quan tài. Ván quan tài rơi xuống đất, bên trong im lặng như tờ.
Lúc này La Quán Trinh mới nói, sau khi tôi ngủ cứ sốt cao mãi không giảm, sốt đến 45 độ làm bọn họ sợ muốn chết, đặc biệt là Huyền Quân đã ba ngày ba đêm không chợp mắt rồi. Giờ tôi mới biết mình đã ngủ ba ngày ba đêm, biết mình đã sốt cao như vậy mà vẫn có thể sống sót. Tôi nhìn Huyền Quân:
Giáo sư Trương nhọc lòng rồi!

Thật ra tôi muốn nói, anh chỉ mong tôi chết, sao không để tôi chết đi.
Huyền Quân đang lo lắng nhìn tôi, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, quay đi chỗ khác.
Tôi nằm trên sofa, Huyền Quân ngồi bên cạnh tôi, tôi tỉnh lại thì thấy họ đều đang chăm chú nhìn mình.
Tôi hơi mất tự nhiên, quay lưng về phía họ. Huyền Quân vẫn luôn nắm tay tôi, tôi quay người lại thì hắn nhìn mình, tay của hắn cũng di chuyển một vòng theo.
Thấy thế nào rồi?
La Quán Trinh đứng dậy nhìn tôi. Tôi nhắm mắt vốn không muốn dậy nhưng cô ấy lại kéo tôi qua, đành phải ngồi dậy vậy.
Lúc này Huyền Quân vẫn đang nắm tay tôi, tôi định buông ra nhưng hắn lại nắm chặt hơn.
Tôi đi qua xem:
Anh không sao chứ?

Huyền Quân lạnh lùng nhìn tôi, lại nhìn mặt dây quan tài trấn hồn trên cổ tôi, hắn muốn dùng bên tay còn lại để lấy, không muốn quan tài trấn hồn dán lên da thịt tôi nữa.
Tôi cảm giác có một luồng khí lạnh len lỏi vào trong xương cốt, vừa cúi đầu đã không thấy gì cả. Huyền Quân tức giận, quay người bỏ đi.

Khà...

Âm linh mắng tôi đã làm hỏng chuyện tốt của hắn, muốn tôi phải trả giá.
Tôi kết ấn, vốn muốn dùng chủ Ngũ Lôi dẫn sét đánh âm linh nhưng hắn đã túm lấy tay tôi, đẩy xuống thật mạnh.
Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, ánh mắt hắn nhìn tôi hơi lạ.

Tôi xem thử.

Huyền Quân căng thẳng sờ đầu, xem mắt tôi, sau khi xác định tôi không sao hắn mới chậm rãi buông tay ra.

Đó là tự anh nghĩ, tôi đã bảo không phải.


Giấy kết hôn đã ký rồi phải không, tôi bảo em lấy ra thì lấy ra, nếu không...


Hừ!

Tôi xoay người định đi, Huyền Quân bèn chặn tôi lại, thế mà hắn lại thật sự muốn cướp mặt dây quan tài trấn hồn của tôi. Tôi kháng cự, nhưng tất nhiên không phải là đối thủ của hắn, hắn thò tay ra cướp lại
còn định đánh.
Thế nhưng tay hắn đột nhiên buông ra, đau đến nỗi đỏ lên một mảng. Hắn cúi đầu nhìn tay mình, lòng bàn tay toàn lỗ kim đâm, còn lấm tấm máu.
Hắn đi rồi tôi mới triệu chú Ngũ Lôi cho nổ quan tài gỗ dưới đất, Huyền Quân quay đầu lại nhìn tôi một cái rồi mới rời đi. Tôi vốn định đi theo Huyền Quân trở về, nhưng vừa đi được mấy bước thì ngã nhào xuống đất.
Huyền Quân quay lại thấy vậy mới bể tôi lên.
Tôi nhìn hắn có chút mê man.
Huyền Quân ôm chặt tôi, đưa tôi lên xe của hắn.
Chúng tôi trở về, tôi đã ngủ say.
Khi tôi tỉnh dậy thì đêm đã khuya, có mấy người ngồi trong biệt thự của Huyền Quân, là Quý Mạt Dương cùng La Quán Trinh, Long Đình và Vân Nhã, ngay cả Kim Tử Xán và Lưu Ly cũng ở đây.
Chỉ nghe bịch một tiếng, vốn tưởng rằng tôi sẽ bị hất ngã nhưng lại thấy Hương Vụ đứng phía trước che chắn cho tôi, còn âm linh thì đã bị hất văng ra từ lúc nào. Âm linh đứng dậy muốn bỏ chạy, Hương Vụ bèn đánh một tia sét qua khiến nó phải thét lên một tiếng. Ngay sau đó, Hương Vụ nhập vào cơ thể tôi, tôi hơi ngây người, cả cơ thể đều không nhúc nhích được, tựa như bị trói chặt.
Bên tại là tiếng chủ Ngũ Lôi Hương Vụ niệm, hắn dùng tay tôi nhanh chóng kết ẩn tạo sét đánh âm linh.

Ram!

La Quán Trinh đứng dậy nói lời tạm biệt:
Chúng tôi về trước đây.

Quý Mạt Dương cũng đi tới đỡ tôi dậy định rời đi, khiến người ta có cảm giác là lạ chỗ nào.
Tôi đang nghĩ đã xảy ra chuyện gì, thì Huyền Quân đứng dậy ôm tôi:
Ly Thương ở lại đây đi!
Tôi quay đầu lại nhìn Huyền Quân, cử cảm thấy là lạ chỗ nào đó, hình như hắn rất lo lắng.
Quý Mạt Dương cười:
Anh lấy sách nhân duyên ra, tôi xóa bỏ hôn ước cho các người trước!



...
Chuyện gì đây?

Tôi nhìn về phía Quý Mạt Dương, mặt anh ấy lạnh tanh:
Trinh Trinh, đưa Ly Thương đi.
La Quán Trinh kéo tay tôi muốn đưa đi, nhưng Huyền Quân kéo tôi lại:
Đúng là tôi rất giận, nhưng tôi chỉ tức giận chứ không hại cô ấy!



Anh chỉ tức giận đã muốn đánh nó, vậy nếu như anh nổi khùng thì tôi không còn nhìn thấy nó được nữa rồi!


Quý Mạt Dương nói xong lại giận dữ nhìn tôi:
Đi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.