Chương 246: Người chưa chết đã có quan tài


Quý Mạt Dương và Huyền Quân cùng ra ngoài. Huyền Quân nhìn tôi, chỉ vào bên tai hắn, tôi biết ý là hắn sẽ gọi điện thoại cho tôi.

Nhưng tôi 8nghĩ, hắn càng như vậy lại càng mệt mỏi.

Chẳng bằng không liên hệ còn hơn.
Tôi không nhịn được bèn hỏi cô ta:
Cô cũng là vợ chưa cưới của anh ta, sao cô không đi an ủi anh ta đi?


Cô có ngốc không hả?
Lưu Ly hỏi ngược lại tôi. Tôi nhìn đối phương, suýt chút nữa đã trả lời rằng, rốt cuộc ai mới ngốc. Kim Tử Xán lên tiếng:
Tôi đã nói rõ với Huyền Quân, chuẩn bị đưa Lưu Ly về, có thể sang năm chúng tôi sẽ kết hôn.

Nghe Kim Tử Xản nói vậy, tôi lập tức im lặng.

Cô Ly, nếu cô không đi được thì tôi nói với bọn họ là tạm thời không đi nữa.
Vân Nhã hơi lo lắng.

Đợi đến tối họ ngủ rồi thì tôi đi với cô, đừng nói với bất cứ ai.

Vân Nhã do dự:
Có cần nói với Long Đình không, lỡ như có chuyện gì...

Không có lỡ như, yên tâm đi.
Tôi quay lại nghỉ ngơi, Vân Nhã lo lắng rời đi nhưng đến đêm khuya cô ấy vẫn đợi tôi ở cửa. Lúc thấy tôi đi ra, Vân Nhã giật mình đánh thót, nhìn ngó khắp nơi, thấy không có ai mới yên tâm.
Lưu Ly cầm bùa xem một chút, rồi gấp lại như bảo bối mà cất đi.

Vậy tôi đi nhé?
Lưu Ly nhìn tôi vẻ mặt lưu luyến, còn rơi vài giọt nước mắt. Tôi ghét nhìn người khác khóc nhất, bèn muốn xua cô nàng đi.

Ở bên ngoài cẩn thận đấy!
Tôi nói xong thì quay về. Đám Lưu Ly ở bên ngoài nói chuyện một lúc, tôi đứng trong sân chốc lát, gieo một quả cho cô nàng.
Tôi nói:
Thứ nhất, tôi và Huyền Quân có thích hay không thích, cũng không phải nguyên nhân các người chia tay lần này, là do cô sống chết không chịu chia tay, lúc đó sao cô không nói anh ta không thích cô? Cô quên dáng vẻ đeo bám của cô, còn tìm tôi đánh ghen rồi à, cố quên chứ tôi không quên.


Hả?
Vẻ mặt Lưu Ly ấm ức chực khóc, sốt ruột giậm chân, kéo tay Kim Tử Xán. Anh ta muốn nói nhưng tôi lạnh lùng nhìn sang, Kim Tử Xán đành phải gật đầu để tôi nói tiếp. Tôi tiếp tục:
Thứ hai, tôi cũng không chen vào giữa cô và Huyền Quân, là anh ta bám lấy tôi, tôi không muốn ở cùng anh ta cũng là vì cô. Cô cứ nhất quyết ụp mũ cho tôi, thật xin lỗi, tôi không có thói quen nhịn nhục, cho nên... tôi cũng không chen vào, mặc dù hơi khiên cưỡng nhưng tôi không có ác ý, tôi và Huyền Quân cũng là có danh mà không có thực.


Và cả lúc quen biết Huyền Quân, quả thực tôi không biết anh ta còn có cô, sau đó tôi cũng đã từ chối, là anh ta nhất quyết bám lấy tôi. Còn cô cũng chẳng đầu với đầu, không làm nên được trò trống gì, tôi mượn chuyện lần này, dạy có một chiều, cách nắm giữ đàn ông.

Tình cảm là thứ khó mà nói rõ được.
Lưu Ly có chút quẫn bách, cô ta liến thoắng nói với tôi:
Cũng đâu phải lỗi của tôi, thứ nhất là Huyền Quân không thích tôi, thứ hai là cô chen vào trước, thứ ba... Tử Xán sức khỏe không tốt, lại là do tôi, cho nên tôi dự định chăm sóc anh ấy.


Về phần kết hôn thì vẫn chưa cân nhắc đến.

Lưu Ly tròn mắt nghe, tôi nói với cô ta:
Sau này nếu anh Kim muốn chia tay với cô, nếu cô vẫn thích thì cô hãy thương lượng với anh ta, lựa lời khuyên nhủ. Nếu anh ta đã quyết đi mà cô vẫn còn tình, không thể dứt được thì cô hãy đánh gãy hai chân anh ta, làm cho anh ta không thể đi đầu được hết, cắt tất cả liên lạc của anh ta với mọi người, nhốt anh ta vào lồng, như vậy thì anh ta sẽ hoàn toàn thuộc về cô.

Tôi nói như vậy nhưng trong lòng lại thấy buồn cười, mặt của Kim Tử Xán xanh lét.
Lưu Ly lập tức lấy quyển sổ ra nhanh chóng ghi lại.
Cuối cùng tôi nhìn sang Lưu Ly:
Nếu anh ta không tốt với cô, nhớ là đừng khinh suất, cô quay lại đây, tôi trả Huyền Quân cho cô!


Hả?
Lưu Ly kinh ngạc. Quả nhiên Kim Tử Xán không vui cau chặt chân mày, đây chính là kết quả mà tôi muốn.
Kim Tử Xán đang định nói gì đó thì Lưu Ly lại ngây ngô hỏi tôi:
Cô sẽ tốt bụng như vậy à?

Tôi nghỉ ngơi một lát, đang đêm ngủ say thì bị Vân Nhã đánh thức. Vân Nhã ở ngoài cửa lén lút gọi tôi.
Có chuyện à?

Tôi mở cửa, Vân Nhã chui vào phòng tội y như ăn trộm.

Thầy Ly, thầy không sao chứ?
Vân Nhã vẻ mặt quẫn bách, cô ấy có gánh nặng trong lòng, nghĩ là mình đã hại tôi.
Tôi không sao đâu. Tôi nhớ là cô bảo còn một chuyện, có phải là người ta tìm tới cô không?
Tôi hỏi Vân Nhã, bấy giờ cô ấy mới gật đầu.
Tôi cùng Vân Nhã lên xe, Tử Mặc đưa chúng tôi đi.
Vân Nhã rất thích Tử Mặc, ngồi trong xe ríu rít nói chuyện suốt với anh ta, thực sự coi Tử Mặc như người bình thường.
Tử Mặc thì không thích nói chuyện với Vân Nhã lắm, chỉ thi thoảng cười một cái.
Tôi nhìn Lưu Ly, cô ta sắp đi đến nơi rồi mà còn nói đường hoàng ghê ta, đúng là mặt dày, tôi cũng không phải người dễ ức hiếp, bèn đáp trả:
Cô nói như vậy thì đều là lỗi của tôi rồi, các người chẳng sai chút nào hết?


Tôi...
Lưu Ly định nói nhưng Kim Tử Xán đã cướp lời.

Không phải ý đó, mọi người đều là người trưởng thành, hợp thì đến không hợp thì...

Anh không cần lên tiếng.
Tôi liếc nhìn Kim Tử Xán, anh ta lập tức im lặng. Tôi lại nhìn sang Lưu Ly, lúc tôi dữ lên thì cô ta cũng sợ, nép sang bên cạnh Kim Tử Xán.
Quẻ này tốt xấu lẫn lộn, hung hiểm khó đoán, khiến người ta không thể nào yên tâm nổi.
Nhưng trăng có lúc tỏ lúc mờ, khi tròn khi khuyết, người cũng có tốt xấu họa phúc, đầu phải nói tránh là tránh được.
Lưu Ly và Kim Tử Xán đi rồi, đám La Quán Trinh mới trở về.
Lưu Ly cảm thấy có lý, thế là ngây ngô gật đầu:
Phải!

Cho nên...
Tôi nhìn Kim Tử Xán:
Tôi biết các người có tiền, đi đâu cũng được cả, một khu Nam Thành nhỏ như vậy không giữ được các người, cho nên... lần này đi không cần tiền tài vô hạn, chỉ cầu an ổn vô
lo, đối xử tốt với Lưu Ly, cô ấy không nợ gì anh cả.

Kim Tử Xán thoáng sững sờ, trên trán lóe qua một vệt sáng vàng, tôi biết anh ta nghe hiểu mới yên tâm một chút.
Tôi vốn tưởng rằng cô nàng là một người ngực to não ngắn, vì khuôn mặt ưu nhìn của Huyền Quân mới mê muội si tình như con gái khắp thế gian. Nghĩ đến cô ta nửa đời phóng khoáng cũng sẽ không có bất cứ dao động gì, hại tôi một thời gian đặt mình vào vị trí người thứ ba kia. Không ngờ cái ghế kẻ thứ ba ấy còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì cô ta đã hết cố chấp, phủi mông mất hút, giờ còn nói năng hùng hồn như vậy, hệt như một con gà tây ngực bự vậy, thật khiến người ta phiền muộn!
May mà cô ta cũng đang kiên trì, mài giũa con cóc vàng ở đằng sau kia, như vậy cũng cho tôi có thời gian thích ứng.
Nhưng cô ta đến lúc này, lại khiến tôi không biết làm sao. Cứ như là tôi cướp chồng sắp cưới của cô ta, khiến cô ta phải nén đau từ bỏ tình yêu, quả quyết ra đi ấy. Tôi lại chẳng phải là thứ không cần người chồng sắp cưới chăng hoa kia của cô ta, thực khiến người ta cầu thúi ruột mà.
Đám Long Đình thì như cứng đờ trong gió.

Thứ ba là sức khỏe của anh Kim có tốt hay không cũng không phải vì cô, sức khỏe anh ta không tốt là do anh ta muốn hại người, chẳng lẽ hại còn thành lợi được à?
Quả thực là anh ta hại mà được lợi rồi đây
này
Quý Mạt Dương vào phòng tôi, ngồi xuống nhìn tôi bảo:
Anh ta không chịu lấy sách nhân duyên ra, anh sẽ nghĩ cách lấy.


Vâng.

Thực ra tôi không quan tâm đến chuyện sách nhân duyên, nhưng Quý Mạt Dương muốn lấy để hủy thì cứ hủy cũng tốt.

Hai người nói việc chính đi, cứ kệ tôi.

Có Tử Mặc nhắc nhở thì Vân Nhã mới sực nhở ra, lúc này mới nói chuyện thứ hai muốn tìm tôi.
Vân Nhã nói cô ấy quen một người, cũng là quen trên diễn đàn cách đây không lâu, vì giải quyết chuyện của nhà Trương Bằng nên chuyện này bị lùi lại.
Nhưng tôi không ngờ khi chúng tôi trở về, ngoài Huyền Qu3ân không đi cùng thì những người khác đều đi theo, thế này có vẻ hơi bắt nạt người ta rồi đó. Tôi từ trên xe xuống, quay lại nhìn thấy Lưu Ly và Ki9m Tử Xán xuống theo, nhất là Lưu Ly còn vội vã đến tìm tôi.

Tôi nói này, sao cô lại như vậy chứ, vợ chồng chưa cưới hờn dỗi cãi nhau là ch6uyện rất bình thường mà, sao cô không nói đỡ Huyền Quân với, cô về một mình mặc kệ Huyền Quân ở đó, cô thấy như vậy có được không?

Dáng vẻ5 Lưu Ly truy hỏi tôi giống như là rất yêu, nhưng chung quy cô ta cũng quên thân phận rồi, nhìn cô ta lúc này cố chấp bao nhiêu, lại nhớ đến lúc đầu cô ta kiên trì bấy nhiêu.

Có nhiều người theo đuổi tôi lắm, không chỉ một mình Huyền Quân đầu. Huống hồ, cho dù cô không thích Huyền Quân, không muốn anh ta, thì bên cạnh tôi còn có rất nhiều người, Long Đình hay Tử Mặc, tùy cô chọn lựa.


Cho dù Huyền Quân chẳng ưu tú đến đầu, nhưng so với gã toàn thân mạ vàng này cũng không thua kém nhỉ.

Lưu Ly cảm thấy có lý:
Đúng thế.
Tôi lấy một tờ bùa đưa cho Lưu Ly:
Cô cầm lấy, có chuyện gì tôi sẽ biết.

Chuyện này phải bắt đầu kể từ chuyện của người nọ.

Bạn của Vân Nhã tên Chu Vũ, anh ta là bạn học cũ của Vân Nhã, họ quen nhau từ hồi học trung học, lần này gặp nhau cũng cực kỳ thân thiết. Vân Nhã vẫn đăng quảng cáo xem bói giúp người khác, Chu Vũ cũng là có bệnh thì vái tứ phương, cảm thấy chuyện này thực sự đến đường cùng, thể là bèn kể với Vân Nhã, cô ấy lại vỗ ngực cam đoan rằng tôi có thể giúp anh ta.

Chu Vũ có một người bà nội, tuổi tác cũng không ít, theo như Vân Nhã nói thì đã tám, chín mươi rồi.

Vốn dĩ sức khỏe của bà ấy rất tốt nhưng hiện tại lại không ổn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.