Chương 247: Người chưa chết đã có quan tài
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1937 chữ
- 2022-02-04 05:57:20
Ừ, lát nữa đến đó thì bảo Tử Mặc đưa cô về, thể chất của cô không tốt, dễ trêu vào mấy thứ không sạch sẽ, tôi ở lại là được rồi.
Thầy Ly, 8vậy không được đâu, lỡ như thầy gặp chuyện thì tôi biết ăn nói thế nào.
Vân Nhã vẫn không chịu đi.
Cô đã hết đường ăn nói rồi, nghe lời tôi, về đi.3
Lúc này Vân Nhã mới đồng ý, nhưng Tử Mặc lại nhìn tôi mấy lần. Khi đến nơi thì người tên là Chu Vũ đó đã đứng đợi ở cửa, tôi nhìn căn nhà n9ày, không ngờ lại là căn nhà có khoảng sân nhỏ.
Chu Vũ cười, còn có chút ngượng ngùng xấu hổ.
Tôi nhìn sang Tử Mặc và Vân Nhã:
Về trước đi.
Tử Mặc hơi lo lắng:
Một mình cô?
Cho nên lúc này dễ dính vào một số thứ, cũng dễ nhìn thấy một vài thứ.
Nhưng cũng phải có mới được.
Tôi thấy nhà ông phong thủy không tệ, là một nơi tốt. Theo tôi thấy con cháu nhà ông, bắt đầu từ đời ông đều có thân phận địa vị, nếu như tôi không xem sai, căn nhà này còn có thể hưng vượng ba đời.
Bà cụ nhà ông nhìn cũng không phải là người bình thường, tổ tiên hiển quý, còn làm không ít việc thiện, sinh thần bát tự không tầm thường, mang đến không ít phúc trạch, hồi trẻ cũng là một người lương thiện, từng cứu thứ gì đó, thứ đó bảo vệ bà ấy, nếu không thì bà ấy cũng chẳng gặp được tôi.
Sau đó căn nhà này rách nát lắm nhưng bố tôi rất giỏi, nhà tôi nhiều con trai, mỗi người góp một đồng, tiết kiệm tiền cho con trai của nhà anh cả tôi đi học, mười người kiếm tiền cho một đứa trẻ, sau đó nhà anh hai tôi...
Cứ như vậy, nhà chúng tôi càng ngày càng khá lên. Con trai của nhà anh cả tôi nhỏ hơn tôi một chút nhưng bây giờ giàu có, bố nó không còn nữa nhưng mỗi năm nó vẫn về thăm chúng tôi, đừng nói tiến, đồ nhiều đến nỗi có thể mở cả cửa hàng, có những thứ mà tôi còn chẳng biết là gì.
Nói như vậy thì chúng tôi cũng khá bình thường, nhưng Chu Vũ nhà tôi đi một đôi giày có giá hơn năm mươi ngàn, đều là các anh họ của nó tặng. Bên đó có một căn phòng là phòng để đồ riêng của nó, trong đó có một quả bóng rổ, nghe nói giá hơn ba trăm ngàn. Tôi cũng không biết có phải không, là nó nói vậy.
Điều kiện sống hiện nay tốt hơn nên đều thích nhà có sân nhỉ, có điều nhà Chu Vũ cũng là nhà 6cũ, nhìn có vẻ cũng hơn trăm năm rồi.
Vị trí không tồi, coi như cũng rất tốt.
Chỉ là bốn bề căn nhà này bị thứ gì đó gây ảnh hưởng, n5hìn hơi vẩn đục, âm khí tán loạn. Tôi lấy la bàn ra xem, kim trên la bàn bắt đầu quay, quả nhiên trị số âm dương có chênh lệch. Trời hơi tối, người bình thường không nhìn rõ, cho dù ánh đèn ở cửa nhà sáng chói thì người ngoài cũng nhìn không rõ lắm. Chu Vũ hỏi tôi:
Thầy chính là thầy Ly?
Trẻ quá à?
Tôi ngẩng đầu lên liếc nhìn Chu Vũ, anh ta hơi lúng túng.
Cũng không phải, chỉ là thấy cô rất đẹp!
Tôi nhìn Chu Vũ:
Anh cũng không tệ.
Tôi nói rồi lấy ra một lá bùa, đánh về phía bà cụ, hai mắt bà ta lạnh đi, một tia sáng đỏ phá cửa sổ bay ra trong chớp mắt.
Tôi quay người nhìn theo hướng cửa sổ, cửa sổ bị phá mở vù một tiếng. Bên ngoài sân nổi lên một trận gió cực lớn, cây cối trong sân đều rung lắc theo. Tôi đi ra ngoài xem, trong khoảng sân tối om phát ra tiếng động xào xạc, nương theo ánh đèn nhìn tới, tôi đưa tay trái lên tính toán mới biết là cây hòe có tinh phách.
Chu Vũ.
Bà nội tôi có mười người con trai, ngoài nhà chúng tôi ra thì đều ở nước ngoài.
Chu Vũ nói với tôi vài chuyện nhà anh ta, tôi luôn cúi đầu nhìn la bàn, chú ý giá trị âm khí la bàn chỉ, nơi thịnh nhất chính là hưởng chúng tôi đi.
Vào nhà đã có người đợi sẵn, là một cặp vợ chồng không đến sáu mươi, Chu Vũ giới thiệu là bố mẹ anh ta.
Âm hồn và người không giống nhau, chúng sẽ không tự chủ mà bị nơi âm khí thịnh thu hút, càng nhiều càng hấp dẫn. Mấy cây hòe này nhà anh đã thu hút không ít quỷ quái, nếu còn không chặt, nhà các anh đừng mong yên ổn.
Chu Vũ liếc nhìn bố anh ta rồi vội vàng đi đốn cây.
Nhà anh ta có của máy, tiếng rè rè nhanh chóng vang lên, cây hòe trong sân cũng đổ xuống đất.
Bố Chu Vũ bỗng ngây người, như nhớ ra điều gì đó.
Chúng tôi đều nhìn sang, ông ấy kinh ngạc nói:
Tôi có một người chú, là anh em ruột của bố tôi, khi bố tôi lớn tuổi rồi thì chú ấy gần hai mươi, chú ấy chỉ lớn hơn tôi hai tuổi.
Năm đó bà nội mất sớm, sinh chú ấy được mấy ngày thì đi, ông nội tôi khóc hết nước mắt, nói với mẹ tôi là anh Chín bú không hết sữa, chia cho người chủ này của tôi một ngụm với, một ngụm là không chết đói được.
Thầy Ly.
Bây giờ anh đi tìm cái cưa, nghĩ cách chặt mấy cái cây kia đi.
Cây đó cũng nhiều năm rồi, hay là...
Tôi lấy giấy bùa đặt vào túi áo của bà cụ, đỡ bà ấy nằm xuống, bà ta bắt đầu ngủ, ngáy khò khò rất say.
Tôi đi từ trong phòng ra ngoài xem mấy cái cây kia, đến phía dưới một cây trong số đó xem thử, rồi chỉ vào đó nói:
Đào từ chỗ này.
Chu Vũ lập tức đào lên, đào xuống dưới không bao lâu thì có một cái lược gỗ, trên đó còn quấn một nhúm tóc đen rất dài, âm khí đang không ngừng tản ra. Tôi lấy bùa và vải đỏ quấn lược gỗ cùng với tóc lại. Chu Vũ nhìn tôi:
Đây là thứ gì vậy?
Có người muốn hại nhà anh.
Tôi nhìn quanh sân nhưng không thấy gì khác.
Lúc đó nhà chúng tôi nhiều con trai, người đi học, người đi làm thuê, thậm chí đi đánh giày cho người ta cũng có.
Bởi vì ông ấy là chú tôi, lại sàn sàn cỡ tuổi với tôi, nên bố tôi đã cho chú ấy cả căn nhà cũ của ông nội, chẳng có gì cả, lúc nhà chúng tôi ra ngoài còn chẳng có cơm ăn.
Bố tôi đã bán cả của hồi môn của mẹ tôi để mua nơi này. Tôi nghe bà ngoại nói, tổ tiên nhà chúng tôi là bối lạc gì đó thời Thanh, để lại toàn đồ có giá trị.
Đại sư.
Không dám, cứ gọi tôi là thầy thôi.
Tôi nói rồi nhìn vào trong căn phòng, vòng qua bọn họ để đi vào. Tôi quan sát trong phòng một chút mới nhìn sang chỗ bà cụ. Bà ta ngồi ở cạnh tường, dựa vào đầu giường đang chợp mắt, tôi đi qua đó:
Nói đi, bà thế nào rồi?
Bà cụ lập tức mở trừng mắt, quả nhiên cặp mắt của bà ta rất gian.
Nhưng khi nhìn tôi thì đã mờ đi rất nhiều, trạng thái này giống như Chu Vũ nói, nhìn thấy người khác là bật cười he he.
Nếu người đã không chịu hợp tác thì ta cũng không khách khí nữa, ngươi quấy phá nhà cửa nhà họ Chu không yên, ta đành phải lấy mạng người thôi.
Làm sao mà mẹ tôi nhìn chú ấy chết đói được, thế là nuôi nấng chú ấy cùng với anh chín của tôi.
Sau này ông nội tôi qua đời, người chủ này lớn lên ở nhà tôi.
Khi chú ấy lớn lên thì chúng tôi lần lượt kết hôn, căn nhà này là của nhà tôi. Bố tôi là người biết nhìn xa, năm đó căn nhà này rất tồi tàn nhưng có chút giá trị văn hóa, ông ấy nghĩ sau này chắc chắn đáng tiền nên đã mua lại.
Về đi.
Tử Mặc bất đắc dĩ, đành phải đưa Vân Nhã về trước.
Tôi cùng Chu Vũ đi vào, anh ta dẫn tôi đi gặp bà nội anh ta.
Chỉ là nhân gian, có những thứ không tiện xuất hiện trên mặt đất, mà mấy cây hòe nhà ông khiến phong thủy của nhà ông bị che khuất hết, mặc dù bà cụ dương thọ chưa tận nhưng cứ mãi giữ hơi thở không đi cũng là có thứ đó giúp đỡ.
Ha!
Bố Chu Vũ giật mình không nhẹ, ông ấy nói:
Mấy cây hòe nhà tôi đã trồng rất nhiều năm rồi, trồng từ lúc Chu Vũ còn nhỏ, là...
Nhìn từ mặt chữ thì cây hòe cũng có liên quan đến quỷ, mà cây hòe là âm mộc trong phong thủy, cũng là quỷ trong mộc, không những âm khí nặng mà còn có thể mọc ra mặt quỷ, cây càng lớn, tuổi thọ càng lâu thì càng có nhiều.
Cây hòe chính là một trong ngũ quỷ thụ, cũng là loại kiêng kỵ nhất.
Người đời đều tưởng bản thân cây hòe sinh ra mặt quỷ nhưng thực tế không phải vậy.
Cây hòe là âm mộc, có thể ẩn chứa âm quỷ, mà mỗi một con quỷ ẩn giấu sẽ mọc ra một mặt quỷ.
Chu Vũ không hiểu:
Tại sao lại nóng lòng?
Tôi không biết.
Tôi đi một vòng, nhìn trong sân xong rồi đi xem bà cụ. Cả nhà Chu Vũ cũng hết sức bận rộn.
Vào trong, bổ Chu Vũ hỏi tôi:
Thầy Ly, thầy xem mẹ tôi hiện giờ...
Với tuổi tác của mẹ ông thì dương thọ cũng gần hết rồi, thế nhưng cũng không đến mức nhanh như vậy, tháng này bị giày vò cũng mệt rồi, con người đến lúc cuối đời cũng như hai giới âm dương, một chân ở dương giới, một chân ở cõi âm.
Chu Vũ nói:
Xưa nay nhà tôi sống hòa đồng, kẻ nào mà thất đức như vậy chứ?
Làm sao tôi biết được?
Tôi nói xong lại tính toán một chút:
Dương thọ của bà cụ nhà anh không còn nhiều nữa, nhưng cũng không nhanh như vậy đầu, xem ra là ai đó nóng lòng rồi.
Nóng lòng?
Không phải bố Chu Vũ khoe giàu mà là muốn nói cho tôi biết gia đình ông ấy sống hòa thuận. Tôi nghĩ một chút:
Người chú đó của ông, gia cảnh thế nào?
Nhà ông ấy không tốt lắm, mấy năm nay chúng tôi có cứu trợ, cho họ không ít tiền, mỗi dịp lễ tết tôi đều cho mấy chục ngàn, nhưng làm cái gì cũng không được, toàn là lỗ vốn, năm ngoái còn bị bệnh nữa, một
lời khó nói hết.
Có điều nói đi cũng phải nói lại...
Bố Chu Vũ nhìn có vẻ hơi khó xử, lúc này mới nói:
Mấy cái cây này là chú ấy bảo tôi trồng, chú ấy nói cây vượng người vượng. Là trồng lúc Chu Vũ nhà tôi còn nhỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.