Chương 248: Người chưa chết đã có quan tài


Tôi nhìn sang bố Chu Vũ, mở cải lược gỗ vừa tìm được ra:
Thứ này âm khí rất nặng, tóc này là của người chết, không phải 8thứ mà người bình thường dễ có, chắc chắn người chú này của ông đã tìm người giúp, cho nên nếu ông ta biết cây đã bị chặ3t thì sẽ tìm cái này ra xem thử. Ông chuẩn bị một cái lược gỗ giống cải lược này, mua một ít tóc giả rồi quấn lại như 9thế này, để lại chỗ cũ sau đó lấp đất lên.



Khi ông ta đào chắc chắn sẽ phát hiện các ông từng đào rồi, tốt nhấ6t là ngay đêm nay ông đào hết toàn bộ chung quanh mấy cái cây đi. Nếu ông ta hỏi thì các ông cứ nói tôi muốn đào cây, th5ực sự không đào nổi mới dùng cưa, đừng đánh rắn động cỏ, tôi phải tìm kẻ đứng đằng sau, còn phải đi xem âm trạch nhà ông nữa.



Âm trạch nhà tôi?
Bố Chu Vũ rất kinh ngạc, tôi gật đầu rồi nhìn về phía bà cụ.

Nói như vậy là mẹ tôi...

Bố Chu Vũ bỗng nhiên bật khóc, tiếng khóc đau đớn giống như đứa trẻ, vợ ông ấy cũng khóc theo. Tôi liếc nhìn bọn họ, trăm điều thiện chữ hiếu đứng đầu, nếu làm người thật lòng tận hiểu có thể chặn được bệnh tật cực lớn lúc sinh tiền, đây là điều mà người đời không biết.
Tôi ngồi xuống:
Tôi đợi Chu Vũ. Nếu có thời gian, tối nay chúng ta sẽ đi xem mộ tổ của nhà ông, không kịp thì để ngày mai. Trong vòng bảy ngày mẹ ông sẽ lâm chung, vợ chồng ông bớt đau buồn, có việc gì thì âm thầm tiến hành trước. Hãy nhớ, tôi chưa lên tiếng thì quan tài tuyệt đối không thể vào nhà trước.


Thầy Ly, mẹ tôi cả đời hành thiện tích đức, tôi là con trai còn chưa kịp hiểu kính, Chu Vũ nhà tôi vẫn chưa kết hôn, bà ấy luôn nói sau này muốn nhìn thấy chắt, có thể cho bà ấy mấy năm tuổi thọ của tôi không, chỉ mấy năm thôi.

Chu Vũ về nhìn thấy bố mình quỳ xuống, vẻ mặt quẫn bách, đứng ở cửa chăm chú nhìn tôi. Mẹ Chu Vũ cũng quỳ xuống.
Tôi nhìn bà cụ rồi nhìn bọn họ:
Cách thì cũng có, nhưng mà... xem số phận vậy. Ông gọi điện cho các anh em nhà ông, bảo con trai của bọn họ cũng về, tôi xem có cơ duyên hay không. Tôi cố hết sức giúp nhà ông, nhưng có thành công hay không thì phải xem ý trời.


Tại sao vậy? Quy củ của nhà chúng tôi đều là chuẩn bị quan tài trước khi người chết.
Bổ Chu Vũ lau nước mắt, hỏi tôi.
Tôi nhìn bà cụ:
Quan tài giống như bùa đòi mạng, quan tài vào nhà thì âm sai cũng đến. Nếu âm sai không đến, cộng thêm thứ từng được mẹ ông cứu giúp, tôi có thể khiến bà ấy cầm chừng thêm một chút, nhưng âm sai đến thì tôi không tiện ra mặt.


Cảm ơn thầy, tôi hiểu rồi.

Nghề này của tôi cũng thực không dễ gì, làm việc cho người khác, còn có thể ăn đậu hũ của người ta. Nói ra thì dáng dấp của Chu Vũ cũng không tệ.

Nhắm mắt lại, cứ nghĩ tôi là bạn gái của anh là được.
Tôi bảo như thế.
Chu Vũ hít thở sâu:
Cô có bạn trai chưa?


Chưa.


Ha!

Chu Vũ vui mừng, nhấc cánh tay lên ôm lấy tôi, nghiêng người ôm sát.

Vậy được.
Bố Chu Vũ vội vàng đi gọi điện cho các anh của mình, tôi thì đi gặp Chu Vũ:
Anh đi chuẩn bị lược gỗ đi.

Chu Vũ vội vàng đi chuẩn bị. Chẳng bao lâu sau bố của Chu Vũ nói với tôi rằng anh trai ông ấy đồng ý, còn nói ngày mai mọi người sẽ đến nhà, bảo rằng sức khỏe của mẹ già có vấn đề, nên đám con trai bọn họ đều chuẩn bị về hết, còn nói thật khéo vì đều sẽ về vào ngày mai,
Tôi nhìn bà cụ:
Bà cụ này đúng là không còn nhiều thời gian nữa, ông trời cũng xem như chiếu cố, lúc sắp chết các con trai đều trở về.


Chuyện này có liên quan đến cả nhà ông, nhất là vận thể sau này của Chu Vũ, còn cả mạng của mẹ ông nữa, đừng làm hỏng.


Trước mắt tôi có thể giải quyết chuyện của nhà ông, vấn đề là tôi đi rồi thì sao? Tôi phá ông ta cũng không phải là cách.


Cô yên tâm, tôi hiểu.


Ông ta đến rồi.

Chu Vũ đến tìm tôi, tôi bảo:
Cởi đồ ra, để trần thân trên.


Um.

Chu Vũ ngần ngừ hồi lâu mới đáp lại, cởi áo rồi đến phía sau tôi, leo lên giường nằm. Tôi quay người nhìn anh ta cũng thấy rất buồn cười, anh ta nằm ở ngoài chăn, tôi thì nằm trong chăn, thế này chẳng phải là không đánh mà tự khai à.
Tôi bảo anh ta dậy, anh ta nằm trong chăn rồi tôi mới chui vào trong, tự động áp sát vào, ôm lấy hông Chu Vũ, anh ta giật mình đánh thót.
Tôi kéo chắn xuống để lộ nửa thân trên của anh ta, còn tôi thì trốn bên trong, như thể càng giống hơn.
Có lẽ là vì lo lắng cho bà cụ, mẹ Chu Vũ cử ở bên cạnh lau nước mắt, khóc rất thương tâm, nhìn bà ấy cũng biết phúc khí sau này không nhỏ.
Lúc trời sắp sáng thì Chu Vũ và bổ anh ta đều trở lại, việc của hai người đều đã làm xong.
Nhưng tôi cũng mệt rồi.
Thầy Ly, thầy nghỉ ngơi đi, nhà tôi có phòng khách.
Chu Vũ nói với tôi. Tôi hỏi phòng của anh ta ở đâu thì anh ta hơi ngượng ngùng.
Tôi đến phòng anh ở, lát nữa ông chủ anh đến thì anh cũng đến, chúng ta ngủ chung để cho ông ta thấy.


Được! Tôi đi ngay.

Bố Chu Vũ đi gọi điện thoại. Chu Vũ bước tới, trong tay anh ta là lược gỗ và tóc, tôi quấn tóc lại cho anh ta. Chu Vũ cầm lược đi chôn, sau đó ra sức đào hổ dưới mấy cái cây lớn.
Mẹ Chu Vũ đã chuẩn bị xong chút đồ ăn rồi mời tôi ra ăn, lại rót nước cho tôi, sau đó đi lấy khăn mặt ẩm lau mặt lau tay cho bà cụ. Trong phòng bà cụ sạch sẽ, gọn gàng và sáng sủa.

Ừm.

Tôi đi nghỉ ngơi, Chu Vu đi cùng với tôi. Tôi đặt ba lô xuống, liếc nhìn chiếc giường, nằm xuống và đắp chăn, Chu Vũ vẫn nhìn tôi bất động. Tôi nhắm mắt:
Anh qua cửa sổ đợi đi, ông chủ của anh đến thì anh lên giường ôm tôi.


À!


Chắc chắn bà cụ có thể nhìn thấy gì đó, nhưng nếu chỉ là căn nhà của ông có vấn đề thì không đến mức bà ấy nhìn thấy bố ông. Chẳng phải bà ấy nói nhìn thấy bố ông sao.

Tôi đoán là mộ phần nhà ông cũng có vấn đề, khiến chung quanh nhà ông dày đặc âm khí.

Người sống bình thường sẽ không dễ nhìn thấy người đã chết, nếu không phải người chết sống ở âm gian không tốt thì là phần mộ có vấn đề, đặc biệt là bà ấy nói bố ông luôn cười với bà ấy.

Nếu là đón bà ấy đi, ít nhất phải nói chuyện, nếu chỉ cười thì sợ là không tốt, có điềm xấu.


Thầy Ly, mặc dù tôi ở đây nhưng dù sao cũng là con út trong nhà, cô để tôi nói chuyện này với các anh trong nhà tôi đã.


Nói đi, tôi không có ý kiến.

Chu Vũ đi đến cửa sổ đợi, không đến nửa tiếng sau thì ông chủ của anh ta đã đến. Tôi đoán ông chú đó đã đợi hai mươi mấy năm, giờ đã quen rồi, mỗi sáng mỗi ngày thức dậy không làm việc đàng hoàng, cứ ra khỏi cửa là đến nhà Chu Vũ.
Không phải xem cây có đổ hay không, mà là xem người đã chết chưa.
Người chết thì nhà này sẽ phải phát tang, sẽ có tiếng khóc.

Ừm, ông đi chuẩn bị áo tang trước đi, chuẩn bị xong thì để ở một góc phòng.


Thưa thầy!

Bố Chu Vũ không màng tuổi tác, đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi. Tôi nhìn khuôn mặt già nua đẫm lệ của ông ấy, tất nhiên cũng đoán được suy nghĩ của người kia.

Hả?

Chu Vũ đỏ bừng mặt, tôi nhìn bố anh ta:
Ông cứ nói là cả đêm tôi không ngủ, cứ ngủ là khóc, Chu Vũ chặt cây rồi thì tôi mới ngủ được.


Tôi biết rồi.
Bổ Chu Vũ là một người thật thà, tôi lo ông ấy không biết lừa người khác.
Tôi bất đắc dĩ thở phào, xem ra mình lừa người khác cũng giỏi ghế đấy. Chẳng mấy chốc bên ngoài đã có người nói oang oang:
Nhà mày thế nào vậy hả, tìm một đứa bạn gái hay là tìm một bà cố tổ? Cây to đang yên đang lành lại cưa đi hết, tao thấy đừng có cưới đứa con dâu này nữa.
Người tới nhìn từ cửa sổ vào trong, bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Sao đã ngủ cùng nhau rồi, con gái thế này không ra gì đầu, không cưới được.
Chu Vũ tức giận nghiến răng:
Cái thứ gì.


Tôi cần ngủ một lát, buổi chiều phải giúp nhà anh xử lý công việc, đừng làm phiền tôi, bảo ông ta đi đi.
Chu Vũ đứng dậy đi ra ngoài bảo ông chủ anh ta về, bên ngoài có tiếng cãi nhau.
Ông chủ của Chu Vũ đi rồi anh ta mới trở lại, không hỏi tôi mà lại vén chắn chui vào, nhưng anh ta nằm xuống cũng chỉ nghiêng người đặt tay lên người tôi. Tôi mở mắt nhìn Chu Vũ, anh ta nói:
Lỡ như quay lại thì cũng có chuẩn bị.

Tôi nhắm mắt lại ừm một tiếng, Chu Vũ bèn thở phào.

Kết quả là tôi còn chưa ngủ thì anh ta đã ngủ trước rồi,

Sau khi Chu Vũ ngủ, tôi nằm thắng người ra ngủ, trong mơ lại thấy Huyền Quân, hắn đang đợi tối, đi đi lại lại ở trong phòng sách.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.