Chương 249: Ông chứ không đơn giản


Ban đầu tôi định tránh, nhưng hắn cố chấp vòng tay ôm chặt lấy tôi, sau một hồi giằng co thì tôi dần thấm mệt, bị hắn quấy rầy hết lần này8 tới lần khác khiến tôi thở không ra hơi. Bấy giờ Huyền Quân mới thả tay ra, tôi bực bội trừng hắn, định bụng mắng hắn, thân làm một đạo 3sĩ sao lại làm cái chuyện để tiện tới mức này!

Không đợi tôi mở miệng mắng, Huyện Quân đã đè ngón cái lên môi tôi, mắt dính chặt 9lên người tôi.

Tôi gỡ tay muốn hằn buông mình ra, ít nhất cũng phải bỏ cái tay ra khỏi miệng mới được, tay hắn ẩn môi tôi khiến t6ôi không được thoải mái.
Đôi mày kiểm của Huyền Quân nhíu lại:
Lừa đảo!


Đâu có?

Tôi ngỡ ngàng, tôi không có nghĩ như vậy mà.

Há miệng.
Huyền Quân giận dữ, tôi giật mình hé miệng, nào ngờ hắn đột ngột cúi đầu hôn tới. Tôi nào chịu, vội vàng đánh hắn, hòng bắt hẳn buông tôi ra, nhưng hắn thấy vậy lại càng thêm vồ vập, rách cả môi rồi!
Tôi hốt hoảng cần một phát khiến hắn rên nhẹ rồi tránh ra. Huyền Quân sờ lên môi mình, đã rách da chảy máu.
Tôi hoang mang xông ra cửa:
Anh đừng có qua đây, tôi sẽ... á!
Tôi chưa kịp chạy, Huyền Quân đã lôi tôi về, xoay người đè xuống giường, tôi hốt hoảng:
Anh muốn làm gì hả?

Không được đi đâu hết, ở lại với tôi!
Huyền Quân tỏ vẻ ngang ngược, đương nhiên tôi sẽ phản kháng, nhưng lửa giận của hắn bốc lên tận đỉnh đầu, quyết đoán cắn tôi một phát. Tôi sợ hết hồn, hắn đâu phải chó chứ, cắn tôi làm quái gì.
Lão Mã từng nói máu người có thể dưỡng quỷ, đối với những âm vật đặc biệt, nhất định phải do người cực kỳ thân thiết mới nuôi dưỡng được, đó cũng chính là một phương pháp nuôi quý khác. Nhưng hiện tại, Huyền Quân vừa hút máu của tôi thì quan tài trấn hồn bắt đầu hồi phục, chứng tỏ hắn là Huyền Quân không thể nghi ngờ.
Một tay Huyền Quân cầm quan tài trấn hồn, một tay giữ cằm tội, thử mút thêm hai ngụm máu, quả nhiên quan tài trấn hồn dần hiện lên sắc đồng xanh loang loáng, không ngừng hấp thụ linh khí xung quanh.
Huyền Quân tách ra ngồi xuống, quần áo trên người hắn đã tan tác từ lâu, tôi cũng ngại qua đó, cả cơ thể trắng phau bị hắn thấy sạch bách. Nhưng tôi không còn tâm trạng bận tâm tới cơ thể nữa, mà nhanh tay lấy quan tài trấn hồn ra quan sát tỉ mỉ, đúng là càng ngày càng lạnh như đá.
Đột nhiên hắn đứng dậy tách khỏi tôi, đầu mày cau chặt:
Sao thế?
Tôi ngô Huyền Quân, bộ hắn bị động kinh à, tôi vuốt quần áo ngay ngắn lại, trở mình nằm xuống. Hắn cúi đầu nuốt một ngụm máu, tôi cảm giác có điều quái lạ, bèn lật đật ngồi dậy nhìn xuống ngực mình, quan tài trấn hồn dần hiện ra, hơn nữa còn tỏa ra khí lạnh như băng, bên trên mặt bắt đầu hấp thụ thứ gì đó.
Huyền Quân vươn tay nắm lấy quan tài trấn hồn, ánh mắt lộ ra chút kinh ngạc. Tôi hít sâu, quan tài trấn hồn đang khôi phục, đã vậy tốc độ còn rất nhanh!
Là vì Huyền Quân nuốt máu của tôi ư?
Tôi nhìn gương mặt kia của hắn, trái tim dần bình tĩnh trở lại.
Hắn thả tay tôi ra:
Thử đó... chạm vào em rồi?


Thứ đó?
Tôi nghe mà không hiểu gì.

Tôi còn có việc, phải về đây.
Tôi định đứng dậy, Huyền Quân lại nằm cắm hòng hôn tôi, tôi vừa nghiêng đầu thì bị hằn trói lại.
Sau một hồi giằng co qua lại, Huyền Quân mới chịu buông tha, tôi mệt rã rời. Huyền Quân bắt đầu sờ soạng, làm quần áo tối nhăn nhúm cả ra, sau đó hắn thở hổn hển ôm tôi vào lòng.

Ngủ rồi?
Huyền Quân hỏi, tôi lườm mắt, hắn lập tức cúi đầu nhìn, trở người hôn lấy tôi. Tôi nào chịu, nhưng khổ nỗi người chẳng có tí sức lực nào, đành mặc kệ hắn. Hắn hạ miệng không biết nặng nhẹ, lúc triền miên bị cắn rách da môi mấy lần, hắn vẫn điềm nhiên liếm đi vết máu.

Hắn tên Hương Vụ?
Huyền Quân càng thêm bực tức, nhưng là đương sự bị hắn đè, tôi còn khó chịu hơn, vừa động đậy một tí là bị hắn hôn. Thường ngày nhìn hắn có vẻ nghiêm túc, cực kỳ giống kẻ bề trên không ai bì nổi, nhưng giờ lại chẳng khác nào một thằng nhóc chưa trưởng thành.
Ánh mắt hắn bướng bỉnh, giống hệt như chú chó săn nhỏ, vừa hung dữ lại ngây thơ. Tôi không dám cựa cục, hắn hỏi:
Hắn là chồng cũ của em?

... Anh ấy là chồng tôi.
Tôi sửa lại lời Huyền Quân. Gương mặt Huyền Quân u ám:
Giờ tôi lột sạch khiến em mang thai thì sao?

Tôi cho anh ngồi tù mọt gông, thấy sao?

Tôi là chồng em, còn hắn chỉ có thể là chồng cũ.


...
Tôi không nói không rằng, cũng chẳng buồn giãy giụa, Huyền Quân lại hôn tiếp.
Thế này mới đỡ hơn nhiều đó.
Nhưng chưa được bao lâu, bỗng có tiếng điện thoại reo lên, là cuộc gọi từ Huyền Quân.

Tôi bận.
Tôi không kiên nhẫn nói.

Đang ở đâu?
Nghe giọng bên Huyền Quân hình như tâm trạng đang rất tốt, đã vậy còn có tiếng hắn mặc quần áo sột soạt.

Tôi ra ngoài rồi, anh khỏi phải quan tâm.

Lúc nào em cũng có nơi tả túc nhỉ? Chẳng lẽ còn có thể chạy ra ngoài vũ trụ?
Tôi không trả lời khiển Huyền Quân mất hứng, bên hắn có tiếng thở phì phò, bực tức hỏi.
Tôi cúp máy, tiện tay kéo số hắn vào sổ đen, cho hắn khỏi có cửa tìm tôi luôn.
Nhưng hắn chẳng chịu bỏ ra, ngược lại còn ép tôi dán sát vào người mình.

Em nói với anh trai em5, chúng ta không hủy bỏ hôn ước.
Huyền Quân áp bức, đầu tôi ong ong, hóa ra hẳn lật mặt còn nhanh hơn lật sách, cốt là bởi chuyện Quý Mạt Dương muốn xóa bỏ hôn ước.

Lúc về tôi sẽ nói.
Hảo hán không sợ thiệt trước mắt, vì sự an toàn của bản thân, đương nhiên tất cả đều có thể ném ra sau đầu.

... Tôi không nói rõ được, đừng hỏi tôi, tôi phải về.

Tôi đứng dậy đi xuống giường, Huyện Quân cũng đứng lên theo. Sau đó tôi tỉnh dậy ngay cạnh Chu Vũ, vừa mở mắt thì thấy anh ta đang ôm chặt mình, bèn đẩy anh ta ra.
Tôi đứng dậy rời giường, đã trưa rồi. Tôi mệt chỉ muốn ngủ, cá chắc Huyền Quân là đã chiêu hồn, tôi đành phải vẽ một lá bùa định hồn thả vào trong ngực.
Đặt trong lòng bàn tay, khí lạnh trắng toát lan tỏa ra ngoài.
Tôi chậm rãi nhìn sang hướng Huyền Quân, không biết hắn đang nghĩ gì, tôi nhổm người dậy định đi, lại bị hắn mau chóng giữ chặt kéo quay về.
Tôi vô cùng rối rắm, thấp thỏm lo sợ hắn hỏi mình, quả nhiên hắn lên tiếng:
Rốt cuộc hắn là ai? Sao lại giống tôi như đúc, sao lại...


Tên thần bảo hộ mặc đồ đó.


Thần bảo hộ mặc đồ đỏ? Anh nói Hương Vụ?

Tôi nghĩ tới Hương Vụ, thần bảo hộ hay chính là thức thần, chẳng qua có lúc gọi là thần bảo hộ.
Nhưng mà, người tính không bằng trời tính, không ngờ trên đời này lại có chuyện trùng hợp tới vậy, khéo đến lạ lùng. Chu Vũ ngồi dậy bảo với tôi, các chú bác và mấy anh chị em đều tới rồi, đang chờ dưới phòng khách. Tôi theo Chu Vũ xuống đó, người nhà anh ta rất đông, anh ta lần lượt giới thiệu tôi với họ. Ba Chu Vũ hỏi tôi:
Thầy thấy mẹ tôi còn có cách cứu vãn không?


Tôi nhìn lướt một vòng người nhà ông ấy:
Chỉ e không được, trong những người thân của chú ở đây không ai giúp được bà cụ cả, xin thứ cho tôi bất lực.
Nói xong tôi chuẩn bị rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước bỗng nghe tiếng Chu Vũ hỏi:
Anh cháu đâu rồi?
Một ông cụ trong đó trả lời:
Nó bảo bạn học của nó là đạo sĩ, nên đi tìm cậu ta rồi.


Chu Vũ khó xử:
Không phải chúng ta...



Không sao.


Thật ra tôi chẳng để ý đầu, nếu người nọ giúp được thì tôi về thôi.

Chu Vũ qua nói xin lỗi tôi, tôi chỉ bảo sẽ đợi một lát, kết quả chờ hơn một tiếng đồng hồ anh Chu Vũ mới về tới.


Chú ơi, con về rồi nè.
Một chàng thanh niên trẻ tuổi đi từ ngoài vào, giọng nói sang sảng dắt theo một cô gái, hai người dính nhau như sam cùng bước vào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.