Chương 253: Nghĩa khó tan, tình khó dứt


Bên tại là tiếng Chu Vũ hô hào, còn có tiếng cười lớn của gã kia:
Tao sẽ nguyền rủa mày, mày...


Đột nhiên ông ta không nói tiếp8 được nữa, rên lên rừ. Tử Mặc đến rồi, tôi cảm nhận được điều đó.

Huyền Quân ôm tôi thật chặt, hắn phẫn nộ quát:
Em lại không 3nghe lời!

Bọn họ quá đáng thương!
Nói xong, cơ thể tôi lập tức rơi vào cõi mộng tối tăm vô tận, dường như tôi đã gặp được mẹ mình, bà9 ấy bất lực xoa đầu tôi, ngay sau đó tôi tỉnh dậy.
Tôi ngó ra cửa phòng, nghe thấy tiếng chân đang bước lại gần của Huyền Quân. Hắn ngồi xuống nhưng không chạm vào tôi, tôi dám cá sắp có chuyện không tốt lành gì.

Giáo sư Trương có điều muốn nói à?
Tôi hỏi Huyền Quân, hắn không trả lời, tôi càng không yên.
Một lát sau, tôi lại hỏi:
Có phải giáo sư Trương muốn nói gì với tôi không?


Anh là bốc thăm, vận may không tốt lắm.
Nghe Huyền Quân nói vậy, tôi ngạc nhiên ngây người. Lão Mã cũng bảo tôi bốc hên xui, nhưng tôi tự ý quyết bừa.

Anh bốc thăm hên xui thật hả?
Tôi không tin hỏi Huyền Quân.

Ừ.
Huyền Quân đáp qua loa.
Thế cũng coi như anh may mắn, nếu anh bốc trúng đoạn tình với nghèo khó thì anh không được làm anh đẹp trai lắm tiền rồi.


Tôi muốn bóp chết em!
Huyền Quân nói thế lại khiến tôi nhẹ nhõm, vẫn ổn, hắn còn muốn bóp chết tôi đây.
Tôi gật gù với hắn tỏ vẻ đã hiểu.
...
Huyền Quân câm nín, tôi cũng cúi đầu không nói lời nào, không khí trong phòng như động lại, có thể nghe được cả tiếng kim rơi, nhưng cuối cùng vẫn không có âm thanh nào.
Ngồi được một lúc, Huyền Quân mới hỏi tôi:
Em không có não à?

Vân Nhã thế này mà rời đi thì tôi thực sự không thể an tâm, lỡ như cô ấy xảy ra chuyện gì thì sao?

Vân Nhã!
Không để Vân Nhã rời đi, tôi vội gọi cô ấy lại. Vân Nhã xoay người vội vàng vọt lại chỗ tối, nghe tôi gọi mọi người cũng hớt hải xông tới.
Tôi ngồi dậy, bất lực nhìn mọi người, nói:
Tôi không sao rồi mà, mọi người làm gì thế?


Không được, em ở lại chỗ này. Vân Nhã với Long Đình không phải đi nữa.

Quý Mạt Dương xoay người đi ra ngoài, La Quán Trinh cũng vội chạy theo sau. Vân Nhã khóc không ngừng được, tôi buông cô ấy ra:
Cô với Long Đình ra ngoài đi, hai người đều mệt rồi.


Thầy thì sao? Vân Nhã hỏi tôi, tôi đáp rằng mình không sao.
Vừa tỉnh lại đã nghe thấy Vân Nhã khóc bên cạnh, tôi mở mắt nhìn về phía cô ấ6y nhưng trước mắt chỉ còn lại khoảng không tối đen như mực.

Cô lập tức cút ngay, bắt đầu từ bây giờ tôi không muốn thấy cô lần 5nào nữa!
Quý Mạt Dương phẫn nộ quát lên, Vân Nhã sợ hãi càng khóc to hơn, cầu xin anh ấy đừng làm vậy, cô ấy không thể rời khỏi tôi.
La Quản Trinh định nói gì đó nhưng lại bị Quý Mặt Dưỡng mắng cho một trận. Trước nay cô ấy bị chồng quản nghiêm, đương nhiên không dám nhiều lời.
Tôi ngẩng đầu nhìn Huyền Quân nhưng trước mắt chỉ là một màu đen tăm tối, như thể đang đối diện với đêm đen vô tận.

Tôi không hề suy nghĩ nhiều, bọn họ thật sự quá đáng thương, nếu hồn phi phách tán thì chẳng còn gì hết. Dù tôi có bị phản ngược thì cùng lắm cơ thể không lành lặn mà thôi, cũng không chết được!

Thế nếu em mà còn cứu thêm nhiều lần nữa thì chẳng phải thương tích đầy mình ư, có khi còn xấu hơn cả quỷ.

Tôi từng gặp nhiều con xấu hơn rồi, mà chẳng phải cũng không sao đấy thôi?


Thế bây giờ thì sao? Thành người mù?

Long Đình lên tiếng:
Anh Quý...


Nếu cậu cũng không muốn ở lại thì cút luôn đi!
Cơn giận của Quý Mạt Dương đã lên tới đỉnh điểm, vì vậy không còn một ai dám cãi lại anh ấy.
Long Đình không dám nhiều lời, trong gian phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Vân Nhã.
Nhìn lại thì, đoạn tình với bần hàn cũng không đến nỗi. Lão Mã hy vọng tôi sẽ chọn nghèo khó, tôi lại nói mình không thích bần hàn. Chứng kiến cảnh người khác chán nản vì khốn khó nhưng không thể làm gì giúp họ, đương nhiên chẳng dễ chịu gì. Vả lại nào có ai muốn mình nghèo túng chứ.
Thể là nghèo không được, đoạn tình lại càng không. Đối với tôi bất luận là tình thân, tình yêu hay là tình bạn đều vô cùng quý giá.
Hơn nữa tôi ghét nhất là loại người không có thất tình lục dục, thể chẳng khác nào một hòn đá mang hình dáng con người cả.
Vân Nhã ôm lấy tôi khóc như mưa như gió, như thể mọi lỗi lầm là do cô ấy mà ra. Nhưng tôi mới là người sư phụ dẫn dắt cô ấy nhập môn tu hành, đây không phải lỗi ở cô ấy, mà là do tôi. Cô ấy nhờ tôi đi cứu người, chứ không bắt tôi thay quỷ tiêu trừ tội nghiệp,
Ngay cả Huyền Quân ở ngay bên cạnh cũng không ngăn cản, huống chi là cô ấy.
Tôi vỗ lưng Vân Nhã:
Cô đừng như vậy, là tự tôi quyết định mà. Vân Nhã, cố với Long Đình đều ở lại đi, tôi chuẩn bị đến chỗ Huyền Quân rồi, hai người...


Tôi không hiểu tại sao lúc đầu em lại lựa chọn điều này, có phải não em có vấn đề không?
Huyền Quân chất vấn.
Tôi không trả lời.
Là người tu đạo, khi nhập đạo sư phụ sẽ đề ra ba lựa chọn, đoản mệnh, dứt tình, và nghèo túng.
Huyền Quân rất tức giận, sự việc lần này nghiêm trọng, tôi có thể sẽ vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy nữa.
Sẽ tu hành đàng hoàng mà, còn có Mắt Quỷ với Tuệ Nhãn đây thôi.
Tôi nói như thể bởi vì Pháp Nhãn cũng bị thương rồi.

Thế thì thử em nhìn thấy là ma quỷ chứ không nhìn thấy chúng tôi.


... Thì hết cách rồi, ai bảo tôi chọn cái này rồi chứ.

Nghe tôi chọc ghẹo, Huyền Quân lại bật cười:
Anh đẹp trai lắm tiền?

Ừ, con gái ai cũng thích mấy anh đẹp trai giàu có. Anh có thể không cao, không đẹp, nhưng nhất định phải giàu, không có tiền nửa bước khó đi. Thế giới này thực dụng lắm, vì tiền mà có thể vứt bỏ mọi thứ, làm gì còn nhân tính!


... Vậy nên em giữ lại nhân tính, vứt bỏ tính mạng?
Huyền Quân không vui nói móc, tôi không thèm để ý đến hắn.
Hắn nào biết là tôi sợ, sợ những gì Lão Mã nói sẽ trở thành hiện thực. Tu vi tối cao cũng không có gì tốt cá, bởi tu vi càng cao, tà tính cũng càng lớn. Sống cả bó tuổi mà còn gây thêm phiền phức cho tiểu bối, bắt người ta tốn công đi giải quyết hậu quả cho mình, thì chẳng bằng tôi từ từ tiêu hao tuổi thọ cho rồi.
Cuộc đời tôi còn dài, nếu biết tận dụng làm thêm nhiều việc thiện thì sao có thể chết sớm được?
Con người mà sống lâu quá chẳng phải biến thành yêu quái à, bình thường một chút là được rồi.

Chẳng lẽ anh cũng chọn cái này?
Tôi hỏi ngược lại Huyện Quân, hắn chỉ cười nhạt.
Bấy giờ Long Đình mới kéo Vân Nhã ra ngoài. Trong phòng yên tĩnh trở lại, tôi ngồi một bên cố gắng tìm vị trí của Huyền Quân, nhưng lại không nghe thấy tiếng hít thở của hắn.
Lúc này tôi mới nhận ra rằng, Huyền Quân không có ở đây. Tôi vén chăn lên chuẩn bị nằm xuống thì nghe Quý Mạt Dương hỏi:
Không nhìn thấy?

Phán phệ nào dễ hồi phục nhanh như thế, cô ấy tiễn ba con quỷ cùng một lúc, cần phải nghỉ ngơi một thời gian ngắn.
Nghe tiếng Huyền Quân đứng ở cửa nói chuyện với Quý Mạt Dương, tôi mới nhận ra bọn họ không hề rời đi mà đều ở đây đợi tôi. Tôi nhìn về hướng cửa, Quý Mạt Dương nói:
Bắt đầu từ hôm nay em đi khảo cổ đi, Huyền Quân sẽ dẫn em theo. Nếu em mà còn không chịu nghe lời nữa, là anh đi nhảy lầu đấy.

Nói xong Quý Mạt Dương đi mất, tiếng của đập cái uỳnh làm tôi giật bắn cả mình.
Sỡ dĩ con người được coi là người, chính là vì hơn các giống loài khác ở chỗ có ham muốn và tình cảm. Nếu vứt bỏ tình cảm thì chẳng khác gì một cái xác biết đi, sống còn ý nghĩa gì?
Người sống một đời mà không thể uống rượu cười đùa, không thể yêu thương những người mình muốn yêu thương, cũng không thể nhớ nhung người mình muốn nhớ, thể thà chết đi cho rồi!
Lão Mã nghe tôi giãi bày thì than ngắn thở dài, dặn đi dặn lại tôi sau này bớt làm những chuyện thiếu suy nghĩ. Thật ra khi đó tôi đã lờ mờ cảm nhận được rồi.
Đoản mệnh thì không cần phải nói rồi, chính là sống không được bao lâu. Lão Mã có nói, dù mạng tôi ngắn thì thể nào cũng phải được sáu mươi tuổi. Nhưng ông ấy cũng nói, đối với người tu đạo thì một trăm hai mươi tuổi vẫn tính là đoản mệnh. Đương nhiên tôi cũng không hy vọng số mình ngắn, nhưng đoản mệnh cũng có khi mới mười mấy tuổi đã chết, căn bản không có giới hạn. Chung quy lại, không ai có thể nói trước được khi nào mình chết.
Huống hồ, đoản mệnh đồng nghĩa với số phận hẩm hiu, có lẽ mỗi bước đi trên đường đời đều phải trải qua nhiều gian truân, khó mà tháo gỡ. Dù có giải quyết được cũng sẽ hao phí rất nhiều linh khí.
Ngoài ra, nếu như lỡ phạm phải sai lầm ắt sẽ phản ngược lên cơ thể, tổn hao tuổi thọ.

Ngược lại anh còn thấy may khi không chọn đoạn tình, nếu không đã chẳng gặp được cục nợ là em!
Huyền Quân xoay người ngồi xuống, nghe hắn nói thế tất nhiên tôi không thể nào yên lặng làm ngơ. Dẫu sao lời hắn nói cũng không hoàn toàn đúng, sao tôi với hắn giống nhau được chứ

Uốn nắn là vẫn phải làm, thế là lại quay về chủ đề đoạn tình.


Giáo sư Trương không biết đó thôi, cái gọi là đoạn tình không phải là vứt bỏ hoàn toàn gốc rễ của tình cảm, đó không phải là chặt đứt tình căn.

Lão Mã nói với tôi, nghĩa khó tan tình khó dứt, đó đều là nhân quả mà bao thế hệ vướng mắc, nợ tình một sớm một chiều làm sao trả hết, há có thể tiêu tan.

Chẳng qua cái gọi là đoạn tình, sau cùng cần chính anh cắt đứt đoạn tình cảm đó, đường tình duyên không suôn sẻ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.