Chương 256: Nấm mồ lẻ loi xa xôi ngàn dặm


Không biết liệu có phải ông trời nghe thấy tiếng lòng của tôi không, mà lúc hàng ngàn hồn phách kéo đến muốn giết tôi thì mặc kệ, nhưng bây g8iờ khi tôi bảo vệ xác thịt của Huyền Quân thì lại xuất hiện.

Mây đen cuồn cuộn kéo tới, sấm chớp rền vang.

Mảnh đất quanh tô3i và Huyền Quân bị thiên lôi đánh nứt toác, sỏi đá văng tứ tung. Tôi gắng sức bảo vệ Huyền Quân, mặc cho sỏi đá có đập trúng người, vẫn nhất9 quyết không để hắn tổn thương.

Cho dù biến thành cương thi cũng tốt hơn là suốt đời suốt kiếp không gặp lại nhau, em không muốn trở thành Lưu Ly.
Tôi phẫn nộ hét lên. Con ngươi Huyền Quân đờ ra nhìn tôi, hắn đã tỉnh lại rồi, thế nhưng chẳng có ý thức cũng không có linh hồn.
Tôi lấy sợi dây đỏ buộc lên cổ tay hắn:
Chúng ta đi.

Tôi quay lưng định rời đi, Quý Mạt Dương bèn quát:
Em đi đâu hả?

Huyền Quân đứng cách đó không xa, trời mưa như trút nước, dù phải dầm mưa ướt sũng nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì. Tôi ngơ ngác ngồi đối diện cùng hắn dầm mưa.
Tôi thật sự hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, khi tỉnh lại mọi thứ đều sẽ trở về như cũ.

Này cô gái!


Cả hai.

Hai giọng nói cùng lúc thốt lên trả lời tôi, tôi biết, bọn họ đều không phải người. Một người là quan tài trấn hồn, một người là hương hồn, hai người họ bổ trợ cho nhau, từ lâu đã hòa thành một, vấn đề là giáo sư Trương đã không còn tồn tại nữa.
Tôi định rời khỏi, Huyền Quân chợt nói:
Cứ thế mà đi à?

Khi tôi đang còn đờ đẫn, bỗng có một ông lão đội mưa xuất hiện.
Mái tóc người nọ lấm tấm hoa râm, mặc quần áo rách rưới, giống như người lên núi săn bắt lại như một người đi bộ lạc đường. Ông lão cười với tôi rồi nói:
Ông định lên núi thì thấy hai cô cậu ngay đây. Mấy cháu giúp ông được không, ông đi hết nổi rồi.
Ông lão nom rất bình thường không có gì đặc biệt. Vốn dĩ tâm trạng tôi đang sa sút, định bảo ông ấy tránh xa, nhưng thấy đối phương cực nhọc như vậy đành đồng ý giúp một tay.
Trên lưng ông lão có gánh theo một pho tượng đất, thấy sức Huyền Quân khỏe nên nhờ hắn cũng lên núi hộ, thế là đưa pho tượng cho hắn.

Em sẽ về sớm thôi.

Tôi đáp rồi kéo Huyền Quân đi, còn niệm mấy chú Ngũ Lôi để thu hút thiên lôi. Sấm sét trên trời và chủ Ngũ Lối quần nhau tan tác mới có cơ hội thoát thân.
Chúng tôi đi đến nơi có bóng râm, nếu không hẳn sẽ bị phát hiện.
Chúng tôi cùng leo lên núi, suốt chặng đường ông lão cứ nói không ngừng, tôi thật sự không có tâm trạng nào nghe, cho nên một chữ cũng không vào tai.
Nhưng trời mưa lớn như thế này, đi mấy bước thì bức tượng đất của ông lão đã chảy ra. Khi tôi quay đầu lại nhìn, toàn thân Huyền Quân đã dính đầy bùn.
Tôi nhắc ông lão:
Tượng đất của ông bị chảy rồi.

Không đáng ngại đầu, không phải trông vẫn ổn đó sao?
Ông lão đáp đầy tự tin, tôi nhìn sao cũng thấy mắt ông ta không tốt tí nào.

Rốt cuộc mấy người định làm gì?


...
Huyền Quân từ từ mở mắt nhìn tôi, tôi bị hắn nhìn tới phát ngốc.
Hắn im lặng, tôi căng thẳng cắn môi, tay hắn lạnh ngắt, chẳng hề có độ ẩm.
Quan tài trấn hồn trước ngực tôi rung lắc dữ dội, nó bay ra khỏi cổ tôi rồi rơi tõm xuống nước.
Tôi lại gần mép nước, Huyền Quân và quan tài trấn hồn đều chìm xuống. Không lâu sau, quan tài trấn hồn nổi lên khỏi mặt nước, nhưng lại không thấy Huyền Quân đâu.
Tôi ngẩng đầu quan sát ông lão kia, ông ấy thở dài, quần áo rách tả tơi trên người dần biến mất, thay vào đó là một bộ đồ trắng tinh sạch sẽ, tóc búi kiểu đạo sĩ.
Đứng dưới chân núi Tu Di, tôi nhìn Huyền Quân:
Sẽ lên đó ngay thôi, chúng ta tới nơi rồi.

Huyền Quân đờ ra nhìn tôi, chẳng mảy may phản ứng. Tôi chợt nghĩ, chi bằng khi đó cứ để cho hắn chết. Bây giờ chết không ra chết, sống không ra sống, chẳng giống người cũng chẳng giống quỷ, phải làm sao đây?
Nhìn tôi khóc Huyền Quân cũng không phản ứng, tôi đành tìm nơi ngồi xuống.
Chợt tôi thấy hơi hụt hẫng, hắn trở về rồi, một hơi thở đó đã hoàn toàn biến mất.
Tôi xoay người đi lên bờ, Huyện Quân ra khỏi quan tài trấn hồn, lên bờ với tôi. Sợi dây trên cổ tối đung đưa liên hồi, quan tài trấn hồn đã quay về. Tôi cúi đầu nhìn, quan tài trấn hồn sáng bóng như mới, tựa như vàng đen bắt mắt, tản mác ra khí lạnh giống như Hương Vụ.
Tôi quay người nhìn Huyền Quân:
Anh là Hương Vụ hay Huyền Quân?

Chúng tôi leo hết một ngày, cuối cùng cũng leo tới đỉnh núi.
Leo mất một ngày lên tới đỉnh, tượng đất của ông lão đã biến thành đống bùn nhão dính trên người Huyền Quân. Ông ta bèn vô lại bảo tôi đã trộm mất tượng đất của mình, không ngừng tranh cãi với tôi, còn đòi dùng Huyền Quân để đền, đương nhiên tôi không đồng ý.

Tôi đã nói tượng đất của ông bị chảy hết rồi, ông lại khăng khăng bảo không sao, bây giờ tính ăn vạ hả.

Tôi thật sự không dám tin, Huyền Quân trước mặt tôi lại có nhiệt độ. Tôi sờ rồi lại sờ, Huyền Quân buồn cười, hai tay hắn nâng mặt tôi lên, cúi đầu đặt xuống một nụ hôn, môi hắn như chứa chất gây nghiện, nhiễu loạn suy nghĩ của tôi.
Tôi thở hổn hển đẩy Huyền Quân ra, mờ mịt hỏi:
Rốt cuộc anh là ai?


Em đoán xem!

Cải giá này quá đắt!
Tôi không rõ liệu có phải đã chọc vào thứ gì dưới cây dương không, ngày nào cũng đi tìm nhưng không có thu hoạch gì.
Lúc trời chập tối tôi nhóm một đống lửa, vươn tay chạm vào Huyền Quân, tay hắn lạnh ngắt chẳng còn chút hơi ấm. Tôi cứ thế ngồi trên mặt đất khóc nức nở, nhưng hắn chẳng thể an ủi tôi được nữa. Sau đó tôi cùng Huyền Quân chìm vào giấc ngủ, hầu hết trong mơ đều mơ thấy mình trò chuyện cùng hắn, hắn rất giỏi mồm mép, tôi chẳng bao giờ nói lại được. Thế nhưng mỗi lần tỉnh giấc, chỉ thấy hắn mang dáng vẻ ngây ngốc, không hề nhúc nhích.

Hừ, cô làm mất tượng đất của tôi thì phải lấy bức tượng của cô đền cho tôi.
Ông lão kéo Huyền Quần đi, tôi nhanh tay định giành lại nhưng ông ta kéo Huyền Quân chuồn còn nhanh hơn thỏ, như một làn khói thoắt cái đã không còn tăm hơi.
Tôi vội đuổi theo, nhưng lão ta đã tiến vào trong hang núi.
Trong hang tối đen như mực, tôi tìm kiếm khắp nơi. Bất chợt nhìn thấy một ông lão mặc đồ trắng ngồi trên tảng đá, trước mặt có một khoảnh nước, Huyền Quân đang nằm trong đó.

Thật không ngờ ta lại gặp được cô. Nếu như lúc đầu ông già này không dự đoán được trước, vào trong mộng lấy một giọt máu của nó thì sao nó có thể may mắn đến vậy.
Nói xong ông lão tan biến vào hư vô. Tôi hớt hải nhảy xuống nước mở quan tài trấn hồn ra xem.
Trong quan tài trấn hồn không phải Huyền Quân thì còn là ai?
Hắn mặc bộ quần áo đỏ trông càng giống Hương Vụ. Tôi đưa tay chạm lên tay Huyền Quân, trên tay hắn có đeo chiếc nhẫn Toga.
Chúng tôi đi hơn một tháng, Hương Vụ chưa từng xuất hiện.
Cuối cùng cũng đến núi Tu Di, tôi không biết có nên lên đó hay không. Dù sao đoạn đường này tôi đã giết vô số quỷ hồn, chẳng còn điều gì khiến tôi sợ hãi nữa rồi.
Bọn họ có xuất hiện đi thì tôi cũng không sợ!

Có phải anh ấy chết rồi không?
Tôi hít sâu hỏi.

Em hy vọng anh ta chết hay là sống?
Huyền Quân lãnh đạm hỏi lại, nghe giống hệt Huyền Quân của lúc trước, tôi bật khóc:
Em không biết.

Huyền Quân ngồi dậy nhìn quần áo trên người, hắn vung tay lên, sắc đỏ rút đi, thay vào đó là màu đen tuyền.
Cuối cùng Huyền Quân cũng không khua môi của mép được nữa rồi, bởi giờ hắn chẳng khác gì một khúc gỗ.
Dọc đường đi chúng tôi đụng phải rất nhiều quý lớn quỷ nhỏ mò tới, có con mạnh có con không, hắn giúp tôi không ít, dù sao hắn đã không còn tri giác, mà tôi cũng sẽ không mềm lòng nữa.
Cuối cùng tôi cũng không còn thấy quỷ đáng thương, sẽ không nương tay với chúng nữa, nhưng nay Huyền Quân đã trở thành một cái xác không hồn.

Nếu không thì sao.
Tôi không quay đầu lại.

Em không muốn qua xem thử tôi là ai à?

Nghe Huyền Quân hỏi như vậy, tôi không nhịn được xoay người nói:
Anh còn là ai được nữa, anh không phải là anh sao?

Em không xem thử, làm sao biết tôi là ai?

Huyền Quan điểm nhiên nói rồi đưa tay cho tôi.
Tôi không quan tâm đến hắn, chuẩn bị rời đi. Nhưng hắn chộp tay tôi lại, tôi nhất thời chưa kịp phản ứng.
Ám?
Tôi ngước lên nhìn trời, vô cùng căm phẫn!

Ông có giỏi thì đánh chết tôi đây này! Còn không6 thì trả Huyền Quân lại cho tôi, nếu ông không trả người mà bắt tôi phải sống tiếp, tôi nhất định sẽ không tha cho ông đâu!

Trên tr5ời nổ ầm hai tiếng, tiếng sấm chấn động khiến cả hai tai tôi đau nhức. Tôi sống chết ôm chặt lấy Huyền Quân, nhất quyết không chịu thua! La Quán Trinh kinh hãi:
Em làm gì thế, anh ta chết rồi, em còn định biến anh ta thành cương thi sao?

Huyền Quân khom người bể tôi đi ra khỏi hang động:
Đúng là trí nhớ của giáo sư Ly kém thật, ngay cả chồng mình cũng không nhận ra?
Tôi thảng thốt nhìn Huyền Quân:
Rốt cuộc anh đang nói cái gì thế?
Huyền Quân bể tôi ra ngoài hang, không khí thông thoáng hơn nhiều. Hắn vươn bàn tay đeo chiếc nhẫn Toga vỗ nhẹ lên mặt tôi:
Nói em ngốc đó!



..
Tôi nhìn chằm chằm Huyền Quân rồi nhìn sang chiếc nhẫn Toga hắn đang đeo, cuối cùng vẫn không phân biệt được hắn là ai.

Huyền Quân kéo tay tôi đi lên trên hang núi rồi nói:
Ông lão em gặp trên núi chính là sư phụ của tôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.