Chương 257: Chuyến xe buýt cuối cùng


Đã được tung xưng là tổ thì ắt không phải kẻ tầm thường. Phần mộ này nằm đơn độc lẻ loi, trước không có thôn làng, sau chẳng có hàng quán, chiếm8 cứ nguyên một ngọn núi. Nếu tôi không nhìn lầm thì nơi này vốn là một đạo quan, tuy hiện tại không thấy nhưng hắn là có tồn tại, chẳng qua năm3 tháng lâu dài, đã bị chôn vùi dưới đất từ lâu.

Đừng một hồi, không hiểu sao cứ có cảm giác ông lão kia sẽ từ trong mộ nhảy ra, bệnh ng9hề nghiệp của tôi lại tái phát, muốn đào ra thử xem sao. Nhưng chưa kịp hành động thì đã bị Huyền Quân kéo lại, tên này cứ như thể đọc được suy6 nghĩ của tôi ấy, chân còn chưa kịp nhấc thì tay đã bị hắn túm chặt rồi.

Tôi không biết anh là ai.
Nghe tôi nói vậy, hắn không đáp lời nữa, chỉ nhìn chăm chú bia mộ của đạo tổ một hồi rồi xoay người đi. Tôi lẽo đẽo theo sau, thắc mắc:
Nếu ông ấy đã chết rồi, thì làm sao biến thành người được thể?


Đó là do em không nhìn ra được ông ấy là gì, chứ ông ấy có phải người đâu.

Không phải người, nếu là quỷ thì chắc chắn tôi sẽ nhìn ra được...
Tôi ngạc nhiên bật thốt lên:
Là tiên tông ư?

Nếu đã là được xưng là đạo tổ, vậy ắt hẳn phải là lão tổ đạo môn rồi.

Anh và sự phụ gặp nhau trong ảo cảnh, vừa gặp mà như đã quen biết từ lâu, cho nên trở thành bạn bè. Ông ấy biết anh đang tìm người nên giúp anh kiếm một cơ hội đầu thai, độ cho anh một hơi thở trên đường luân hồi để anh sinh ra tại Trương môn Huyền tông.

Người trong xe lục tục đi xuống, trừ tài xế và một cô gái trẻ ra, tôi cũng bước theo.
Sau khi rời xe mọi người xếp thành hàng đi về phía trước, đây là ngã tư đường, chỗ giao lộ có vài người cầm dây xích đang đứng. Tôi nghĩ chắc không phải mình chết trong lúc ngủ đâu nhỉ, vì nếu có chuyện đó thì làm sao Huyền Quân lại không phát hiện ra được.
Huyền Quân dẫn tôi đi. Tôi ngoái đầu nhìn lại bãi tha ma, một nơi vốn đáng sợ như vậy bây giờ lại biến đổi hoàn toàn. Quỷ lớn quỷ bé đều nhìn tôi chằm chằm, run cầm cập, như thể nhìn thấy quái vật đáng sợ lắm không bằng.
Tôi quay đầu hỏi Huyền Quân:
Anh có cảm thấy tôi đáng sợ không?

Không cảm thấy.
Huyền Quân kéo tôi sát lại gần. Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, muốn dựa vào biểu cảm trên gương mặt để phán đoán hắn đang nói thật hay đang dối lòng. Nhưng linh tính mách bảo tôi, hắn đang nói thật.
Để xác nhận, tôi quan sát hành khách trong xe thêm một lúc. Quả nhiên bàn chân của bọn họ đều dựng đứng, mũi chân chúc xuống mặt đất. Đưa mắt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, không có thêm một chiếc xe nào khác.
Lúc tôi còn đang miên man suy nghĩ thì xe đã dừng, tài xế cao giọng báo:
Xuống xe đi! Đến bến rồi!

Chúng tôi đi ngang qua một ngọn núi, dưới chân núi này có một con ác quỷ, lúc đến nó đuổi theo tôi nguyên cả chặng đường, lúc về thấy có Huyền Quân thì chỉ kịp thét lên rồi chạy biển. Tiếng gào rợn gáy lắm, làm tôi tưởng nó định gọi đồng bọn đến tấn công, còn vội vàng trốn ra sau lưng Huyền Quân, sợ nó kéo thêm ác quỷ đến nữa.
Huyền Quân nhìn theo hướng ác quỷ bỏ chạy:
Kì lạ.

Dọc theo ngã tư đi vào là một đại lộ thênh thang u ám, trên đường lác đác vài bóng người. Tôi hòa vào dòng người, một đường đi xuống.
Không biết qua bao lâu, chúng tôi tới chân một cây cầu. Người đi cùng tôi lần lượt băng qua, còn tôi lại đứng yên quan sát. Bỗng, tôi nhận ra có kẻ sáp vào mình ngửi ngửi bèn quay phắt lại.

Tôi thì có gì mà phải sợ?
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng tôi lại nghĩ khác. Lúc đến đám quỷ một hai đòi ăn thịt tôi, hiện tại lại sợ đến mức này, khả năng cao là thứ kia đã dung nhập thành một thể với cơ thể tôi, chúng không đối phó được cho nên mới sợ như thế.
Tôi thở phào một hơi, tỏ vẻ không sao hết, nhưng lại âm thầm nhớ tới lời lão Mã từng nói: Ngày tôi không còn kiềm chế nổi bản thân, chính là tai họa lớn nhất.

Đương nhiên là về rồi. Đây là cầu Nại Hà, kia là đường Âm Dương, em muốn đi đầu thai hay sao hả?
Người nọ có vẻ bất mãn, nhưng bàn tay dắt tôi vẫn rất dịu dàng dẫn lối về đường Âm Dương.
Hắn vừa đi vừa dùng ánh mắt kiêu ngạo liếc nhìn hồn phách trên đường, đám hồn phách sợ hãi lỉnh ra xa. Hắn như bậc đế vương quân lâm thiên hạ, nơi nơi đều là người trần mắt thịt, duy chỉ có hắn cao cao tại thượng không gì sánh bằng.

Đây là chuyện trải với ý trời, nếu như bị phát hiện, anh sẽ...


Bất kể thế nào, còn sống vẫn là quan trọng nhất.


Dù sao cũng từng có duyên làm thầy trò, sao em lại nghịch ngợ5m thế?
Giọng Huyền Quần đầy cưng chiều, tôi nghe mà nổi cả da gà, chỉ muốn cào rách cái vẻ mặt này của hắn, nhưng nhìn một hồi lại quay ra tự phỉ nhổ chính mình.
Xét cho cùng tôi cũng chỉ là một con người đi trên con đường bình phàm, trốn không khỏi hai chữ thế tục. Lúc hắn bình an thì tôi chán ghét, lúc hắn xui xẻo tôi lại đau khổ, chẳng biết là mình muốn hắn bình an hay lận đận nữa luôn!
Tôi quan sát cách ăn mặc và nét mặt của tài xế thì biết gã vẫn là tên tài xế cũ, chỉ có điều gương mặt đã biến đổi chút ít, dường như là cổ ý ngụy trang thành người khác. Quay sang bên nhìn Huyền Quân, lại chợt phát hiện bên cạnh trống không, chẳng thấy hắn đâu nữa.
Đảo mắt nhìn xung quanh, trong xe có già có trẻ, có nam có nữ nhưng người nào cũng trơ ra như gỗ, ngồi thù lù bất động. Lái xe thi thoảng lại đánh mắt nhìn tôi một cái, lúc này tôi mới để ý rằng tấm gương trước mặt gã có phủ vải đen. Lúc này tôi mới nhận ra, hóa ra đây là xe ma!

Vậy Ly Thương nghĩ anh là ai?


Nghĩ không ra, Hương Vụ là hương hồn, là hồn phách lúc trước bị nhốt trong quan tài, Huyền Quân vì muốn thoát khỏi trói buộc mà dung nhập thân thể với quan tài trấn hồn, trở thành quan thành, còn...

Tôi hỏi Huyền Quân:
Rốt cuộc anh là ai?

Hắn bật cười:
Muốn biết?

Không muốn tôi hỏi làm gì?
Thấy tôi nhăn mặt, Huyền Quân càng được đà lấn tới, hào hứng cốc đầu tôi một cái:
Càng ngày càng xấu tính rồi!

Đừng có đụng vào đầu tôi.
Tôi quay đầu đi, quan sát bia mộ, càng xem càng thấy thắc mắc: người cũng chết cả rồi mà sao tôi không nhìn ra tí gì nhỉ?
Gã thấy tôi phát hiện thì giật lùi về phía sau, nhưng dường như phát hiện điều gì nên kẻ nọ lại cười khặc khặc nhào lên ngay.

Láo xược!

Một tiếng quát nghiêm nghị vang lên, tôi quay đầu nhìn lại thì thấy một thanh niên khôi ngô tuấn tú. Sắc mặt hắn lạnh như băng, những ánh mắt lại mang nét quyến rũ khiến người ta phải ngây ngất.
Tôi đã từng thấy người đàn ông đẹp trai vượt bậc như Hương Vụ, thành thật mà nói, muốn gặp được người đẹp hơn thì khó lắm, nhưng người trước mắt này lại chỉ có hơn chứ không kém.

Sao nó lại rén như vậy nhỉ?
Quái lạ thật, lần trước có thể đầu. Dù Huyền Quân có siêu thật thì cũng làm gì đến mức sợ rụt cả cổ lại như thế!

Không biết, nhưng có vẻ không giống sợ anh lắm. Anh chưa ghê gớm đến mức đó đâu, huống chi bây giờ còn chưa khôi phục hoàn toàn, với tư chất này của chúng nó thì không thể nhìn ra được gì.

Huyền Quân bước tới kéo tôi qua:
Đã từng nghe đến thuật phân thân chưa?
Thấy tôi vẫn im lặng, hẳn giải thích:
Bất kể có bao nhiêu phần thân, chung quy lại vẫn là một người.


Nhưng cũng phải chia ra chính và phụ chứ?

Chúng tôi đi tới nơi có thể bắt xe, ngồi xe trở về nhà. Lên xe mới phát hiện trong xe chỉ có mỗi hai người là tôi và Huyền Quân, mà lái xe lại cứ liên tục quay lại nhìn, chẳng biết đang nhìn cái gì nữa.
Tôi mệt quá nên lăn ra ngủ mất, đến lúc tỉnh lại trong xe đã chật kín người, ai nấy đều dại ra nhìn về phía trước, lái xe cũng đã đổi thành người khác.
Ban đầu tôi còn lo sẽ đụng phải quỷ, chẳng ngờ lúc về khác hẳn lúc đi, lũ quỷ vừa thấy chúng tôi là chạy mất dép!
Tôi không khỏi cảm thán, công nhận Huyền Quân có uy thật, hắn còn sống là lũ quỷ sợ tái mét mặt mày.

...
Huyền Quân không đáp mà bước thẳng xuống núi. Tôi mờ mịt theo sau, mình gặp được tiên tông rồi ư?
() Tiền tông: Là một cấp bậc trong giới tu hành. Người tu hành có kẻ thành tiền, có người vũ hỏa (về với cát bụi). Sau khi thành tiền cũng chia thành nhiều cấp bậc: bậc thứ nhất là tiên nhân, thứ hai là tiên tông, thứ ba là tiên linh...
Tuổi hẳn không lớn lắm, cỡ chừng mười bảy mười tám, mặc một bộ áo choàng cổ đại còn đỏ hơn cả màu áo của Hương Vụ. Tôi ngơ ngác nhìn người nọ đi tới trước mặt mình, hình như hắn không vui lắm, giọng điệu rõ là cáu kỉnh:
Chạy tới đây làm gì?


...
Nghe ra hắn với tôi còn quen ghê, nhưng tôi nhìn kỹ vẫn không biết người này là ai. Có điều hình như tôi đã gặp hắn ở đâu rồi, chẳng qua hiện tại nhớ không ra thôi. Muốn quan sát kỹ hơn thì mặt hắn lại như phủ một tầng sương, mơ hồ không thể nhìn rõ. Rõ thật kỳ quái!

Cái gì lạ?
Tôi khó hiểu hỏi.

Nó rất sợ hãi!

Khi nói chuyện, đáy mắt Huyền Quân ánh lên vẻ bất lực nhàn nhạt. Hắn nắm tay tôi rời khỏi nơi này, trong lòng như đang cất giấu đầy tâm sự.
Tôi theo hắn xuống núi, trở về tìm Quý Mạt Dương và La Quán Trinh.

Nói vậy là bây giờ anh nhớ ra rồi?
Hỏi vậy thôi chứ tôi vẫn chả biết Huyền Quân là ai.

Một hơi thở này đã giúp anh cải tử hoàn sinh.
Huyền Quân nhìn tôi:
Giờ đã vừa lòng thỏa ý em chưa?

Tôi từng được nghe lão Mã kể rồi, nhưng gặp thì đây mới là lần đầu.
Vậy rốt cuộc Huyền Quân thuộc loại nào?

Sợ hả?
Hắn yêu chiều hỏi, trong khi cả hai vốn không hề quen biết.
Khi nói chuyện hắn vẫn luôn nắm tay tôi, bàn tay rõ là lạnh, nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp. Thật quá kì lạ! Tôi cúi đầu nhìn tay mình, hắn vẫn nắm tay tôi, dắt tôi đi về đường cũ. Thấy vậy, tôi mới hỏi:
Anh dẫn tôi đi đâu vậy?

() Quan thân: Thân quan tài.
Tôi nhìn Huyền Quân khó hiểu, hắn vỗ vỗ mặt tôi:
Đây mới là người, người chuyển kiếp đầu thai. Tuy chỉ là độ một hơi thở, nhưng có được một thân xác cũng coi như không phí phạm. Có điều... cũng phải cảm ơn sư phụ vì đã giúp anh.

Xuống núi, hắn quay đầu hỏi tôi:
Giáo sư Ly tính ở đây lâu dài à?

Tôi phớt lờ không đáp.
Tất cả mọi người đều sợ tôi, nhưng hắn lại không, lạ nhỉ?
Hay là hắn không sợ thứ trên người tôi?

...
Giờ mới biết đấy.
Huyền Quân kéo tôi đi tiếp, ngang qua bãi tha ma, chẳng biết có cố ý hay không mà hắn kiếm cớ là đi tìm đồ ăn, bắt tôi đứng giữa nghĩa địa một mình. Tôi thấy đầu óc tên này có vấn đề rồi, bãi tha ma thì đào đâu ra đồ ăn, chả nhẽ tìm xương về gặm? Đã thế còn đi rõ lâu, chờ hơn một tiếng đồng hồ vẫn không thấy mặt mũi hắn đầu, thế là tôi định đi trước luôn.
Nào ngờ mới bước được mấy bước đã thấy đám quỷ trong bãi tha ma gào thét chạy tán loạn ngay khi vừa chạm mặt tôi. Tôi đang đực mặt nhìn chúng thì Huyền Quân đúng lúc trở về.

Xem ra thứ bọn chúng sợ là em chứ không phải anh.
Hắn nắm tay tôi, sắc mặt nghiêm trọng.
Cặp mắt đào hoa xinh đẹp khinh thị nhìn hồn phách qua đường, nguyên một con đường Âm Dương lại như bị tách ra một lối ở giữa, quỷ quái dạt hết sang hai bên, đợi chúng tôi đi qua rồi mới dám tụ lại.

Đi qua đường Âm Dương, tôi hỏi thanh niên:
Anh là ai?
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.