Chương 258: Chuyến xe buýt cuối cùng


Huyền Quân thấy tôi không để ý đến hắn, bèn nằm cắm tôi xoay đầu lại, không vui hỏi:
Choáng à?



Không, tôi vừa đi 8một chuyển qua âm phủ, trên xe đều là quỷ, nhưng lúc xuống xe có một người phụ nữ không xuống. Khả năng là có kẻ giở trò, l3ấy mạng của tôi thể vào, cô gái kia mới là người phải xuống âm phủ. Có kẻ muốn hại người!


Sắc mặt Huyền Quân thoát9 cái sa sầm, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ghế lái, tài xế vẫn đang lái xe như thường.
Tôi nghĩ chắc không phải đi mua nguyên liệu về nấu bữa trưa đầu nên nói với Huyền Quân rằng mình muốn lẻn vào nhà hắn xem sao. Huyền Quân không đồng ý, tôi phải bảo đảm chỉ liếc một cái là ra ngay hắn mới chịu.
Đứng ở cửa nhà tài xế quan sát, trong phòng kéo kín hết rèm, tối om không một tia sáng. Tôi gõ cửa thử, thấy bên trong không ai phản ứng nên mở cửa vào luôn.
Bên trong phòng không có gì khác thường, tôi đang định quan sát thêm thì bỗng nhiên phòng ngủ vang lên tiếng rơi vỡ.
Tài xế đi tắm, thai phụ bưng bát húp từng ngụm một. Tôi nấp ở ngoài nhìn, nhưng mắt mèo nhỏ quá, chẳng thấy được bao nhiêu.
Đang quan sát thì bỗng nhiên một con mắt to đùng bất thình lình hiện ra, tôi giật nảy mình ngã về sau, Huyền Quân vội đỡ tôi vào ngực. Chưa kịp hoàn hồn thì cửa phòng đã cạch cái mở ra, gã tài xế đứng ở cửa, trừng mắt nhìn hai người chúng tôi, giọng đầy vẻ bất thiện:

Các người là ai?
Gã hỏi, tay còn cầm một con dao phay, tôi nhìn mà rén.
Tôi càng nói càng lưu loát, không hề bối rối, chỉ là không hiểu sao bụng lại đau âm ỉ. Chẳng nhẽ đến kỳ rồi?
Tháng này mãi mà kỳ kinh chưa tới, không biết có vấn đề gì không.
Lái xe ngờ vực mãi mới bảo:
Các người đi đi, chúng tôi không bán nhà.
Nói xong gã lập tức đóng sập cửa. Tôi với Huyền Quân đưa mắt nhìn nhau, cả hai quyết định đi ra ngoài.
Thấy vậy, Huyền Quân bên đưa tôi về nhà La Quán Trinh lập đàn pháp xem thứ gì đang quấn lấy tôi, nhưng không những không điều tra ra lại còn hại bản thân bị thương. Không hiểu sao tay hẳn bị cứa rách một chỗ, máu từ đầu ngón tay rơi xuống mặt tôi rồi cứ thế thấm vào. Đột nhiên tôi thấy mình hồi lại sức, bèn lồm cồm bò dậy.
Huyền Quân cũng phát hiện ra, hắn đưa tay cho tôi uống máu. Uống vào rồi, thân thể tôi khôi phục rất nhanh, mới có vài ngụm đã có sức sống rồi.
Quý Mạt Dương và La Quán Trinh đứng bên cạnh nhìn mà ngơ luôn, nhưng có phải mỗi mình họ ngạc nhiên đâu, bản thân tôi còn ngạc nhiên hơn đây này.

Chúng tôi đến mua nhà.
Tôi đáp bừa, Huyền Quân liếc xéo một cái, tôi bèn cười trừ đáp lại.
Hắn hằng giọng lặp lại:
Mua nhà.

Tài xế liếc chúng tôi từ trên xuống dưới, cau mày hỏi:
Hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi?

Do ban ngày bận quá nên dạo này tôi hay đi xem nhà vào ban đêm. Đây là chồng tôi, chúng tôi bị ba mẹ đuổi khỏi nhà rồi nên đang tìm căn nào rẻ một chút, sau này đổi lại sau.

Thế cô thập thò ở cửa nhà tôi làm gì?
Gã chất vấn.
Tôi nghe nói cấu trúc dưới tầng một rất được nên muốn tham khảo chút ấy mà. Những bộ khác tôi xem xong hết rồi nên qua bên nhà anh, dù sao thì những nhà kia cũng tối đen, chỉ có nhà anh là sáng đèn.


Tôi sợ lắm, dù không biết tại sao nhưng rất sợ!

Tài xế đáp lời:
Sợ gì chứ, không sao rồi đó thôi. Cô đừng sợ, tôi đi lấy ít đồ ăn cho cô.
Thai phụ là quỷ, như vậy chắc kèo tám mươi phần trăm là cô ấy sợ tôi rồi, bởi lúc này lũ quỷ có con nào thấy tôi mà không ren? Chỉ là tôi không hiểu tại sao chúng lại sợ mình vậy thôi!
Tôi đứng ở cửa nhìn vào, thấy lái xe lấy mấy cây nến trắng bỏ vào trong nước đun, đợi nước sôi thì múc một bát đưa cho thai phụ:
Cô ăn đi đã.

Lái xe lần này là con người, nhưng trong giấc mơ của tôi gã rõ ràng là quỷ. Chuyện này là chuyến xe cuối, xe này cũng là xe chở hồn phách tới âm phủ. Chủ của mấy chiếc xe này đa phần là những thuật sĩ có năng lực chuyên môn và khả năng trấn áp nguyên một xe hồn phách. Nếu không, trên đường mà có nhóm quỷ không muốn xuống âm phủ gây chuyện thì ắt sẽ xe hỏng người vong.
Nhà tài xế ở một khu chung cư cách bến xe buýt không xa. Tôi và Huyền Quân đi theo vào trong tầng lầu. Nhà gã ở tầng một, hơn nữa còn là hướng tây đón nắng nhất. Tòa nhà cũ này được xây dựng theo kiểu nhà ngang, ở giữa là thang máy và thang bộ, bốn phía xung quanh là các căn hộ. Hai chúng tôi lén lút nấp ngoài quan sát, giọng thai phụ vọng ra từ sau cánh cửa đang
đóng
Tôi vội đi qua, mở cửa xông vào nhưng bên trong lại trống không, xoay người lại quan sát cũng không thấy gì.
Tôi đưa mắt nhìn phòng ngủ kỹ hơn, căn phòng rất sạch sẽ, không thấy có gì khá nghi, nhưng không thấy mới là vấn đề. Vừa quay lưng rời khỏi phòng ngủ lại bỗng thấy dưới mặt đất có cái bóng đang lay động ngay sau lưng mình, tôi quay ngoắt lại, đằng sau không có gì cả.
Tôi vốn định mở pháp nhãn ra xem thử, nhưng mệt quá nên mở không nổi, cả quý nhãn cũng thế, đành phải chuyển qua lục lọi trong phòng một lúc, mãi mà không thấy manh mối nào tôi mới đành bỏ đi.
Vừa bước ra ngoài, bụng đã đau đến mức khiến tôi không đứng vững phải tựa vào tường. Huyền Quân ở cách đó không xa thấy vậy vội vàng chạy tới ôm tôi, đưa tôi đi nơi khác. Hắn xoa bụng tôi, hỏi làm sao vậy. Tôi bảo bà dì sắp đến khiến hắn nghệt cả mặt. Nhưng khi hiểu ra thì lại bắt đầu cằn nhằn, nói quả nhiên không nên để tôi ở lại đây, phải đưa tôi đi nơi khác ngay. Chúng tôi tìm một nhà nghỉ ở gần đó vào ở tạm, Huyền Quần tất bật nấu cho tôi một đống đồ ấm bụng. Tôi uống cháo đậu đỏ, bụng đặt túi giữ ấm, khoan khoái cả người. Thế nhưng mãi mà bụng không có chuyển biến tốt, trong mơ tôi còn mơ thấy thiếu niên kia sắc mặt tái nhợt ngã xuống lồng ngực mình.
Tôi hoảng sợ không biết làm thế nào, cứ thế giật mình tỉnh lại. Huyền Quân đang ngồi trước mặt độ linh khí cho tôi, xem ra tôi bị suy nhược cơ thể rồi, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rơi xuống.
Quan tài trấn hồn trên ngực cũng bắt đầu tỏa khí lạnh vây lấy người tôi, ước chừng qua một đêm tình trạng cơ thể tôi mới dần dần chuyển biến tốt đẹp, khi nằm xuống đã kiệt cả sức. Huyền Quân lo lắng muốn đưa tôi đến bệnh viện, tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy vấn đề nằm ở gã lái xe, chỉ cần xử lý hằn xong là tôi sẽ không có vấn đề gì nữa.
Sau khi bước khỏi tòa nhà tôi quay đầu lại nhìn, phát hiện cửa sổ lầu một có một cái bóng bụng to đang đứng nhìn về phía chúng tôi.
Tôi nói với Huyền Quân rằng kẻ mà bọn chúng muốn tôi chết thay hẳn là thai phụ kia rồi, chúng muốn tôi thay cô ta đi xuống âm phủ cho nên trong mộng mới định kéo tôi đi.
Hắn không phản bác, chứng tỏ suy đoán của tôi là chính xác. Nhưng mấu chốt là không hại được tôi thì bọn chúng chắc chắn sẽ hại người khác! Tôi và Huyền Quân mai phục bên ngoài khu nhà, chờ đến sáng hôm sau thì thấy tài xế ra ngoài mua nguyên liệu về nấu ăn. Mọi hành động không có gì khác biệt so với người bình thường, nhưng đến tận giữa trưa gã mới ra ngoài lần nữa.
Người âm không ăn đồ trần thế, nến lại là thứ hiếm hoi mà họ có thể ăn được. Nếu quý không ăn hương khói, người nuôi quỷ có thể đun nến cho họ ăn. Điều này cũng chứng minh thai phụ này đích thật là người đã mất.

Anh thì sao?
Cô ta bê bát canh nến, hỏi.

Tôi không vội, đi tắm cái đã.

Hơn 12 giờ còn ra ngoài đi xe buýt, có người nào thể ư?
Lên xe đầu tiên là một cặp vợ chồng già, họ dìu nhau đi tới chỗ ngoài cùng bên trái rồi ngồi xuống. Kế đó là một cậu bé lưng đeo cặp sách, lên xe xong không nhìn thấy ba mẹ đầu nên muốn xuống, nhưng đương nhiên là không xuống được, tài xế bảo nó ra ghế sau ngôi.
Cứ thể lục tục, muôn hình muôn vẻ, đủ các ngành nghề cùng nhau lên xe. Đến 2h sáng, xe chỉ còn một chỗ trống duy nhất. Tài xế chuẩn bị lái đi thì một bà lão có vẻ ngoài chất phác vẫy tay:
Vẫn còn chỗ này!
Gã quay đầu nhìn thoáng qua vị trí trống, đành ngồi chờ tiếp.
Huyền Quân liên tục hỏi tôi có làm sao không, tôi cam đoan mỏi mồm rằng bản thân vẫn ổn, hắn mới đồng ý tối nay sẽ đi xử lý vụ tài xế và thai phụ kia, với điều kiện là tôi phải khá lên đã
Nào ngờ càng nghỉ ngơi tôi lại càng không ổn, Huyện Quân sốt ruột ôm tôi tới bệnh viện, lại gọi điện bảo Quý Mạt Dương và La Quán Trinh đến trong tôi.
Bọn họ đưa tôi đi làm một loạt kiểm tra vẫn không chẩn đoán được ra bệnh gì, La Quán Trinh hoài nghi tôi chọc phải thứ gì không sạch sẽ, bị thứ đó quấn lấy nên mới thành thế này.

Dừng ở bến tiếp theo, chúng tô6i muốn xuống.
Xuống xe, hắn cằn nhằn:
Đã bảo không ngồi xe buýt rồi mà em không nghe.
Ban đầu Huyền Quân không muốn đi b5uýt nhưng tôi cứ khăng khăng, ai ngờ lại xảy ra chuyện thật.
Hai đứa đi bộ một lúc thì gặp một chiếc xe đang đỗ ở ven đường. Bình thường xe buýt sẽ dừng ở bãi đến sáng mới lái đi. Chiếc xe này có vẻ cũng vậy, vì trời cũng khuya rồi, nhưng điều kỳ lạ là tài xế vẫn ngồi yên chờ khách.
Huyện Quân và tôi đi tới gần chỗ đó đợi, đến tận 12 giờ xe vẫn không chuyển bánh, thế nhưng người xung quanh lại lục tục xuất hiện. Thay vì nói là người, thì phải gọi là quỷ mới đúng.
Ngay lúc tôi vừa đi, rèm cửa phía sau lay nhẹ một cái. Tôi có thể cảm thấy rõ ràng có gió lướt qua, nhưng quay lại vẫn không nhìn thấy gì hết.
Thân là thầy Âm Dương, điều bất lực nhất chính là không nhìn thấy quỷ quái. Mà khi thân ở chốn ngập tràn âm khí, mắt lại không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì thì đó không phải bị ai nữa, mà là khủng hoảng. Mặc dù trên người có tu vi nhưng cũng không thể nào vứt bỏ nỗi sợ.
Tôi ra khỏi căn nhà, đi tìm Huyền Quân.
Rốt cuộc thứ bám trên người tôi là cái gì thế? Sao tôi lại uống cả máu người!?
Sau khi uống kha khá rồi, tôi thả tay Huyền Quân ra. Hắn ôm tôi trở về phòng, một tay kết ẩn ở mi tâm, tay còn lại đè lên trán tôi, muốn điều tra rõ xem tôi bị thứ gì quẩn, nhưng nửa tiếng đồng hồ cũng tìm không ra.

Ra đây, hai chúng ta hợp lại làm một.
Huyền Quân buồn bực gọi Hương Vụ.
Vài phút sau, một người phụ nữ bụng to xuất hiện. Cô ta đang định lên xe thì tài xế phất tay bảo chờ chuyến sau, cũng không quan tâm đến những con quỷ khác, cứ thể khởi động xe lái đi.
Tất cả hành khách trong xe gần như làm cùng một động tác: cứ quay đầu nhìn về người phụ nữ có thai bên vệ đường. Ánh mắt bọn họ rất kỳ quái, tựa chừng như muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở lời thì xe đã đi xa. Thai phụ ngồi ở trạm chờ, cô cúi đầu, bất an nắm chặt tay.
Đợi đến ba giờ sáng xe buýt mới quay lại, tài xế bước xuống đường quan sát từ phía rồi mới dẫn thai phụ kia lên xe, hai chúng tôi cũng nổi gót lên theo.
Quan tài trấn hồn vẫn nhẹ nhàng tỏa ra khí lạnh bao bọc lấy tôi như trước, nhưng chờ mãi vẫn không thấy Hương Vụ xuất hiện. Sắc mặt Huyền Quân trầm xuống, cáu lên cái là không sợ trời không sợ đất, nhất định phải bắt Hương Vụ hiện thân mới chịu. Thấy hắn vươn tay định giật quan tài trấn hồn, tôi vội vàng cản lại, nào ngờ hắn lại gọi được Tử Mặc lên.

Tử Mặc hiện ra, thế mà lại mang dáng dấp quỷ vương áo xanh, nhưng hình như anh ta sợ tôi hiểu lầm lên lập tức khôi phục diện mạo cũ. Trông thấy Tử Mặc tôi vui lắm, nào ngờ anh ta lại nói:
Quỷ tốn không ở nhà, ngài ấy ra ngoài có việc.


Huyền Quân sầm mặt, hừ lạnh:
Hắn cũng nhẹ nhàng thoải mái quá nhỉ!
Tử Mặc cung kính đáp:
Hình như có chuyện phiền toái, ngài ấy đi vội lắm ạ.



Vừa nãy là tu vi của người bảo vệ Thương nhi?
Huyền Quân như uống nhầm thuốc, nhìn ai cũng thấy không vừa mắt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.