Chương 259: Thôn thủy nguyệt


Có lẽ thấy bọn họ không có chuyện gì, lòng không vướng bận nên tôi an tâm ngủ mất.

Trong mơ lại trông thấy thanh niên kia đứng trong sân ngắm8 cây, tôi quan sát một chút mới phát hiện ra là sân nhà mình.

Người kia biết tôi đến bèn quay lại nhìn, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cườ3i của hắn đều như hớp hồn người khác.

Anh đi cùng em.
Quý Mạt Dương nói vậy, tôi bèn quay qua nhìn, hiếm khi nào anh ấy lại ném tôi sang một bên thể này, lại nghe anh bảo:
Em đã trưởng thành rồi, lại có nhiều người bên cạnh như vậy, anh ở đây có khi còn thêm gánh nặng.


Ừm.

Ngoài miệng Quý Mạt Dương nói vậy, nhưng tôi thừa biết anh ấy lo vụ của La Quán Trinh nên không lo được cho tôi. Mà đã là việc khiến Quý Mạt Dương không còn hơi sức đi quan tâm tôi thì hiển nhiên là vô cùng nguy hiểm.

Hôm nào anh chị đi?
Tôi hỏi, Quý Mạt Dương nói phải dăm ba hôm nữa, vừa đủ thời gian để xử lý vụ tài xế quỷ.
Tử Mặc xen lời:
Gã không phải quỷ, là người.

Chúng tôi kinh ngạc, đồng loạt đưa mắt về phía Tử Mặc, sao anh ta biết được!?
Nào ngờ bách quỷ quá mạnh, anh và Hương Vụ mới thức tỉnh, làm gì đã đủ trình để đối phó. Vì đỡ phản phệ thay Thương Nhi nên bọn anh đã hao hết sạch tu vi, chỉ còn sót lại chút linh khí.
Thân thể này vốn chỉ là người phàm tu đạo, tu vi không đủ, cho dù đạo pháp có cao hơn nữa thì tu vi cũng chỉ cỡ chục năm, chưa nổi trăm năm, chúng tôi hợp lực cũng chỉ sáng được một lúc là tắt, đợi bách quỷ đến thì chỉ còn nước đồng quy vu tận.
Thương Nhi đuổi tới đúng lúc anh và Hương Vụ đang tan biến, nhưng em lại biến thân xác thành thi quỷ, thế mà điều này lại giúp được bọn anh.
Tử Mặc nói tiếp:
Làm tài xế bao nhiêu năm nay, người hay quý tôi vẫn phân biệt được. Chưa kể tài xế quỷ bình thường hầu như tôi đều quen cả, trước kia lại quản một đám người, giờ tôi thành quỷ vương, đám tài xế ấy đều thành tình báo hết, là họ nói tôi biết gã không phải quỷ.

Người trong xe đều thổn thức không thôi. Đều là người sống trên đời, sao lại chênh lệch lớn như thế? Thuở mới quen, Tử Mặc chỉ là một tài xế quèn, giờ gặp lại người ta đã thành quỷ vương rồi, còn tôi vẫn giậm chân tại chỗ. Anh ta cai quản tập thể tài xế quỷ xung quanh, tôi thì không chỉ mất việc chính mà nghề tay trái cũng phập phồng hấp hối.
Vậy anh có nhận ra điều gì nữa không?
Tôi hỏi.

Gã là người, có vẻ là thuật sĩ. Nhưng lúc cô lục phòng gã lại không phát hiện món đồ nào của đạo thuật nên tôi cũng không chắc.
Đúng là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, giờ Tử Mặc còn biết nhiều hơn tôi nữa.
Anh và Hương Vụ vốn là thi quỷ, nếu được thân thể quý bảo dưỡng thì sẽ có khả năng sống lại. Cộng thêm khối bùn của đạo tổ, một khi thân xác được đắp lại, thì ngày đó chính là ngày chúng tôi trở về.

Nghe Huyền Quân nói vậy, tôi ngạc nhiên ngớ người:
Nói vậy là hai người đã tính toán trước hết cả rồi?


Cũng không phải, nếu biết trước hết thì anh đi tìm đạo tổ luôn chả đỡ rách việc hơn à? Người xoay chuyển được cục diện là em, nếu em không biến thể xác thành thi quỷ thì anh và Hương Vụ làm gì có cửa mà quay về.

Tôi hỏi La Quán Trinh:
Vậy chắc đợt này chị bận lắm hả?


Cũng bình thường, năm nay sư phụ với sự bá về sớm, có một số chỗ họ đã qua phong ấn rồi.
La Quán Trinh nói vậy khiến tôi bất an, cô ấy lại nói tiếp:
Sư phụ, sư bả đã biết việc mọi người diệt trừ mấy thứ rồi, nhưng ba nơi phong ấn ấy không phải mục đích lần này họ trở về. Họ đang muốn đi nơi khác, khi nào họ về chắc chị cũng đi theo.


Thể em cũng đi.
Tôi đề nghị, La Quản Trinh gạt phắt đi ngay:
Chị bảo rồi, không được.

Trước khi ra ngoài, Quý Mạt Dương nhìn tôi một hồi, hiếm lắm mới không thấy anh ngăn cản tôi. La Quán Trinh thì hỏi tôi có muốn ăn gì không, tôi thấy cũng đói nên ngồi xuống ăn một ít, ăn xong là xách ba lô đi.
Đến cửa, La Quán Trinh lại đòi theo giúp, nói cô ấy và Quý Mạt Dương đều rảnh rỗi, hỏi tôi không để họ đi cùng có phải là vì khinh thường thực lực của họ không. Cô ấy đã nói đến mức ấy rồi, tôi cũng không thể không biết ngượng mà ép họ ở nhà được. Thế là Tử Mặc lái xe đưa cả bốn người cùng đi.
Lên xe, tôi hỏi thăm Tử Mặc mấy câu. Thế mới biết may mà lần ấy tôi thu chỗ hồn phách còn sót của anh ta lại, nếu không anh ta đã hồn phi phách tán rồi.
Tử Mặc kể:
Trấn hồn quan có thể tẩm bổ hồn phách, nhưng lúc tôi đi vào thì bên trong chỉ toàn là sương mù, cụ thể hơn thì tôi cũng không rõ. Về sau lúc cô và quỷ quân xuống núi thì quý tôn mới từ sương mù hiện ra, nhìn qua thì không có vấn đề gì, ngài cũng không đuổi tôi đi nên tôi bèn ở lại trong đó.


Nói vậy là Hương Vụ cũng bị thương?
Tôi quay sang nhìn Huyền Quần. Lần ấy hắn gặp chuyện, nếu Hương Vụ có thể hợp thành một thể với hắn thì có lẽ cả hai đã không sao, nhưng Hương Vụ lại mãi không ra, chứng minh bọn họ có liên quan mật thiết với nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, người này gặp chuyện thì người kia cũng không thoát được.

Ngày đó tôi còn chưa thức tỉnh hoàn toàn trong thân xác, mà Hương Vụ thì từ lúc em tìm được thân thể đã nhận máu của em thức tỉnh rồi. Tuy rằng thân thể chỉ là một hơi thở nhưng hơi thở này cũng rất có linh tính. Lúc trước, khi mượn thân phận của thân xác để xuất hiện trở lại, tôi không biết thân thể mình ở đâu, một là do không tìm thấy, hai là nghĩ nếu có gặp nạn thì vẫn còn một đường sống, cho nên mới không tìm nữa.
Mà muốn hơi thở này hoàn toàn thức tỉnh thì phải cần ba người hợp nhất, nhưng khi đó vẫn chưa tới lúc bản quân thức tỉnh, nếu anh thức tỉnh chắc chắn hắn cũng tỉnh lại theo. Cho nên sau khi biến mất bản quân đã trú trong thân thể Thương Nhi, sau ấy có lần em chảy máu nên mới đánh thức bổn quân và Hương Vụ, thân thể cũng theo đó mà có phản ứng với Thương Nhi.
Lúc Thương Nhi gặp chuyện không may anh vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng đêm đó mây mưa với em thì tôi có ở đó, chỉ là tôi và Hương Vụ tiêu hao quá nhiều linh khí, tất cả trở về điểm ban đầu, chỉ còn mỗi cái xác.
Vốn định chờ mấy hôm rồi sẽ qua, nào ngờ lại gặp phải bách quỷ dạ hành, vì muốn bảo vệ Thương Nhi nên anh và Hương Vụ đã nhập thành một, đi theo thân xác, tính đối phó với bách quỷ xong sẽ quay về tụ hợp.

Chắc là giáo sư Ly thích thân xác hơn nhỉ?
Huyền Quân cúi đầu, ánh mắt mập mờ không có ý tốt. Tôi cứ nhớ đến đêm đó là lại tức giận không thôi.
Thì ra cả hai bọn họ đều có mặt, chỉ có đứa ngốc như tôi là không biết thôi! Tôi không thèm nói câu nào, quay qua nhìn phong cảnh bên ngoài xe. Ven đường có năm người phụ nữ đứng vẫy tay cứng ngắc với tôi, họ đứng thẳng đơ, mắt lờ đờ, hai chân cách đất. Hiển nhiên là người chết!

Sắp đến rằm tháng bảy, thời điểm lũ quỷ sổ lồng rồi, bây giờ tối đến ngoài đường toàn mấy thứ không sạch sẽ, có gặp cũng không có gì lạ.

Đến khi tôi tỉnh dậy đã là hoàng hôn ngày hôm sau, Huyền Quân đang ngồi bên giường cạnh tôi, thấy tôi tỉnh thì hỏi tôi thấy thế nào rồi.

Tôi không sao, chúng ta đi tìm tên tài xế kia đi.
Tôi sợ nếu đến chậm hẳn sẽ hại người vô tội khác mất.
Huyền Quân quan sát một hồi, chắc chắn tôi không sao mới đỡ tôi dậy đi tìm gã lái xe. Hắn hiểu tối lắm, biết nếu không xử lý xong vụ gã tài xế thì tôi sẽ không yên lòng được đầu.
Tôi nhìn chằm chằm hẳn một lúc lâu, hắn đi về phía tôi, hỏi:
Sao thế? Thấy tôi đến nên không vui?


Không phải, chỉ thấy hơi khó hiểu thôi. Tôi với anh cũng chẳng quen thân gì, sao anh lại cứ quấn lấy tôi vậy?

Tôi nói vậy thôi chứ k6hông có ác ý gì, nào ngờ hắn vừa nghe thể lại xị cả mặt, bàn tay vốn định vươn ra nắm tay tôi cũng rụt về, hắn cao ngạo khoanh tay lại đứng trước mặ5t tôi, đầy vẻ hờn dỗi.
Anh tên gì?
Tôi hỏi, chỉ cần biết tên thì sớm muộn cũng biết hắn là ai thôi, không tính ra thì cũng tra ra được.

Em đã không thích tôi thì tôi cần gì phải ở đây nữa?
Nói xong hắn lập tức biến mất, dường như là tủi thân dữ lắm, tôi tìm khắp sân vẫn không thấy đầu nên về phòng năm.

Coi như hai người mạng lớn.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, không về được cũng không có nghĩa là chết, vậy rốt cuộc bọn họ đã đi đâu?
Huyền Quân cười:
Giáo sư Ly vẫn băn khoăn không biết rốt cuộc là ai à?

Tôi liếc xéo Huyền Quân:
Hừ!

Tôi liếc sang Huyền Quân, hắn bảo:
Người lái chuyến xe cuối, nếu không phải gia truyền thì là sau khi sinh ra đã gặp phải chuyện khiến bản thân phải vào nghề này. Tên gã này chúng ta còn chưa biết, cần phải tra xét thêm mới được.



Cái này thì tôi biết, gã tên Đồng Nhị Lục, mồ côi từ nhỏ, trước làm nghề đánh xe ngựa chở quan tài trong thôn, sau vào thành thị thi bằng lái xe buýt. Nghe nói ban ngày gã chỉ ru rú ở nhà, ban đêm mới ló đầu ra ngoài lái xe, tiền kiếm được kha khá, sống cũng thoải mái lắm.

Xưa kia tuyến đường gã đi qua toàn hay xảy ra chuyện không may, tài xế đi thì nhiều mà về thì ít, cứ thể vài lần thì gã chuyển đi. Sau này không xảy ra chuyện nữa, gã cũng làm nghề này đến giờ.

Đám tài xế quỷ chúng tôi đều biết con đường kia không an ổn, chuyên môn đưa hồn phách tới đường Âm Dương, nên từ lâu đã không dính dáng đến, tài xế trên đường này toàn là người thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.