Chương 261: Thôn thủy nguyệt


Ban đầu con quỷ nhỏ hung hăng lắm, gào rú không ngừng, nhưng gào hoài gào mãi gào đến sợ hãi, nó rụt trở về trong bụng nữ quỷ. Ở ta xoay 8người định chạy, nhưng đã bị thanh niên vụng kém quét ngang xẻ ra thành hai nửa.

Nửa người trên hóa thành tro bụi biến mất trong3 đêm tối, nửa người dưới ổn hơn, tiểu quỷ chui đầu khỏi bụng mẹ nhe răng với thanh niên, người nọ chém thêm một kiếm nữa, đầu nó bị chi9a thành hai. Thể nhưng nó vẫn không chết.

Lửa cháy phừng phừng, hai nửa đầu lăn qua lăn lại trên mặt đất như hai quả cầu lửa, mu6ốn gắn vào nhau nhưng không tài nào gắn được. Tiểu quỷ đau đớn kêu la thảm thiết nhưng hơn nửa tiếng sau vẫn chưa tan biến, khổ sở đến m5ức kẻ thù như tôi cũng không nhìn nổi nữa. Tôi mở lời:
Huyền Quân nhìn qua, kéo tôi ra:
Đây là vợ mới cưới của đệ.


Chúc mừng, chúc mừng.

Mọi người hàn huyên, tôi càng nghe càng không hiểu. Lão đạo tổ đã chết từng ấy năm rồi, làm sao mà nhận ba đệ tử này được? Chẳng nhẽ sư phụ và sự bá đều không biết sư phụ của bọn họ là tiên tông ư? Mà cũng chẳng có gì lạ, chẳng phải lão Mã cũng nhận tôi làm đồ đệ đấy à!

Không nhìn ra gì cả.
Tử Mặc lên tiếng trước.
Tôi quan sát anh ta, anh ta đẹp trai hơn trước, cũng cuốn hút hơn, dù gì cũng là là quỷ vương rồi mà. Quỷ và yêu tinh giống nhau, tu vị càng cao thì ngoại hình càng đẹp, cho nên tu vị của thanh niên kia chắc chắn phải cao hơn Hương Vụ, hoặc nếu không cũng phải ngang hàng.
Ví dụ như Tử Mặc ấy, thành quỷ vương rồi nên nhan sắc cũng cao hơn hẳn, tuy phần nhiều là do khi còn sống đã đẹp sẵn nên chết rồi mới đạt tới được đẳng cấp này.
Thấy tôi liếc xéo qua, ông ấy vội phân trần:
Thôn này có chút tà quái. Ta và sư huynh đã đi vài lần nhưng lần nào cũng bị lạc ở bên trong, lượn vòng cũng không giải quyết được gì, còn thành ra phiền toái thêm.

Huyền Quân hỏi:
Là thôn làng bỏ hoang à?


Không phải. Vẫn có người sống bình thường, nhưng người trong này có vấn đề, chỉ là tìm bao nhiêu năm cũng không biết là ai có vấn đề. Hơn nữa cứ gần rằm tháng bảy là kiểu gì trong thôn cũng sẽ chết một vài người, những người này sau khi chết chỉ còn xác, không biết linh hồn đã đi đâu. Đây mới là điều chúng ta cần điều tra!

Huyền Quân bỗng giữ chặt tay tôi, còn muốn đuổi Tử Mặc về:
Cậu về trước đi.

Tôi ở đây chờ hai người.
Anh ta nói xong bèn chui tọt vào xe, dường như cũng cảm giác được Huyền Quân không thích mình nên chẳng thèm nài nỉ.
Bấy giờ Huyền Quân mới dắt tôi lên núi, tôi ngoái đầu gọi với lại chỗ Tử Mặc:
Anh cứ làm việc của anh đi, khi nào chúng tôi gọi hẵng đến.

Tử Mặc gật đầu, lên xe đi trước.
Người trong thôn vô cùng hoảng sợ nhưng không sao rời đi nổi. Lúc trước từng có người chạy trốn, nhưng vừa đặt chân đến giữa sườn núi là bị rơi xuống, tử trạng vô cùng thảm thiết, từ đó không ai dám bỏ đi nữa.


Thể đi học thì sao?
Tôi ngạc nhiên hỏi.

Đi học thì không sao, không nghe nói có việc gì.

Tôi ngơ ngác không hiểu sao tự nhiên phải nghĩ tên làm gì, hắn đáp lại tôi bằng một ánh mắt yêu chiều nhưng miệng thì vẫn kín như hũ nút.
Thấy đầu óc người đàn ông này có vẻ chập cheng, tôi chẳng thèm hỏi nữa.
Bên La Quán Trinh có hai vị khách tìm đến, nhìn thấy bọn họ tôi mới nhớ tới chuyện La Quán Trinh và Quý Mạt Dương phải ra ngoài. Một năm không gặp, sư phụ và sự bá vẫn như xưa. Họ nhìn tôi cười gật đầu rồi quay sang chỗ La Quán Trinh, vừa thấy Huyền Quân đã giật mình:
Sư đệ?


Tra tấn nó thế đủ rồi đấy! Thấy nó sống không bằng chết anh vui lắm hả?

Lúc này thanh niên mới xoay người nhìn lại. Hắn thu kiểm, bước tới chỗ tôi, tiểu quỷ sau lưng cũng theo đó mà tan thành tro bụi. Tôi vốn định nói vài lời, nào ngờ hắn chỉ liếc Huyền Quân một cái rồi biến mất.
Huyền Quân loạng choạng thở hắt ra một hơi, máu trên bụng đã ngừng chảy, tôi cũng đã có thể động đậy. Tôi vội bước qua kiểm tra hẳn một lượt, đám Quý Mạt Dương lần lượt tỉnh lại, mọi chuyện có vẻ đều đã xong.
Cả nhóm không ai phản đối, Tử Mặc bèn thao túng nhận thức của tài xế, khiến gã nghĩ rằng tất cả chúng tôi đều bị đánh đuổi rồi, gã còn phải quay lại lái một chuyến cuối.
Sau khi chúng tôi rời đi, tài xế tỉnh dậy, người giấy bụng bự đỡ gã. Trên đường về luôn ôm lấy gã nói muốn đi đầu thai, xin gã hãy tha thứ cho lỗi lầm của mình, hẹn kiếp sau gặp lại. Gã không phát hiện có điều gì bất thường, coi người giấy là vợ mình nên lái xe về hướng nọ, muốn tiễn người giấy xuống đường Âm Dương.
Chúng tôi đều nghĩ rằng mỗi buổi tối gã đều hai giờ đi ba giờ về, hôm nay chắc cũng thế, nào ngờ trên đường về xe buýt lại gặp tai nạn, tài xế chết ở trong xe.
La Quán Trinh gọi điện thoại cho Tề Vũ. Anh ta lái xe đến nhà tài xế lục soát, tìm được một hũ tro cốt, lại lên tầng hai lục lọi, quả nhiên tìm được đứa cháu trai bị phanh thấy của bà cụ.
Vụ án chấm dứt, cũng không có chuyện gì nữa rồi.
Tôi hỏi Huyền Quân thanh niên kia là ai, hắn lại bảo để hắn nghĩ một cái tên đã.

Thế thì đúng là vấn đề nằm ở thôn rồi. Tôi và Ly Thương đi, còn lại ở nhà.

Huyền Quân quyết định rất nhanh, hỏi địa chỉ xong là dắt tôi đi luôn. Xe của Tử Mặc đang chờ bên ngoài, nhẩm tính cũng không còn mấy ngày nữa, nếu không ngồi xe anh ta thì chắc không thể đến kịp được.
Tử Mặc lại rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới thôn Thủy Nguyệt. Thôn này nằm giữa sườn núi, cũng coi như tọa lạc ở phần núi cao. Xe dừng lại, chúng tôi nối đuôi nhau bước xuống.
Tử Mặc trong xác gã tài xế lái xe đi tới nói:
Gã tra ra được vợ mình bị người ở tầng trên thuê người hại chết, nên đã giết chết cháu trai bà lão rồi giấu thi thể trong tủ lạnh. Vợ gã mang thai, gã muốn vợ có thể ở bên cạnh mình. Bản thân hắn là thuật sĩ chuyên tiễn đưa hồn phách, mỗi đêm một chuyến, không còn gì khác.


Thật đáng thương.
Tôi nói vậy, mọi người chỉ im lặng không cất lời.

Cho một người giấy xuống đường Âm Dương, để hắn đi tự thủ, giữ cho gã một mạng.

Hàn huyên xong thì nói đến chuyện chỉnh. Chẳng là có một thôn làng tên Thủy Nguyệt đang xảy ra chuyện, mục đích chủ yếu của bọn họ lần này chính là cái thôn này, còn đi làm gì thì chưa nói.
La Quán Trinh bảo mình đã chuẩn bị đầy đủ rồi, tôi thấy Quý Mạt Dương kiên quyết đòi theo bèn đề nghị hay để tôi và Huyền Quân đi, bọn họ ở lại.
La Quán Trinh không đồng ý, nhưng sư phụ sư bá thì mừng lắm:
Thế thì tốt quá. Hai người ra mặt, bồn chúng ta ở lại.
Hình như da mặt sư phụ có vẻ hơi bị dày.
Nghe cũng có vẻ cổ quái đấy, hồn phách biến mất à.

Có phải do âm sại mang đi không?


Không phải, những người chết đều rất kỳ lạ. Năm nào ta và sư bà con cũng ở bên đó chừng bảy tám ngày, trong bảy tám ngày này, thôn lại lục đục có người chết. Dạo trước chúng ta tưởng do mình đến mới có người chết, nên năm ngoái không đến nữa, nào ngờ gọi điện hỏi thử thì thôn đã chết mười sáu người, còn nhiều gấp đôi so với lúc chúng ta ở đó. Quái lạ nhất là cứ qua rằm tháng bảy thì sẽ không có người chết nữa.

Sư huynh!
Lần này Huyền Quân rất là khách sáo, khác hẳn lần trước.
Nét mặt già nua của đại sư bà tràn đầy kinh ngạc, ông dán mắt nhìn Huyền Quân, trầm trồ:
Quả nhiên là đệ?

Sư phụ, đó là sự thúc thật ạ?
La Quán Trinh hỏi.
Sư phụ đáp:
Đương nhiên rồi, cậu ấy là đệ tử quan môn của sư phụ ta, chẳng qua đệ ấy là thân truyền, còn chúng ta thì không phải.

Lúc nghe Tử Mặc báo tin, tôi còn sửng sốt, nhưng ngẫm lại thì cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Người sống trên đời đều cần có hi vọng. Nếu hi vọng không còn nữa, vậy tồn tại còn có nghĩa lý gì?
Chết đi cũng tốt, không chừng trên đường luân hồi còn được gặp lại nhau!
nom có vẻ vui sướng lắm, tôi thì ngại hết cả người.


Lát đi xuống anh không cần công. Tôi đã ổn rồi, không yêu như anh nghĩ đầu, cũng chả phải bà dì ghé thăm. Để lúc nào về đi kiểm tra xem sao, có khi là rối loạn nội tiết.



Không cần, về là khỏi.
Nói cứ như thể hắn là nội tiết của tôi không bằng.

Tôi không đáp mà đưa mắt nhìn về phía thôn làng, khó hiểu hỏi:
Thôn này ở tít trên núi, không sợ dã thú à? Rồi cái ăn cái mặc nữa? Chưa kể lên xuống khó khăn, trẻ con đi học kiểu gì? Dưới chân núi có nguyên khu đất trống to đùng thì không ở, lại bò lên tận đây. Trên này có đông trùng hạ thảo hay linh chi chăng?


Huyền Quân thản nhiên:
Có vàng là đủ rồi, cần gì linh chi với đông trùng hạ thảo nữa.



Có vàng?
Tôi ngạc nhiên thốt lên, lại bị Huyền Quân mắng là hám tiên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.