Chương 262: Con chó vàng trong tiệm quan tài


Cả thôn có hơn hai trăm hộ, tất cả đều sống ở sườn núi. Nhìn địa thế thì rõ ràng là một cái đài thò ra, mà cả thôn lại ở ng8ay giữa đài.

Xung quanh đều là cây cỏ, động vật như chim hay nhỏ cũng không ít. Trong thôn có mấy đứa bé bốn năm t3uổi đang đùa nghịch, thấy người lạ đến đều chạy về nhà trốn.

Tôi và Huyền Quân dừng chân ở cổng thôn quan sát một 9chút rồi đi vào trong, tới chỗ ngôi nhà mái đỏ của trưởng thôn ở đầu phía đông.
Vừa vào cửa trưởng thôn đã lập tức trình bày tình hình cụ thể: trong thôn đã chết ba người nhưng không ai dám làm ầm lên, chỉ coi như chết bình thường mà mang đi chôn cất qua loa, chờ chúng tôi tới xem xét.

Bây giờ đi luôn đi.
Điều tra ra sớm được ngày nào hay ngày ấy, tôi không muốn có thêm người chết nữa.
Trưởng thôn vội vàng dẫn chúng tôi lên núi. Phía sau thôn có một con đường bằng phẳng, qua một khúc rẽ đã đến nghĩa trang trong thôn họ. Diện tích nghĩa trang rất lớn, trừ một số ít những người tự tìm nơi khác để yên nghỉ thì đại bộ phận người đã khuất của cả thôn đều chôn ở đây.
Trưởng thôn hơn năm mươi tuổi, ăn mặc không khác gì người bình thường, nhưng mang theo hơi thở có cây núi rừng - thứ mà ta không bao giờ cảm nhận được ở những làng mạc dưới chân núi.
Tôi và Quý Mạt Dương đã đi qua rất nhiều thôn bản, có một số thôn bản được xây dựng trên núi, đặc biệt là một số vùng phía nam. Nhưng khác với phương bắc, thôn xóm vùng núi phía nam cách nhau tương đối xa, khác hẳn kiểu tụ tập của phương bắc.
Nhưng bất kể xa gần, người trên núi đều mang theo một mùi vị có cây. Người bình thường sẽ không phát hiện ra đầu, nhưng hai chúng tôi đã đi nhiều nơi, cũng từng ở trong các thôn làng trên núi nên vừa gặp là cảm giác được ngay. Hàn huyện vài câu, trưởng thôn mời chúng tôi vào nhà.
Trời tối đen, nhà nào cũng đèn đuốc sáng trưng, như thể tất cả đều sợ hãi tối đến trong nhà sẽ có người chết. Tôi và Huyền Quân đi lại trong thôn, trước nửa đêm không có phát hiện gì, nhưng càng khuya thì khí tức kỳ dị càng rõ rệt. Không hiểu sao, thôn làng yên bình bỗng trở nên u ám, ngay cả ánh trăng cũng biến thành mờ mịt.
Tôi khó hiểu nhìn trời, lại quan sát chung quanh. Không phải mây, mà là một loại chướng khí nào đó, nhưng có vẻ không có độc.
Đang mái nhìn thì ánh đèn của một hộ bỗng nhiên vụt tắt. Chúng tôi chạy vội qua đó, vừa đến đã bắt gặp trưởng thôn từ đối diện đi tới. Thấy tôi và Huyền Quân, ông ấy cũng giật nảy, đến khi nhận ra là chúng tối thì mới vừa lau mồ hôi lạnh bảo:
Tôi vừa mới về, còn tưởng là gặp sát nhân gì đó nữa, làm tôi sợ hết cả hồn.


Này mà còn không cẩn thận?
Vừa dứt lời thì tôi bước hụt một cái suýt ngã. Huyền Quân Đội túm lấy tôi, ôm chặt vào trong ngực, cả giận mắng:
Em muốn dọa chết tôi đây phải không?


...
Tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn lại dưới chân mình. Thế này mà đã dọa chết hằn á? Có dễ dọa quá không vậy?
Tôi đẩy Huyền Quân ra, hắn nắm chặt tay tôi, đi trước dẫn đường, tôi lẽo đẽo theo sau. Hắn đi rõ chậm, dường như sợ tôi ngã nên mỗi bước đều rất cẩn thận. Tôi bước theo hắn, lại cứ có cảm giác có thứ gì đang nấp ở quanh đây nhìn trộm, nhưng không phải dòm ngó Huyền Quân, mà là một mình tôi,
Tôi đi xem những người khác, trong đó có một bà cụ bảy tám mươi tuổi, tuy quần áo trên người mộc mạc nhưng không che lấp được khí chất bất phàm. Bà ấy búi tóc, mặc một chiếc áo vải màu xám, chân đi đôi giày vải đen. Hai tay đan nhau đặt trên bụng, ngón giữa còn đeo một chiếc nhẫn bạc.

Tất cả đều chết vào buổi tối ư?
Tôi lên tiếng, trên mặt trưởng thôn lộ rõ vẻ bất ngờ.

Sư huynh cô nói rồi à?
Trưởng thôn cho rằng tôi và Huyền Quân giống nhau, đều là sư đệ, sư muội của sư phụ.
Tôi liếc xéo một cái, hắn lại bị chập dây thần kinh nào thế, tự nhiên phách lối làm chi?
Huyền Quân đi tới phía trước quan tài nhìn lại, cau mày. Tôi hỏi có chuyện gì thì hắn không đáp, chỉ xoay người đi mở nắp hết chỗ quan tài còn lại ra, trưởng thôn nhìn mà toát cả mồ hôi.
Tôi hỏi:
Nhìn ra gì không?

Trưởng thôn không hề do dự, dường như đã làm việc này rất nhiều lần rồi, chẳng bao lâu đã đào xong. Ông ấy cũng chẳng sợ hãi, mà trực tiếp mở nắp quan tài ra,
Tôi đi qua nhìn thử, trong quan tài là một người phụ nữ tầm ba mươi, mặt mũi còn chưa thối rữa, mới chỉ có đốm thi ban.

Không có hồn phách.
Tôi kết luận. Huyền Quân ừ một tiếng rồi đi tới vung tay lên, ngôi mộ trước mắt thoắt cái nổ tung, làm trưởng thôn giật cả mình.

Không phải người làm.


..
Tôi nhăn mày đi sang chỗ khác. Hỏi hẳn thà hỏi đầu gối còn hơn, tự mình kiểm chứng là tốt nhất. Làm ra chuyện này có khi lại là biến thái, cuồng sát nhân, không chừng!
Tôi rút găng tay ra đeo vào, bắt đầu kiểm tra. Những người này đều chết trong lúc ngủ, trên người không có ngoại thương, mặt mày trông cũng rất an tường, không hề có dấu vết xung đột.

Nghĩa trang này là sư huynh của ngài chọn cho chúng tôi. Nơi này vốn cũng không có chuyện gì, thế mà hiện tại đã có hơn trăm người an táng ở nghĩa trang này rồi, trước kia không nhiều như thế, nhưng mười mấy năm nay càng ngày càng nhiều.

Tôi nghe trưởng thôn giải thích cũng quan sát một chút. Phong thuỷ nghĩa trang không có vấn đề, hài cốt trong mộ cũng không có vấn đề. Tôi bèn chỉ vào một ngôi mộ, bảo với trưởng thôn:
Đào lên cho tôi xem một chút.

Trước mặt tôi là một ngôi mộ mới, chuyên môn của tôi là quật mộ, dính đến nghề nghiệp đương nhiên phải thành thạo.
Trước đó chúng tôi tưởng là tử vong tự nhiên, có thể do bệnh tật chẳng hạn. Nhưng có người trẻ tuổi nên không dám qua loa, bèn mời pháp y về khám nghiệm, kết quả cho thấy là nhồi máu cơ tim. Cô nghe có vô lý không? Hai người chết đêm hôm đó làm gì có bệnh tật gì! Đã thể liên tục bảy tám ngày sau còn chết mất mười mấy, hai mươi người, làm sao tin nổi?
Thôn chúng tôi được mấy mống người đầu, hằng năm tỉ lệ sinh thấp lè tè, cứ thế này chẳng lẽ sớm muộn cũng tuyệt hậu?
Nhưng dù biết thế cũng chả có cách nào, sau có người bảo nơi này có tà, mách chúng tôi tìm thầy về xem. Nhưng tôi còn chưa kịp tìm thì đại sư đã đến rồi.
Huyền Quân đi tới đi lui quan sát, vẫn không nhìn ra cái gì. Thấy sắc trời chuyển tối, trưởng thôn hỏi chúng tôi có muốn chôn quan tài lại rồi quay về thôn không.
Chôn đi, ông ở lại chốn, chúng tôi về thôn trước. Đêm nay chúng tôi ở lại đây, chôn xong thì ông về nghỉ ngơi đi.
Huyền Quân nói xong thì kéo tôi đi. Cái tính không coi ai ra gì này của hắn tôi nhìn mãi vẫn thấy chướng mắt, bèn tiến lên định giúp trưởng thôn đặt quan tài vào huyệt:
Để tôi giúp ông.


Sư huynh của anh ta không phải sư huynh của tôi.
Tôi chỉ vào Huyền Quân:
Tôi và anh ta là cộng sự

Huyền Quân lặng lặng nhìn tôi, đáy mắt không vui.
Trưởng thôn ồ một tiếng, tiếp lời:
Cô giỏi thật đấy, quả thực những người này đều chết vào buổi tối, chuyện vừa nghe đã thấy bất thường. Ban ngày vẫn khỏe mạnh, ban đêm lại chết đột ngột, sáng ra mới có người phát hiện. Người chết cũng không hề đau đớn, chỉ là tắt thở.
Đó chính là dấu hiệu điển hình của6 nhà trưởng thôn, Nhà trong thôn này đều được xây từ đá tảng và xi măng, đặc trưng ở chỗ mỗi tảng đều rất to, cỡ chừng hơn5 nửa tạ, một người chắc chắn không khiêng nổi. Trong thôn, nhà lợp ngói chỉ lác đác có vài cái, nhà trưởng thôn ở đầu đồng cũng không khó tìm.
Tới cổng nhà, tôi đi gõ cửa.
Vài phút sau đã có người ra, thấy tôi và Huyền Quân đến, trưởng thôn hỏi:
Lão đạo trưởng đã gọi điện thoại cho tôi, hai vị là sư đệ của ông ấy ư?

Tôi quay đầu ngó quanh, bên cạnh đều là núi lớn. Tiếng cây cối xào xạc truyền nghe như tiếng cười nối nhau liên tiếp. Huyền Quân hỏi:
Sao thế?


Hình như có tiếng cười, nhưng cũng không giống lắm. Em cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình.
Nghe vậy, Huyền Quân lập tức kéo tôi sát vào người, kết ấn quan sát xung quanh, không thấy gì mới dắt tôi rời
Về tới trong thôn, chúng tôi đi tuần tra.
Huyền Quân lại khó chịu bảo tôi tránh ra, hắn vung tay hất toàn bộ quan tài về chỗ cũ. Trưởng thôn vội vàng xúc đất lấp lại, lúc này tôi mới chịu rời đi.

Từ khi độ kiếp xong, giáo sư Trương càng ngày càng càn rỡ nhỉ, động tí là thể hiển thần uy, không thèm quan tâm đến cảm nhận của người ngoài chút nào?


Thế này mà còn không quan tâm?
Giọng Huyền Quân đầy bất mãn:
Đường núi gập ghềnh, em đi đứng cho cẩn thận, đừng có nhảy nhót lung tung.

Trưởng thôn lau mồ hôi đi ngang qua chúng tôi. Ngoái đầu nhìn lại, ông ấy đã đi xa rồi.

Tôi và Huyền Quân nhìn ngôi nhà tắt đèn, như nhận ra điều gì đó, Huyền Quân bảo:
Vào xem sao.


Đang chuẩn bị đi vào thì tôi buông tay hắn ra bảo:
Tôi đi coi chừng trưởng thôn.



Vớ vẩn! Lát nữa rồi cùng đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.