Chương 263: Con chó vàng trong tiệm quan tài


Thầy âm dương sẽ căn cứ vào giờ mất để xem đó là giờ đẹp hay giờ độc, nếu độc thì phải bài trừ ương khi ra khỏi thân thể người mất. Bên cạnh đó cũn8g phải chú ý đến đường ra của ương khí: nếu là ra theo đường ống khói, cửa sổ hoặc cửa lớn thì đều được, chỉ sợ nhất là khí này rơi vào trên người3 thì chẳng những sinh bệnh mà còn đen đủi. Đây cũng là lí do vì sao có người đi phúng viếng về sẽ gặp chuyện không may.

Muốn ương khí thoá9t ra được, đương nhiên trong nhà phải có đường dẫn. Chẳng qua là có vài người khi còn sống ôm nhiều oán hận, khí này khó mà thoát ra được, thầy âm6 dương sẽ phải tốn công lần lượt thử vài cách khác. Nếu đường dẫn chính không ra được, vậy thì chỉ có thể nghĩ cách đập tường cho nó thoát ra thôi5.
Nhìn những thôn dân rời đi, lòng tôi vẫn là có chút không thoải mái. Có một số việc không ai giải thích rõ được, mà đã không thể giải thích rõ thì chỉ đành buông xuôi mặc kệ.
Người bị bỏ mặc cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi!
Đang định đi tới phía sau tìm trưởng thôn xem làm sao mà giờ này ông ta còn chưa về thì đã thấy trưởng thôn trở lại, ông ta đi rõ nhanh, vừa đi vừa lau mồ hôi.
Nhìn thấy tôi và Huyền Quân, ông ấy dừng lại chào:
Đại sư.

Huyền Quân cũng đáp lại rồi nhìn ông ta một hồi:
Vừa nãy có người giả mạo ông đi qua một nhà trong thôn. Chúng tôi đi đối diện với hắn nhưng hắn chạy rồi, nhà đó chết một người phụ nữ.

Mặt trưởng thôn tái mét:
Chết rồi?

Thợ đóng quan tài nhìn tôi hồi lâu mới hỏi:
Cô đi theo lão làm gì?


Không có chỗ ở, đói bụng.

Huyền Quân đưa tay tới bên vai tôi, ý muốn gọi con bướm giấy qua, nhưng con bướm lại không thèm để ý tới hắn. Thấy thế, tôi mới hỏi:
Sao ngươi không đi?
Hình như nó là bướm vương nên mới nhởn nhơ thong dong thế này.
Bướm vương nói từng ấy đứa đủ rồi, còn mấy đứa rảnh đã đi nơi khác.
Thợ đóng quan tài chừng hơn sáu mươi, vừa làm quan tài vừa lau nước mắt. Tôi đi tới xem thử, vừa thấy có người nhìn, ông ta vội lau nước mắt đi, hỏi tôi là ai.

Tôi là thầy pháp đến đây làm việc, đó giờ không thấy người nào chết tử tế cá, sao ông lại vừa làm vừa khóc thế?

Ngôi nhà trước mắt phủ đầy ương khí của người chết. Tôi và Huyền Quân đi qua chỗ phòng ở, ngó mắt từ cửa sổ nhìn vào, trên giường có một đôi nam nữ đang nằm, nam đang mê man còn người nữ trong lòng hắn đã tắt thở. Tôi rút la bàn ra, Huyền Quần bấm quyết tìm hồn phách nhưng không thấy đầu, cả hai bên rời khỏi ngôi nhà ra cổng nhìn xung quanh. Theo như lời trưởng thôn nói, một đêm sẽ chết hai người trở lên, hiện tại đã có một người, vậy thì vẫn còn người khác sẽ chết.
Chúng tôi tiếp tục tìm, cũng thuận tay thả mấy con bướm giấy trong ba lô ra. Tôi có rất nhiều bướm giấy, trong lúc tu đạo ở trong mộ với lão Mã, rảnh rỗi không có việc gì nên ngồi gấp mấy thứ này. Vốn tưởng cả đời cũng chẳng dùng hết, thể mà giờ lại lo không biết có đủ hay không.

Đi đi.

Tôi tung một cái, bướm giấy phần phật bay đi. Ban đêm yên tĩnh che giấu đi vô số cánh bướm đen, càng làm người ta thêm hoảng loạn.
Huyền Quân ngẩng đầu nhìn bướm giấy, hỏi:
Sao tất cả đều đen thùi lùi thế?


Dễ che giấu.

Nhà thợ đóng quan tài cách nhà trưởng thôn rất gần, hai nhà đối diện với nhau.
Ông ấy khóc dọc cả quãng đường đi, về tới nhà rồi mới quay lại nhìn tôi, khóc đến mức mắt sắp mù tới nơi. Nếu không phải trời đã sáng, phỏng chừng ông ấy phải tới sát trước mặt mới nhìn rõ được tôi là ai.
Trưởng thôn nói hồi lâu, bảo tất cả mọi người về trước, lại tìm thợ đóng quan tài ngay trong đêm để làm một chiếc chuẩn bị cho người phụ nữ kia.
Nếu không thấy người đóng quan tài tuổi già sức yếu, chẳng biết sẽ tắt thở lúc nào thì có khi tôi đã coi ông ta là hung thủ rồi.
Tôi không thấy thì còn có thể giải thích được, nhưng ngay cả Huyền Quân mà cũng không thấy thì lạ quá rồi.
Huyền Quân ừ một tiếng, chúng tôi mở cổng vào nhà trưởng thôn kiểm tra. Ông ta sống một mình, trong nhà không còn ai khác nên đèn không sáng cũng là bình thường. Hết thảy trong sân không có gì khác lạ, chúng tôi quan sát một lúc rồi đi ra.
Trưởng thôn vội vàng nhìn về phía đường đi, thấy hộ gia đình kia không sáng đèn bàn cuống cuồng chạy qua, vừa vào cổng lập tức hô ầm tên người đàn ông nhà đó. Tiếng gào của ông ta gọi hơn phân nửa thôn dân tỉnh dậy, tất cả mọi người đều chạy ra ngoài, những người khác cũng khỏi ngủ.
Tôi và Huyền Quần bước qua xem, người đàn ông kia đang ôm vợ khóc xé ruột xé gan.
Thôn làng vốn quỷ dị lại thêm tiếng khóc của người đàn ông kia càng thêm rợn người, cảm giác như thể có có một lời nguyền bao phủ lên ngôi làng, khiến người trong thôn đi không được, sống cũng chẳng yên, chỉ có thể chôn chân ở nơi này. Đám đông im phăng phắc, chỉ đờ đẫn nhìn chòng chọc vào người đàn ông đang khóc.
Không ai cảm thấy may mắn vì người chết không phải họ, tất cả đều lo sợ không biết người tiếp theo sẽ là ai.
Hắn liếc tôi một cái:
Giáo sư Ly còn tham gia hoạt động bí mật cơ à?


Tôi còn từng làm cả gián điệp đấy!
Tôi bực mình. Một con bướm giấy đáp xuống vai tôi. Nó to bằng bàn tay, râu chĩa rất đẹp, trên người có phần sáng nhàn nhạt, cánh xòe như cánh quạt, rất đẹp!
Tôi với Huyền Quân cũng đi, nhưng cảm giác có người theo dõi cứ đeo bám mãi. Thỉnh thoảng tôi sẽ quay đầu lại xem thử, Huyền Quân cũng giúp tôi kiểm tra, nhưng cả thôn to như vậy lại không tìm thấy thứ tôi muốn tìm.
Chúng tôi lượn lờ hai vòng, đến lúc quay lại thì không thấy vấn đề gì nữa. Nhưng lúc đến nhà trưởng thôn, vì không có ai ở nhà nên đèn đóm tối thui. Tôi ngạc nhiên hỏi:
Chúng ta đi thẳng đến mà sao lại không nhìn thấy nhỉ?
.
Một số lượng khí sẽ tản ra xung quanh, người thường không phát hiện ra, nhưng cỏ cây thì có.
Nếu trong nhà có người chết, vài loại hoa cỏ sẽ ba năm không nở, nghiêm trọng hơn là héo rũ do bị ương khí của người đã khuất tác động. Nhưng ảnh hưởng ở trong phòng và ngoài sân sẽ khác nhau: nếu là ở bên ngoài thì dù có là ban đêm cũng không cần kinh hoàng, nhưng nếu ở trong phòng thì là cả một vấn đề rồi đây.

Người chết đều là người trẻ tuổi. Chúng tôi già rồi, sao không bắt chúng tôi đi mà lại tại nghiệt như thế! Một năm không quá nổi một hai đứa trẻ còn sống, vậy chẳng phải là muốn thôn Thủy Nguyệt chúng tôi tuyệt hậu hay sao?

Thợ đóng quan tài vừa khóc vừa nói, cái búa trong tay gõ bang bang. Nghe những lời này, những thôn dân khác cũng bật khóc, có người không chịu nổi, đành xoay người bỏ đi.
Thực ra đối mặt với cái chết bất ngờ cũng không đáng sợ, bởi nó chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt mà thôi, chưa kịp thống khổ thì đã kết thúc. Cái đáng sợ là còn sống nhưng biết rõ cái chết sắp buông xuống, lại không biết nó tới khi nào.
Sau khi làm xong quan tài, thợ đóng quan tài lau nước mắt rời đi, tôi bèn theo về nhà ông ta.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.