Chương 264: Trở lại thôn thủy nguyệt
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1749 chữ
- 2022-02-04 05:57:21
Thợ đóng quan tài vào nhà rồi đặt dụng cụ của mình xuống, còn tôi thì đi xem con chó vàng. Nó nằm ở đó ngoảnh đầu đi, mặc dù k8hông tỏ rõ là muốn chạy trốn khi thấy tôi, nhưng có thể thấy nó rất sợ.
Con chó vàng sợ tôi nhưng tôi không sợ nó. Nế3u là chó mèo bình thường thì tôi cũng không dám tuỳ tiện lại gần đầu. Quý Mạt Dương nói, động vật cho dù có linh tính cao cỡ 9nào thì rốt cuộc cũng là động vật, nó không biết nói, em không biết nó muốn gì, nó cũng không hiểu em muốn làm gì, cho nên bị6 thương là thiệt.
Đáng lẽ con chó cắn chết người này phải bị đánh chết, là người thợ đóng quan tài khổ sở cầu xin mới giữ được Đại Hoàng.
Trưởng thôn nhìn tôi:
Nhưng bây giờ cô lại muốn thả Đại Hoàng ra, người trong thôn làm sao đồng ý được?
Tôi xoa đầu chó vàng:
Đại Hoàng, mày tên là Đại Hoàng à?
Con chó vàng chăm chú nhìn tôi, sự nghi hoặc trong mắt chưa tan, chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy, tôi cảm thấy nó biết điều gì đó, chỉ là không nói ra được.
Tôi nhìn thợ đóng quan tài, cười với ông ta:
Có lẽ mấy trăm năm trước chúng tôi quen nhau.
Há?
Tôi cũng không muốn xích nó đâu, nhưng nó sẽ cắn người đó, là loài súc sinh, nếu như cắn người thì tôi không ăn nói được với người ta.
Người thợ thò tay định xích con chó lại nhưng tôi ngăn cản:
Tôi chịu trách nhiệm!
Thợ đóng quan tài nhìn tôi:
Cô gái, tôi biết các cô đều là người của đại sự, nhưng con chó này không thể ra ngoài được. Lần trước nó đã cắn người rồi, trong thôn có người nói muốn giết nó ăn thịt, tôi nói hết nước hết cái, hứa với mọi người là nếu nhà ai có tang thì tôi đóng quan tài cho nhà đó, vậy mới giữ được cái mạng chó của nó. Nếu cô dần nó ra ngoài, người trong thôn còn không giết nó hay sao?
Trưởng thôn có vẻ hơi khó xử, nói ra chuyện Đại Hoàng cắn người.
Trưởng thôn nói trong thôn không có mấy người nuôi chó, nhưng người thợ đóng quan tài không có vợ, sống một mình cũng cố độc nên ôm một con chó vàng về nhà nuôi, lúc đó người thợ mới bốn mươi tuổi.
Trưởng thôn tò mò hỏi:
Tại sao?
Nó nhiều tuổi rồi, không cắn nổi nữa.
Trưởng thôn kinh ngạc:
Ba ngày.
Đúng, ba ngày cố gắng không để ai gặp chuyện, hơn nữa trong ba ngày tôi sẽ tìm được thứ này, để thôn vĩnh viễn yên ổn.
Dân làng bắt đầu bàn luận, tôi biết họ không tin tưởng mình lắm, nhưng tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.
Đợi người đến xong, tôi mới nói với họ:
Tôi biết mọi người đều lo Đại Hoàng ra ngoài sẽ cắn người, nhưng Đại Hoàng già rồi, hai mươi năm trước nó phạm lỗi, là nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện nhất thời kích động, chuyện đã qua rồi.
Bây giờ Đại Hoàng đã hiểu chuyện, có linh tỉnh rồi, nó sẽ không hại người đầu.
Người thợ đóng quan tài đứng ở đằng xa nhìn tôi, lau nước mắt.
Có người hỏi:
Vậy nếu có người chết thì sao?
Vậy làm phiền trưởng thôn triệu tập mọi người lại, để tôi nói với bọn họ.
Trưởng thôn nhìn tôi, có vẻ khó xử nhưng vẫn đồng ý. Trong thôn cũng không có nhiều người lắm, hơn nữa mỗi nhà một người ra là đủ rồi.
Đại Hoàng lớn lên rồi chạy khắp nơi trong thôn, còn chơi cùng với đám trẻ con, chưa từng thấy làm ai bị thương bao giờ.
Thế mà vào một buổi tối, sau bữa cơm tối có người đến nhà trưởng thôn, vừa đến cửa nhà, còn chưa vào thì không biết Đại Hoàng làm sao, nó xông lên cắn người ta toàn thân máu me be bét, bao nhiêu người cũng không cản được, cuối cùng người đó mất mạng.
Trưởng thôn còn dặn:
Cô cũng cẩn thận đừng để nó cắn đó!
Tôi quay lại nhìn ông ta:
Không đầu, nó sẽ không cần tôi.
Có lẽ người trong thôn cũng đều cảm thấy đây là một cách hay, mọi người ở cùng nhau thì có thể bảo vệ được bọn họ. Lúc này Huyền Quân mới đi ra hỏi tôi:
Thế này lại là sợi dây thần kinh nào bị chập hử?
Miệng lưỡi giáo sư Trương vẫn đáng ghét như vậy!
Huyền Quân nói tôi, tôi lập tức đáp trả.
Hài, là do nó không hiểu chuyện, không phải lỗi của dân làng, ông cũng không cần để ý.
Hai ông già nói chuyện, Đại Hoàng nằm yên không nhúc nhích, tôi ăn cơm xong thì gọi nó:
Đại Hoàng, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát.
Đại Hoàng không dậy, tôi bèn lấy một sợi dây vải màu đỏ, quấn vào một chân nó, dắt nó đi theo ra ngoài.
Mọi người xì xào bàn tán, cuối cùng cũng quyết xong.
Dân làng đồng ý cho tôi Đại Hoàng, còn bọn họ buổi tối sẽ tập trung ở một chỗ. Tôi và Huyền Quân đi nghỉ ngơi, ở ngay trong nhà người thợ đóng quan tài. Trưởng thôn mang chút rượu thịt đến, Đại Hoàng nằm ở trong nhà. Lúc ăn cơm cùng chúng tôi, trưởng thôn bảo:
Đã nhiều năm Đại Hoàng không rời khỏi dây xích rồi, bao năm nay thật sự chịu khổ không ít.
Nếu nó giống như Lộc sư huynh, có thể biến hóa thành người thì chắc chắn sẽ nói được gì đó cho tôi.
Thợ đóng quan tài đi tới bảo:
Lạ thật, bình thường nó rất dữ, chưa bao giờ cho người khác đến gần, bình thường trong nhà này có ai đến là nó sủa không ngừng, sao lại không cần cô vậy?
Thợ đóng quan tài ngẩn ra, không nói nên lời.
Tôi nhìn cổ con chó, đưa tay cởi vòng cổ của nó ra, nó đứng dậy nhìn thẳng vào tối.
Nó đã ở tuổi này rồi, đừng xích nữa!
Tôi nói như vậy nhưng thợ đóng quan tài rất khó xử.
Vậy để tôi đi nói.
Tôi quay người đi ra ngoài, nhân lúc mọi người đều chưa về, tôi đến tìm trưởng thôn nói chuyện này.
Thế này đi, tôi giúp thôn giải quyết sự việc, tặng Đại Hoàng cho tôi, thế nào?
Nghe tôi nói vậy, người thợ đóng quan tài ngẩn ra nhìn tôi:
Cô lấy nó làm gì?
Chỉ là thấy thích nó thôi, nhiều tuổi rồi thật không dễ dàng gì.
Nó à, đã theo tôi hai mươi năm rồi. Nghe nói đối với một con chó, hai mươi năm bằng hơn trăm năm rồi. Không phải tôi không đồng ý, nhưng người trong thôn chưa chắc đã đồng ý.
Thật ra có một cách để không chết người, đó là mọi người tới cả đây. Tôi ở đây trông chừng mọi người, trong ba ngày sẽ không xảy ra chuyện, tôi cũng có thể tìm được kẻ đầu sỏ hại người.
Mọi người nhìn nhau một lúc, có người nói:
Cũng là một cách.
Nhà đó không chịu bỏ qua, đòi giết Đại Hoàng, thợ đóng quan tài quỳ xuống dập đầu, còn nói sau này sẽ xích nó lại, không bao giờ thả ra nữa, cũng đưa hết toàn bộ gia sản của mình cho nhà đó. Vốn dĩ nhà thợ đóng quan tài còn có một ít ruộng, trong ruộng có sâm rừng, chỉ riêng mầm sâm rừng đã có giá mấy trăm ngàn. Người thợ đóng quan tài cả đời nhịn ăn nhịn mặc, dồn tất cả vào đó, đến cuối cùng cũng đưa hết cho người ta.
Người ta vui vẻ rồi nhưng người trong thôn không vui, thợ đóng quan tài lại hứa sau này ông ấy đóng quan tài, không lấy tiền của người trong thôn, một đồng cũng không lấy. Mặc dù chuyện này đáng buồn nhưng người thợ đóng quan tài cũng không có tài năng gì khác, huống hồ nhà ai mà không có lúc già.
Khi em và nó không thân quen thì đừng tùy tiện đến gần động vật, tránh tạo thành tổn thương không c5ần thiết.
Nói đến cùng thì giao tiếp giữa con người và động vật vừa là ngôn ngữ bất đồng, lại cũng không đạt được sự hiểu ý về tâm linh. Tôi đi đến trước mặt con chó vàng, duỗi tay qua sờ đầu nó. Con chó ngẩn ra giây lát rồi quay sang nhìn tôi, đôi mắt nó chứa đầy sự nghi hoặc, tuy tuổi đã già nhưng tôi thấy nó vẫn có một chút linh khí.
Tôi muốn Đại Hoàng nhưng chắc mọi người sẽ không để nó cùng tôi rời khỏi nhà của ông thợ đóng quan tài, cho nên tôi đảm bảo với mọi người, trong vòng ba ngày sẽ tìm ra thứ hai người, nếu không thì tùy các người xử trí.
Còn nữa, tôi sẽ cố gắng đảm bảo an toàn cho mỗi người ở đây, sẽ không chết, cố gắng...
Tối qua trong thôn có một người chết, nhưng trước đó đều là hai người trở lên, tôi đã bắt đầu tìm nguyên nhân, cho nên hy vọng mọi người cho tôi cơ hội, giao Đại Hoàng cho tôi.
Tôi nói xong rồi dắt Đại Hoàng ra ngoài. Trên đường có mấy đứa trẻ, chúng nhìn thấy Đại Hoàng thì vội vàng trốn đi. Tôi dắt chân Đại Hoàng không thoải mái bèn đổi sang buộc cổ nó, dẫn nó đi dạo trong thôn. Đại Hoàng cử đi rồi lại dừng, nhưng từ đầu đến cuối không có phản ứng gì.
Chẳng mấy chốc đã đến tối, toàn bộ người trong thôn đều tụ tập ở một chỗ, mọi người mang theo hạt dưa với trái cây, cứ như đợi hoạt động giải trí, còn có người mang nước đến, vừa uống nước tán gẫu vừa chờ đợi.
Em cẩn thận đấy!
Nhưng Huyền Quân không nói gì, còn dặn dò tôi. Tôi biết hắn lo tôi gặp chuyện nên tất nhiên sẽ không trách hắn, chỉ
tm
một tiếng.
Đến trước đám người, tôi mới cất tiếng:
Đêm nay là đêm đầu tiên, mọi người ngủ đi.
Há?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.