Chương 265: Trở lại thôn thủy nguyệt


Tôi thì lấy ghế, ngồi song song với Huyền Quân ở phía đối diện dân làng, mà bên cạnh tôi chính là Đại Hoàng. Đại Hoàng nằm dưới chân tôi, trong ta8y tôi cầm sợi dây thừng buộc nó.

Mọi người không ngủ ngay, thế mà tôi đã đánh một giấc trước.

Hai tiếng sau tôi thức dậy, Huyền Q3uân cũng tỉnh.

Anh quay lại.

Người kia sững sờ, giật mình té ngã nhào, dây thừng trong tay cũng ném đi mất.
Gã nhìn tôi hồi lâu rồi mới vội vàng trở về ngồi xuống.
Đại Hoàng ở bên cạnh tôi đứng dậy, ngẩng đầu tru lên, tiếng tru đỏ vang vọng cả thôn Thủy Nguyệt. Tôi mở mắt nhìn về phía đối diện, trong tay người thợ đóng quan tài đang cầm dụng cụ, đứng ở phía sau đám người, hai mắt đầy âm u đáng sợ.
Đại Hoàng cuống quýt lồng lên ở bên cạnh tôi.
Tôi đứng dậy:
Âm quỷ, nhập vào.
Tránh để thứ kia chui vào thân thể Huyền Quân, tôi sai âm quỷ nhập vào người hắn.
Tôi quay người đuổi theo, nó chưa kịp đến gần Huyền Quân thì mười mấy lá bùa đã bảo vệ hắn, nó còn muốn cố xông vào những va phải ánh sáng vàng bị bắn sang một bên.
Tôi đi sang bên cạnh nhìn thứ màu xanh kia, giơ tay lên tính một chút:
Hóa ra người là thần núi ở nơi này.


Ha...

Âm quỷ lập tức chui vào, hắn là thần hộ pháp của Huyền Quân, bình thường tu hành ở trong cơ thể Huyền Quân, cũng chỉ có hắn mới có thể thoải mái ra vào mà thôi.
Âm quỷ nhập thân, tôi tiện tay dán một tờ bùa hộ thân, gia tăng thời gian ấm quỷ nhập vào người Huyền Quân, lúc này mới giao Đại Hoàng cho âm quý:
Trông chừng Đại Hoàng.

Đại Hoàng tru một tiếng, cuống cuồng không thôi.

He he...
Người thợ đóng quan tài phát ra tiếng cười quỷ dị, chung quanh chướng khỉ dày đặc, tất cả mọi người đều đã ngủ say. Bình thường sở dĩ ông ta có thể hại người mà thần không biết quỷ không hay chính là vì ông ta dùng chướng khí.
Tôi liếc nhìn chung quanh, chỉ tò mò không biết chướng khí từ đầu ra.

Buồn cười lắm à?
Tôi nhìn người thợ đóng quan tài, ông ta ném cái bào trong tay qua, tôi né ra thì ông ta xông đến, hai bên đánh nhau. Việc này không thể dựa vào pháp lực, tôi không biết đó là gì cho nên đã động thủ.
Đại Hoàng nhúc nhích, tôi nhìn thấy nó ngẩng đầu nhìn vào trong đám người.
Trong đám đông tối đen như mực, có một người chầm chậm ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi, người đó cầm dây thừng trong tay, đi ra khỏi đám người rồi hướng đến chỗ chúng tôi, đến trước mặt Đại Hoàng.
Đúng lúc Đại Hoàng ngẩng đầu thì tôi mở mắt nhìn đối phương.
Tôi nhìn về phía mọi người, đều đang ngủ, đám bướm cũng bất giác đậu lên người họ.
Tôi liếc nhìn bướm vương trên vai, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát, tiếp theo chỉ đợi sự việc đến thôi.
Tôi nhắm mắt lại, chìm vào giấc mộng.
Đại Hoàng rơi xuống, nhìn người thợ đóng quan tài chằm chặp, tru lên một tiếng đầy ai oán.
Tôi đã không kịp suy nghĩ nữa bèn lấy Ngũ Lôi lệnh trên người ra, nhìn về phía thợ đóng quan tài:
Không chịu hiện chân thân, vậy thì thử xem ngươi là thứ gì nào!

Tôi đi về phía người thợ đóng quan tài, ông ta vội vàng lùi lại muốn chạy, tôi lập tức ném Ngũ Lôi lệnh trong tay ra, vừa hay dán lên sau lưng ông ta. Thợ đóng quan tài hét một tiếng rồi ngã vật xuống đất, một làn sương khói xanh bốc từ trong cơ thể ông ta ra. Tôi lấy bùa Hàng Ma ra, khói xanh không chạy đi đâu được bèn xông đến chỗ Huyền Quân.
Tôi tò mò nhìn Huyền Quân ở bên cạnh, thấy hắn nhắm mắt dưỡng thần, hồn phách đi rồi, chỉ còn thể xác trống rỗng. Thì ra hắn và Huyền Quân đã hợp thành một thể, vậy có phải là không có quan tài trấn hồn thì hắn cũng có thể sống trên đời không?
Đầu Huyện Quân tựa lên vai tôi, cơ thể hắn giống như tảng đá. Âm hồn đứng ở bên cạnh Huyền Quân, tôi quay lại nhìn âm hồn, thầm nghĩ hắn còn muốn ăn mình hay không đấy, nhưng nhìn dáng vẻ nhút nhát của hắn thì hình như là rất sợ tôi.
Sợ là tốt, còn đỡ hơn là muốn ăn tối.
Tôi liếc qua Huyền Quân rồi lại nhắm mắt lại.
Lúc này trong đám người có mấy người lén lút thì thầm, bọn họ tò mò làm sao mà tôi biết có người không ngủ, còn biết muốn giết chết Đại Hoàng.
Hơn 12 giờ, tất cả mọi người đều đã ngủ, trong núi truyền đến tiếng lá cây xào xạc, âm thanh giống như tiếng cười quỷ dị.
Hắn nắm tay tôi, tôi nhìn sang, xem ra nãy giờ hắn không hề ngủ.
Huyền Quân nhắm mắt, bên cạnh hắn xuất hiện âm qu9ỷ hộ pháp. Quan tài Huyền Quân từ trong cơ thể hắn đi ra, chúng tôi nhìn nhau, hắn liếc nhìn những người ở hiện trường rồi nhìn sang tôi. Tôi biế6t hắn muốn đi tìm thứ đó nên cũng không nói gì.
Thế nhưng Đại Hoàng lại nhìn chằm chằm vào Huyền Quân. Huyền Quân đi vòng quanh đám người5 rồi đi đến chỗ khác.
Nhưng ngồi yên thì không sao, vừa đánh là bụng lại đau, cứ như bị sốc hông vậy.
Tôi vừa lơ là đã bị cái rìu trong tay thợ đóng quan tài chém xuống, đang định tránh đi thì Đại Hoàng thoát khỏi âm quỷ, cắn vào cổ tay người thợ đóng quan tài, ông ta hét lên rồi lùi sang một bên, toàn thân run rẩy vì đau.
Quỷ sẽ không biết đau, chắc chắn thợ đóng quan tài không phải quỷ.

Mày yên tâm, tạo nhất định sẽ cứu ông ấy.

Tôi nói rồi đi về phía người thợ đóng quan tài.

Cuối cùng ngươi cũng ra.
Tôi cầm la bàn, chuẩn bị đối phó với người thợ đóng quan tài, thế nhưng lại hơi sửng sốt khi thấy la bàn không phản ứng:
Ngươi không phải quỷ?

Thứ kia dần xuất hiện khuôn mặt người nhưng cơ thể vẫn là chướng khí, giống như một khuôn mặt người ở trong chướng khí vậy.

Lo chuyện bao đồng.

Nếu ngươi đã là thần núi nhưng lại không tu hành đàng hoàng, vậy thì hôm nay ta phải diệt ngươi.

Tôi lấy kiếm thất tinh ở phía sau lưng ra, chuẩn bị đối phó với thần núi.
Thần núi là tinh quái, mà tinh quái được chia thành mấy loại. Loại trước mặt tôi không phải là tinh quái động vật mà và thực vật, thực vật thì chỉ làm tinh không làm quái.

Sở dĩ nói như vậy là vì cây cối hoa cỏ có thể lựa chọn giới tính sau khi hoàn thành việc tu hành, trước khi tu hành cực ít đã phân chia giới tính, sau này chúng có thể lựa chọn giới tính của mình. Nói cách khác là muốn làm nữ thì làm nữ, muốn là nam thì là nam.

Trong số Phục Ma có ghi, khi đối phó với tinh quái, thư hiệu quả nhất chính là Ngũ Lôi lệnh, dùng lôi hỏa bổ vào tinh quái, nhưng mà cũng có thể đánh. Cách làm của Đạo gia chính là đánh đến lúc nguyên thần tận diệt, nội đan tận hủy mới thôi.

Đạo gia tu đạo đa dạng, trong đó có võ tu, chính là chuyên môn đối phó với loại tinh quái này, nói không nghe thì chỉ còn cách động thủ. Hơn nữa, thần núi này chính đạo tử tế không đi, đã không bảo vệ người dân của thôn Thủy Nguyệt lại còn giết người, hút hồn phách con người để trợ giúp việc tu hành, thể thì phải chết là cái chắc rồi. Thấy tôi lấy kiểm thất tinh ra, thần núi kêu một tiếng rồi xoay người muốn chạy. Tôi dùng bùa cản lại, nó không chạy được thì phẫn nộ gầm lên, đá núi ở chung quanh lăn xuống, bốn phía đều chấn động. Tôi mà tiếp tục bắt nó, nó sẽ dùng đá vùi lấp nơi này.

Thấy tôi bất động, thần núi đột nhiên quay người xông qua.

Ngay tại thời khắc nguy hiểm, Huyền Quân hồi hồn trong nháy mắt, hắn từ phía sau xông lên như tia chớp, đánh một chương vào người thân núi, khiến nó hét thảm rồi bỏ chạy.

Huyền Quân lập tức phóng đinh trấn hồn trong tay ra, thần núi chỉ kịp hét lên một tiếng rồi biến mất, một cành cây dương rơi xuống.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.