Chương 266: Trở lại thôn thủy nguyệt


Trong ba năm đó, là Đại Hoàng ngày ngày bảo vệ ông ta, nếu không thì thần núi đã chết từ lâu rồi.

Nhưng thần núi hận người dân 8thôn Thủy Nguyệt, cho nên ông ta bắt đầu trả thù bọn họ. Lúc mới đầu Đại Hoàng vẫn chưa biết, đến khi nó biết thì đã không kịp nữa rồi3, trong thôn đã có mấy người chết, hồn phách của bọn họ đều bị thần núi nuốt, nhờ vậy mà ông ta lớn mạnh lên.

Cũng chính năm đ9ó Đại Hoàng kích động, muốn cắn chết thần núi, nhưng cuối cùng lại bị dân làng khống chế, suýt nữa chết trong tay dân làng, cũng đã ph6ải nếm trái đắng.

Ừ, chỗ đó toàn là sinh linh từng phạm tội, cả chín giới người, yêu, ma, quái, tinh, linh thần, tiên, Phật đều có. Bọn họ sẽ không chết, bị vứt ở trong đó chỉ có thể sống vất vưởng không mục đích. Mới vào sẽ đói, đói thì sẽ ăn tất cả những thứ nhìn thấy, bất kể là cái gì, sau đó bọn họ sẽ ngây ngốc, lang thang không có ngày tháng.
Huyền Quân lại vỗ mặt tôi.

Làm việc thôi!

Huyền Quân đi xem cái cây lớn, tôi vốn còn muốn hỏi nữa nhưng lúc nãy trong đầu giống như có thứ gì đó biến mất, đột nhiên thiếu đi một mảnh, tôi cố gắng nhớ lại nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra. Tôi nhìn Huyền Quân:
Lúc nãy anh vừa mới nói gì?

Lúc đi lên núi tìm chân thân của thần núi, tôi không nói câu nào nữa, cho đến khi dựa theo lời Đại Hoàng tả, tìm được chân thân của thần núi.
Rễ cây lớn đã bị chặt đứt, đào ra một cái rãnh dài thật dài, sau trận mưa lớn hình thành một con sông nhỏ ở đó.
Trong đó còn có tôm cá, mà cây lớn thì đã khô mục.
Thật là xấu xa!
Huyền Quân ngạc nhiên, hắn cười vỗ vỗ mặt tôi:
Đó không phải nhân gian, đó là địa ngục, giáo sư Ly chưa từng đến địa ngục đúng không?

Huyền Quân nói vậy thành ra nhắc nhở tôi, tôi tò mò:
Mười tám tầng địa ngục tôi đều đã đi qua, sao anh lại nói tôi không biết?
Huyền Quân cười:
Có một tầng địa ngục là khe hở tiếp giáp với hư không, phần hư không ở phía dưới nó. Nơi đó không có người, quanh năm sấm rền chớp giật, là nơi trừng phạt giam giữ tội phạm lớn trong trời đất, mà phía trên nó chính là nơi đó.

Nơi vực sâu?
Tôi không hiểu, cứ cảm thấy đã từng nghe ở đâu đó. Huyền Quân cúi đầu hồn tôi một cái, tôi kinh ngạc vì hành động của hắn.
Hắn hôn xong rồi nói:
Nơi đó được gọi là Địa Ngục Cùng Cực.


Địa Ngục Cùng Cực?

Không biết tại sao, trong lòng tôi đột nhiên rất đau, nghĩ đến nơi mà Hương Vụ bị xiềng xích và giam giữ, nghĩ đến nơi đó chỉ có một mình Hương Vụ, hắn quanh năm bị trói, bị sét đánh là trong lòng tôi lại đau.

Tôi chưa từng đến, nó gọi là gì?

Tôi không nhịn được mà hỏi hẳn, Huyền Quân cười vẫn đẹp như thế, tựa như mặt đất sống lại, trăm hoa đua nở, nhưng sâu trong mắt hắn lại có chút vắng lặng, chút đau đớn, cuối cùng hắn không nhịn được, hỏi tôi:
Ly Thương... ngàn năm nay, em có từng mảy may hối hận vì đã nhốt tôi ở nơi vực sâu không?

Kẻ mạnh thì ăn kẻ yếu?
Có phải là kẻ mạnh làm vua, đứng trên cao chờ đợi người mẹ đang sinh con ở bên dưới, đợi đứa trẻ ra đời rồi sau đó nuốt chửng?

Con người!

Ngàn năm đạo hạnh bị hủy trong chốc lát, người đời tàn ác đến vậy!
Tôi nhìn cây lớn mục nát mà không nhịn được cảm thán vài câu:
Nhân tính thật là xấu xa, bộ mặt cũng thật đáng ghét, cái gì ngon thì ăn, cái gì tốt thì dùng. Vạn vật thế gian cùng tồn tại, giết sạch giết tận giết tuyệt, rốt cuộc có cái gì tốt chứ?


Nếu như vạn vật thế gian này hợp sức, cây cối hoa cỏ khô mục, sinh linh không còn sinh sôi nảy nở nữa, để lại một nhân gian trơ trọi, không có nước, không có ánh nắng mặt trời, không có chim hót hoa thơm, chỉ có con người tham lam ở khắp nơi, vậy thì sẽ như thế nào?
Phải không?

Nói địa ngục nhân gian của em.
Huyền Quân nói vậy, tôi ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra lời muốn nói, đành phải đi xem cái cây khô kia.

Chỉ có thể đốt thôi!
Tôi bất đắc dĩ, đáng tiếc cho ngàn năm tu hành. Huyền Quân ừm một tiếng rồi bảo:
Đốt đi.

Tôi lấy bùa dán lên thân cây, dẫn lửa thiên lôi đốt cháy cấy lớn. Trong cây truyền ra tiếng kêu thảm, nguyên đan đã tổn hại của thần núi rơi xuống đất, là một thứ to cỡ quả anh đào phát ra ánh sáng màu xanh lục, tôi nhìn rồi giao cho Huyền Quân. Hắn nhận lấy sau đó dẫn tôi xuống núi. Cây cổ thụ ở phía sau nứt gãy, chảy thành tro tàn, cuối cùng phủ khắp ngọn núi lớn.
Từ đó về sau Đại Hoàng không ra ngoài, cũng mặc kệ chuyện trong thôn, cho đến bây giờ.
Đại Hoàng nói5 xong, Huyền Quân bể tôi lên đi đến tiệm quan tài, để âm quỷ ở lại trông chừng dân làng.
Trở lại tiệm quan tài thì tôi đã ổn, cơ thể hồi phục rất nhanh, bụng cũng không còn đau nữa, chỉ có điều duy nhất là không muốn dậy.
Chẳng bao lâu sau trưởng thôn đến tìm chúng tôi. Ông ta thấy chúng tôi thì rất vui mừng, còn nói tôi qua mọi người đều không sao, đây là lần duy nhất trong mấy năm nay.
Huyền Quân lấy bùa ra, bảo trưởng thôn đi phát cho mỗi người một tấm.
Trưởng thôn gọi người đến rồi sai đi phần phát.
Người thợ đóng quan tài trở về nhìn thấy chúng tôi nhưng chẳng nhớ gì cả, quên hết sạch sành sanh. Chúng tôi nghỉ ngơi, trưởng thôn lại hỏi tối nay chúng tôi làm gì, Huyền Quân nói tối nay vẫn như cũ, thể là buổi tối mọi người tụ tập đến, chuẩn bị trải qua đêm thứ hai. Mà tối nay tôi và Huyền Quân canh chừng nửa đêm đầu, nửa đêm sau thì để âm quỷ ở lại, chúng tôi dẫn theo Đại Hoàng lên núi tìm chân thân của thần núi. Trên đường lên núi, tôi và Huyền Quân đi qua một bãi tha ma, tôi liếc nhìn một cái, đếm số nấm mồ rồi mới tiếp tục tìm.
Đại Hoàng già rồi, đi một lúc thì không đi nổi nữa.
Lúc tôi quay đầu lại nhìn, Đại Hoàng đã nằm dưới đất ngừng thở. Tôi bèn chôn Đại Hoàng ở bãi tha ma, cũng coi như nó có chốn yên nghỉ.
Lúc tôi quay đầu lại thì đã không còn thấy ánh lửa, chứng tỏ cây đã cháy rụi rồi.
Trở lại thôn, âm quỷ vẫn còn ở đó, dân làng cũng không thiếu một ai, lại càng không có ai bị thương.
Tôi và Huyền Quần đi đến phía trước rồi ngồi xuống đợi trời sáng. Lúc trời sáng, trưởng thôn thức dậy đầu tiên, không thấy Đại Hoàng bèn hỏi chúng tôi nó đâu, tôi chỉ nói Đại Hoàng đã già, trên đường đi không chống đỡ được nên chết rồi. Nghe tin Đại Hoàng đã không còn trên đời, người thợ đóng quan tài òa khóc nức nở khiến người ta thấy đau lòng.
Trưởng thôn cũng khó giấu nổi bị thương, rơi nước mắt.

Dân làng cũng không ai nói gì nữa.

Huyền Quân bảo với trưởng thôn và dân làng rằng quỷ quái là thần núi ở trên núi đã thành oán khí, tìm bọn họ trả thù, nói ra chuyện năm đó bọn họ đào rễ cây, hỏi bọn họ tại sao lại đào rễ cây lên.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng nói là người thợ đóng quan tài nói ăn rễ cây cổ thụ trên núi có thể chữa được bách bệnh.

Mọi người đều nhìn người thợ đóng quan tài, lúc này ông ta mới nhớ đến chuyện năm đó. Thì ra năm đó ông ta bệnh nặng một trận tưởng chết đến nơi, là Đại Hoàng chạy ra ngoài, lên núi ngậm một cái rễ cây về cho ông ta, ông ta ngâm nước uống ba ngày thì khỏe lại.

Sau khi khỏi bệnh, người thợ đóng quan tài đã nói chuyện này cho người già ở trong thôn nghe, đầu biết được mọi người lại chạy lên núi chặt rễ cây, thế là đắc tội với thần núi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.