Chương 267: Thiên đạo


Cuối cùng thôn Thủy Nguyệt ban đêm cũng yên tĩnh trở lại, không còn chưởng khí nữa. Tôi với Huyền Quân dừng lại ở cổng thô8n một lát, tôi hỏi hắn:
Chắc sư huynh anh biết chuyện của thần núi, nhưng tại sao họ không xử lý chuyện này mà lại muốn 3chúng ta làm?



Có vẻ là vì khó, nhưng anh không cảm thấy chuyện này khó xử lý. Không phải chỉ anh mới có thể phá9t giác thấy linh khí trên người Đại Hoàng. Một năm không tra ra, hai năm không tra ra, chẳng lẽ ba năm vẫn không tra được6, mà họ đi đi lại lại đã mấy năm rồi vẫn còn chưa tra ra?

Nhưng ta muốn giữ những hồn phách này lại để cho nàng ấy tái tạo nội đan, cho dù chỉ giúp được nàng còn sống, để ta nhìn thấy nàng thôi cũng được.
Ta cũng biết cắn nuốt hồn phách sẽ khiến nàng ấy gia tăng ác niệm.
Năm mười ba tuổi, nàng ấy nhờ vào một điệu nhảy, nổi danh thiên hạ.
Người đời đều biết phủ tướng quân ta có một tài nữ xuất chúng, nhưng lại không biết phủ tướng quân không thể chứa được nàng ấy.
Huyền Quân không nói gì, hắn vẫn lạnh lùng như vậy.
Tôi thì bảo:
Anh biết chúng tôi quay lại thì hà tất phải ở lại đây, đi rồi chẳng tốt hơn à?

Nàng ấy thấy không còn mặt mũi gặp ta, thể là chết đi cho ta hoàn thành bá nghiệp trăm năm.
Kiếp thứ hai, nàng ấy sinh ra trong gia đình để vương, ta xuất thân con nhà tưởng. Nàng ấy vốn định gả cho ta làm thiếp, nhưng vì không muốn cưới nàng ấy nên ta lật đổ triều đình, đưa nàng ấy đến nước địch làm phi tần vong quốc. Nàng ấy chưa kịp đến nơi thì nước đã mất, phi tần vong quốc biến thành kỹ nữ. Đương nhiên nàng ấy không muốn, nhưng vì để gặp lại ta một lần nữa mà đã chịu đựng suốt ba năm.
Năm nay các ngươi đến, ta biết sự việc không ổn rồi.
Không những các ngươi đến, mà trên người còn mang theo một món đồ, khi các ngươi ở chân núi là ta đã biết. Đại Hoàng nhìn tôi:
Chúc mừng ngươi!

Không ngờ nàng ấy kiên quyết muốn trở thành đàn ông
Đạo thế gian, vạn thế luân hồi, mèo có chín mạng, chỉ có bảy mạng. Mèo luân hồi chín kiếp có thể thành đạo, chó luân hồi bảy kiếp có thể đắc đạo. Ta dùng sáu kiếp luân hồi đổi lấy tấm thân con gái của nàng ấy.
Khi ta gặp lại nàng ấy thì nàng ấy đã chìm trong biển lửa.
Đứng từ xa nhìn nàng ấy ôm tỳ bà gảy đàn trong lửa lớn, thực sự thê lương không nói nên lời!
Bảy kiếp luân hồi khó khăn mà ta lại quên hết mọi thứ, kể từ ngày ta ra đời, nàng ấy đã đến bể ta mỗi ngày, nàng ấy dùng tiện khí tu hành được độ cho ta, dạy ta tu luyện.
Khiến ta từ khi còn nhỏ tuổi đã có thể biến hóa hình người.

Nàng ấy luôn không đồng ý việc ta đưa hồn phách cho nàng ấy nhưng cũng chẳng có cách nào, là ta ép nàng ấy. Khi biết các ngươi đến, nàng ấy chạy tới bảo ta rời đi, nhưng gốc rễ của nàng ấy ở đây, làm sao ta đi được?
Ta muốn lừa các ngươi đi nhưng các ngươi lại không đi.
Ta ra khỏi nấm mồ, nàng ấy đã thành tro bụi.


Ngươi muốn tìm nàng ấy?
Tôi hỏi Đại Hoàng.
nơi bị đốt thành tro bụi.
Lão Hoàng cảm nhận được sự xuất hiện của chúng tôi, chậm rãi xoay người lại nhìn tôi và Huyền Quân. Khuôn mặt anh tuấn của hắn không hề có vẻ kinh ngạc, hắn nhìn tôi cười:
Hai người đến rồi?


Nàng ấy theo ta ba kiếp luân hồi. Kiếp đầu tiên chúng ta đều là tiên từ thiên giới, vì muốn thể hiện tình yêu mà nàng ấy theo ta xuống trần độ kiếp. Ta sinh ra trong nhà quan, cả đời chinh chiến, mười ba tuổi tung hoành ngang dọc. Để làm ta vui, nàng ấy chặn đường quân địch giúp ta, chết dưới vó ngựa.
Kiếp đó, nàng ấy đi theo ta từ lúc mới sáu, bảy tuổi, làm nha đầu hầu hạ trong phòng ta, nhưng ta càng nhìn càng không thích nên đưa nàng ấy đến biệt viện của nhị đệ. Nhị đệ tỉnh khí nóng nảy, ngày nào nàng ấy cũng bị thương khắp người, còn phải trốn ở cạnh cửa lén nhìn ta.
Tôi ngạc nhiên:
Chúc mừng gi?


Không có gì.
Đại Hoàng nhìn Huyền Quân với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ:
Thật ra ta cũng từng có cơ hội, đáng tiếc tuổi trẻ chưa từng trải, ngông cuồng tự đại.
Ba kiếp luân hồi, nàng ấy đuổi theo ta hai kiếp, kiếp nào cũng đều không có kết cục tốt đẹp.
Kiếp này ta về trời thì nàng ấy đã sinh, rơi vào thôn Thủy Nguyệt, kế thừa tinh hoa nhật nguyệt hấp thu khí của trời đất, tích lũy được công đức trăm năm. Ta trở lại thiên định nhưng không tìm được nàng ấy, mới biết nàng ấy đã nhập đạo tu hành, đợi ngàn năm sau trở về thiên định làm tiên tử của nàng ấy.
Đạo nhân đó biết rõ mình không phải đối thủ của nàng ấy bèn nghĩ đủ mọi cách phá hoại. Người thợ đóng quan tài uống thuốc độc suýt chết, ta không có cách nào nên lấy một sợi râu của nàng ấy đưa cho người thợ. Ông ấy thật thà phúc hậu, không phải người hay nói bậy bạ. Thế nhưng tên đạo sĩ đó lại đóng giả thành người thợ đóng quan tài, tung tin đồn là ăn rễ cây cổ thụ sẽ chữa được bách bệnh, Rồi dân làng lên núi chặt rễ của nàng ấy, nàng ấy không hề phản kháng. Nàng ấy vẫn ngốc như vậy, biết rõ là mất rễ thì sẽ không thể độ kiếp, nhưng vẫn không chịu phản kháng. Sau khi bọn họ đi thì nàng ấy bắt đầu tan biến.
Trước khi thiên lôi đến, nàng ấy sợ ta sẽ lao lên bảo vệ mình, nên dồn hết sức phong ấn ta lại.

Chưa chắc đã biết, lần nào đến họ cũng lạc đường, chứ5ng tỏ họ không thoát được chướng khí, mà mục đích của chướng khí cũng không phải người dân thôn Thủy Nguyệt, mà là để mê hoặc đạo sĩ đến đây. Nhưng một lần lạc đường thì còn giải thích được, chứ lần nào cũng lạc đường thì khó nói.
Còn tại sao kéo dài lâu như vậy mà bọn họ vẫn không giải quyết sự việc ổn thỏa, thì chắc là có nguyên do gì đó.

Nhưng nếu chuyện này là sư huynh của anh tự làm trái phép tắc, vậy thì ông ta cũng phải chịu trách nhiệm.

Nhân quả ba đời lại đổi lấy kết cục thê thảm. Để giảm nhẹ ác niệm của nàng ấy, ta khiến những người đó khi chết đều nghĩ đến chuyện tốt đẹp, như vậy nàng ấy cũng sẽ không trở nên xấu xa.


Người bị ngươi cắn chết là đạo nhân?

Mười mấy năm trước, khi ta đang độ nhiệt huyết đã lén chạy ra ngoài thôn Thủy Nguyệt chơi, thu hút đạo sĩ qua đường. Đạo nhận thấy ta là cẩu yêu thì đuổi theo ta, muốn đuổi cùng giết tận.
Nàng ấy khuyên ta trốn đi, đừng dây vào đạo nhân đó, tránh tổn hại đạo hạnh. Vậy mà ta đâu chịu nghe lời, căn bản nàng ấy không thể quản được ta. Ta và đạo nhân đó đẩu pháp bảy, tám ngày mà ông ta vẫn không chịu từ bỏ. Nàng ấy không nỡ nên ra tay cứu ta.

Giáo sư Ly vẫn chẳng đáng yêu gì cả!


Nhiều mạng người như vậy còn đáng yêu kiểu gì?

Nàng ấy độ lôi kiếp, ta ở trong quan tài ngủ ba ngày, ba ngày sau nàng ấy chỉ còn lại một nửa viên nội đan. Ta không hận trời, cũng không hận người dân thôn Thủy Nguyệt, ta chỉ hận bản thân mình.
Ta biết năm nào thôn Thủy Nguyệt cũng sẽ có mấy người chết vì đủ loại chuyện, đó là vì bọn họ đã làm chuyện tội ác tày trời, chắc chắn có báo ứng.

Hắn không chết. Ta biết chỉ là sau này hắn không dám đến, nhưng hắn đã tìm sư huynh của các người đến, ta cũng biết chuyện này.
Nhưng với đạo hạnh của sư huynh các ngươi thì không phải đối thủ của ta, cộng thêm người dân thôn Thủy Nguyệt đông đảo, khi bọn họ vẫn chưa có cách thì sẽ không dám làm gì.
Đêm nay thôn Thủy Nguyệt yên ắng lạ thường, ngay cả một tiếng gà gáy cũng không có. Tôi và Huyền Quân ra sau núi, đến bãi tha ma đó, tôi đếm số nấm mồ rồi đi đến trước mộ Đại Hoàng và đào lên.
Kết quả không thấy Đại Hoàng ở bên trong. Tôi và Huyền Quân tiếp tục đến sau núi thì nhìn thấy một người mặc quần áo màu vàng đứng đó. Người nọ mặc áo choàng màu vàng, tóc đen xõa xuống vai tựa thác đổ, đỉnh đầu cài một cành cây, đang nhìn
Ta chìm vào quá khứ, cùng nàng ấy luân hồi từng kiếp từng kiếp, cho đến khi nàng ấy thay ta chết trong nghĩa trang thì ta mới tỉnh lại.
Nghe thấy nàng ấy hét thảm trong cây, bị hỏa lôi thiêu thân, lúc đó ta mới có thể cử động.
Ta biết rõ lần này nàng ấy đi, khi gặp lại sẽ là không quen không biết.
Cho nên ta bèn tìm cơ hội xuống dưới trông nom nàng ấy.
Ác niệm sinh, không nhập đạo, trái với mong muốn ban đầu của nàng ấy.
Nhưng ta còn cách nào đây, ta không nỡ để nàng ấy đi.

Đại Hoàng của khi đó chính là nàng ấy?

Đại Hoàng nghe tôi hỏi vậy, lại buồn cười nói:
Biết được các ngươi đến, nàng ấy sợ ta gặp chuyện nên nhốt ta trong huyễn cảnh. Nàng ấy cưỡng ép chia phần linh khí còn sót lại thành hai nửa, một nửa truyền vào người Đại Hoàng, một nửa dẫn các ngươi đi tìm nàng ấy.
Tôi hỏi Đại Hoàng, hắn nhìn tôi và chỉ xuống đất. Trên mặt đất có một khoảnh cành cây mới mọc, tuy nhỏ nhưng rất nhiều,
Tôi lấy làm lạ:
Nhiều vậy à?

Ta cảm thấy nàng ấy không xứng với ta, thà hạ phàm độ kiếp cũng không chịu đến với nàng ấy.
Thật mỉa mai biết bao.
Ta dùng hai ngàn năm để chứng minh cái gì?

Đại Hoàng cười trông thật cô đơn.
Nàng ấy ở đâu?

Nàng ấy đành phải ra ngoài vào buổi tối, nhập vào người thợ đóng quan tài đi tìm các ngươi.
Vậy thì các ngươi sẽ đi thôi.

Để cứu phủ tướng quân, nàng ấy vào cung làm phi. Trở thành món đồ chơi yêu thích của hoàng đế.
Khi nàng ấy chết là lúc đại quân của ta trở về, đã không cần đến nàng ấy nữa.

Thế rễ cây kia đã ngàn năm, những người đó thì yêu thương được à?
Tôi và Huyền Quân không ai chịu ai, nhưng nói cho cùng thì trong lòng cũng khó chịu, tất nhiên không phải hắn khó chịu mà là tôi. Đạo hạnh ngàn năm bị hủy trong chốc lát, là ai thì cũng khó mà thờ ơ.
Chúng tôi đi tìm trưởng thôn, đẩy cửa ra thì quả nhiên không thấy ông ta ở nhà, mà trong nhà cũng rất sạch sẽ.
Huyền Quân kéo tôi một cái, dùng ánh mắt nhắc nhở tôi đừng có làm bừa.

Tôi mặc kệ hắn, chỉ nhìn Đại Hoàng.

Đại Hoàng gật đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.