Chương 268: Thiên đạo


Đại Hoàng ngây người nhìn tôi, tôi cũng rơi vào tình trạng không thể cử động nhưng vẫn có thể mở miệng nói chuyện, có điều g8iọng nói và lời nói ra đều không phải là những gì tôi nghĩ.

Ngay cả tay cũng không phải của mình, cử động một cách 3không tự chủ.
Chàng tội tình gì phải vậy, chàng không nên ở lại!
Tay của tôi nhẹ nhàng sờ mặt Đại Hoàng. Đại Hoàng cười c9hua xót, cả người run rẩy, hắn không nói nên lời, mắt đã đẫm lệ, thế nhưng hắn nắm tay tôi, nước mắt từ hốc mắt rơi xuống. 6
Tôi vào trong quan sát căn nhà, ngồi xuống ghế rồi nhìn về phía trưởng thôn.
Trưởng thôn đứng ở cửa nhìn tôi, lúc đầu còn có vẻ bình tĩnh, nhưng sau đó thì không bình tĩnh nổi nữa.
Thôn làng trong đêm vô cùng yên tĩnh, trưởng thôn đi thẳng xuống núi, ông ta muốn chạy khỏi thôn này.
Nhưng một đàn chó đã chờ ở bên dưới thôn.

Tôi thấy không thoải mái, ngày mai mới về được.
Tôi nói rồi đẩy trưởng thôn ra đi vào, ông ta quay người đi vào cùng tôi và Huyền Quân.

Đêm nay chúng tôi sẽ ở đây.
Tôi nói với trưởng thôn như vậy, ông ta cũng không nói gì nhiều.

O!

Tôi không nói nữa, đi cùng Huyền Quân một đoạn thì trông thấy xe của Tử Mặc bèn lên xe trở về.

Hai người đến tìm tôi là vì chuyện năm đó?
Trưởng thôn hỏi tôi.
Huyền Quân đi sang một bên ngồi xuống, hắn vẫn lạnh nhạt như thế.
Nếu đã biết chúng tôi tìm ông vì chuyện năm đó, vậy thì nên ý thức được hậu quả rồi.

Đến thôn Thủy Nguyệt, tôi và Huyền Quân lại tới nhà trưởng thôn,
Lần này nhà trưởng thôn đang sáng đèn, tôi gõ cửa. Không lâu sau, trưởng thôn từ trong nhà đi ra, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng tôi:
Hai người quay lại à?

Tôi nhìn chỗ không xa, thấy Đại Hoàng đang dắt tay một cô gái đi về phía này. Hai người bọn họ một mặc trường bào màu vàng, một mặc đạo bào màu xanh lục, trên người tản ra ánh sáng mờ mờ, tàn dư linh khỉ trên núi đều ngưng tụ ở đó. Họ đi về phía tôi, mỉm cười mãn nguyện rồi nhập vào cơ thể tối.
Tôi bỗng nhiên cử động, ánh sáng của đom đóm ở chung quanh bay lên khắp ngọn núi. Tôi nhìn quanh, Huyền Quân cũng đã cử động được, hắn nắm tay tôi, ngây người nhìn ánh sáng đom đóm khắp núi rừng.
Ông ta không cầm nổi pháp khí của mình. Đúng lúc này, chó ở trong thôn núi sủa ầm lên.
Tôi nhìn ra bên ngoài nhà trưởng thôn, trong màn đêm đen kịt có vô số cặp mắt phát ra ánh sáng xanh lục đang nhìn chằm chằm nơi này. Trưởng thôn hoảng sợ, ông ta đẩy tôi ra rồi chạy ra ngoài.
Tôi vừa vào nhà thì đúng lúc nhìn thấy hai sư huynh của Huyền Quân cũng trở lại. Huyền Quân không nói gì chỉ về thẳng phòng tôi, tôi hỏi sư phụ:
Nghe nói sư phụ và trưởng thôn là chỉ giao?

Sư phụ ngạc nhiên:
Trưởng thôn nào?

Trưởng thôn của thôn Thủy Nguyệt.

Tôi biết sự xuất hiện của Huyền Quân không phải đơn thuần như vậy, thế nhưng hắn không có ác ý, hắn không có, Hương Vụ cũng không.
Chúng tôi xuống chân núi thì phải đi qua nghĩa địa, Huyền Quân dừng lại nhìn bãi nghĩa địa đó. Tôi buông tay đi qua xem, lấy ván gỗ viết lên hai cái tên Đại Hoàng, Tiểu Dương, sau đó cắm ở trước mộ rồi mới xoay người đi. Lúc tôi quay lại thì thấy Huyền Quân đang nhìn tôi, chế giễu một câu:
Giáo sư Ly có tâm tình ghê nhỉ.


Hừ, nếu đã biết tôi và sư huynh cậu là chí giao thì lập tức đi ngay đi.

Trưởng thôn nói như vậy, tôi ngạc nhiên:
Ông nói tôi?

Không biết qua bao lâu, Đại Hoàng mới buông tôi ra, hắn nhìn tôi thật kỹ, vuốt ve mặt tôi, ánh mắt nhìn tôi nhưng giống như đang nhìn người khác.
Ba kiếp luân hồi, ta nợ nàng bốn kiếp, nàng rơi vào kết cục này, ta làm sao có thể vui vẻ sống một mình?
Đại Hoàng đột nhiên buông lời, tôi còn chưa kịp phản ứng thì linh khí trong cơ thể đã hỗn loạn như muốn lao ra khỏi người.
Hai tay Đại Hoàng giữ đầu tôi, lại phong bế thất khiếu trên người tôi, khiển linh khí trong cơ thể tôi không thể chảy loạn nữa.
Cho đến khi ánh sáng đom đóm biến mất thì tôi và Huyền Quân mới rời đi. Huyền Quân không nói gì, hắn càng nắm tay tôi cẩn thận hơn.
Dường như trải qua chuyện lần này, hắn cũng đã sợ điều gì đó?
Tôi và Huyền Quân không thèm để ý mà đi ra cổng, trưởng thôn ở trong lồng không ngừng chửi rủa. Lúc này có người từ trong các nhà khác chạy ra, tôi và Huyền Quân đi vào chỗ không ai nhìn thấy, nhìn dân làng xua đuổi đám chó phát điện để giải cứu trưởng thôn ra ngoài. Trưởng thôn cũng có chút đạo hạnh, ông ta lại dùng máu đầu lưỡi để vẽ bùa chú trên người, cưỡng ép áp chế sự phản phệ trên người.
Trước hết là đuổi dân làng đến chỗ mình đi, sau đó ông ta chạy vào nhà tìm balo pháp khí, ăn mặc chỉnh tề, khoác đạo bào lên rồi chuẩn bị rời khỏi thôn Thủy Nguyệt.

Hú...

Con chó đen đầu đàn tru lên một tiếng, những con chó khác ồ ạt lao lên, bất kể kiếm gỗ đào hay là bùa chú gì đó. Trưởng thôn cũng bất chấp vung kiếm gỗ đào trong tay, nhưng những con chó kia không sợ. Tay ông ta bị cắn đứt, tại bị xé xuống, ngã gục xuống đất, bị tất cả đàn chó cùng nhau xâu xé, dưới đất là máu thịt bầy nhầy, ông ta chết vô cùng thê thảm.

Đừng...
Thần nổi bật khóc, lắc đầu.
Cơ thể của Đại Hoàng bắt đầu vũ hóa, linh khí trên người hắn giống như từng con đom đóm bay khắp chung quanh núi lớn,
Huống hồ bản thân anh ta còn khó giữ mình, quản được người khác à?

Trưởng thôn nói một câu đã hại bao nhiêu người, nếu lần này Huyền Quân không cùng đến làm việc, phá được cục diện này thì sẽ là người chịu trách nhiệm đầu tiên. Không phải ông ta đã nói mình là chỉ giao của sư huynh hắn ư, hắn không quản nổi chuyện này.
Đại Hoàng khóc như một đứa trẻ.
Tôi chưa từng thấy đàn ông khóc đến mức này, hắn vừa khóc vừa lại gần ôm lấ5y tôi.

... Như vậy là bên nhau rồi!


Mua thêm việc.
Huyền Quân độc miệng nhưng vẫn dịu dàng dắt tôi xuống núi.
Những con chó kia giết người xong thì biến mất. Lúc tôi và Huyền Quân đi ngang qua nhìn thấy một cái bóng màu đen xuất hiện trên người trưởng thôn, âm sai đi qua dùng hai sợi dây xích lôi ông ta đi.
Đường về dài lê thê, tôi nhàn rỗi hỏi Huyền Quân:
Đạo nhân lợi hại hay Đại Hoàng lợi hại?

Những con chó kia còn to lớn hơn đám chó xông vào nhà trưởng thôn, thậm chí có con còn mang cặp mắt đỏ ngầu, tựa như thường xuyên ăn thịt người.
Mèo rừng gà hoang đi ngang qua đều cuống cuồng bỏ chạy. Trưởng thôn cầm kiếm gỗ đào trong tay, lấy ra mấy chục lá bùa:
Nghiệt súc, dám cản đường đi của bổn đạo, bổn đạo tiên các ngươi về tây thiên.

Mà máu thịt của ông ta, cho dù là xương cũng không thiếu một mảnh.
Chó cũng không ăn thịt ông ta.

Tôi chính là đạo nhân Tam Thanh, tôi và sư huynh cậu là chỉ giao.
Trưởng thôn nói ra câu này, tôi nhìn về phía Huyền Quân, hắn hơi nhíu mày, giơ tay lên tính toán.

Mới mẻ đấy, biết luật còn phạm luật!
Người mà Huyền Quân nói là hai sư huynh của hắn.
Đại Hoàng không nói gì cả, chỉ ôm tôi khóc.
Tôi cũng không nói nữa, để mặc cho Đại Hoàng ôm.

Tất nhiên là Đại Hoàng, Đại Hoàng là người trên trời hạ phàm độ kiếp, vốn dĩ đã là tiên cốt.

Đại Hoàng biết ông ta đạo nhân, tại sao không ăn ông ta?


Hắn giữ mạng cho người thợ đóng quan tài.

Chỉ một câu nói này đã hại Huyền Quân. Còn hai người sư huynh kia cũng vì một câu chí giao mà chưa biết bị hủy bao nhiêu đạo hạnh.

Cô? Cô cũng không đối phó được tôi.
Trưởng thôn buông lời hết sức ngông cuồng.
Uống cho ông là đạo sĩ, còn tự xưng Tam Thanh, chất đạo lý này mà cũng không hiểu. Chúng tôi đến không phải để đánh nhau với ông, cũng không phải đến trừng phạt, mà chúng tôi đến để xem ông bị phản phệ thế nào.

Tôi và Huyền Quân đi ra, trưởng thôn đã chui vào trong một cái lồng sắt lớn, lồng sắt cao bằng một người, chung quanh đều là thanh sắt dày đặc.
Ông ta nhốt mình trong đó, phẫn nộ gào:
Đảm súc sinh này, sớm muộn gì chúng mày cũng sẽ bị đánh chết, khi nào trời sáng tạo sẽ đánh chết chúng mày.

Cuối cùng hắn biến mất trước mặt tôi, hạt linh khí cuối cùng của hắn tản ra ánh sáng vàng, bay vào trong mi tâm tôi.
Tôi đờ đẫn mấy giây, sức lực trong người bỗng nhiên tăng cao, linh khí của cả ngọn núi bắt đầu ngưng tụ về cơ thể, trong nháy mắt đã chui vào người tôi.

Tất nhiên ông có thể chuyển những phản phệ đó ra ngoài, nhưng chúng tôi đã tới ngăn chặn pháp chủ của ông rồi, ông nhìn bộ dạng của ông hiện giờ đi.

Tôi nói xong thì trưởng thôn đột nhiên bừng tỉnh, ông ta vội vàng chạy đến trước gương nhìn bản thân mình. Trên người ông ta xuất hiện rất nhiều vết lở loét, miệng mắt bắt đầu méo lệch, tay cũng bị biến dạng. Ông ta định đi tìm pháp khí nhưng không kịp nữa.

Chứ còn ai?
Trưởng thôn vẫn rất ngông nghênh, lúc này tôi mới đứng dậy nhìn ông ta.

Tôi từng nói với ông, sư huynh của anh ta là sư huynh của anh ta, còn tôi với anh ta là đồng nghiệp, sư huynh của anh ta chẳng có tí quan hệ nào với tôi cả. Anh ta nể mặt ông là chuyện của anh ta, còn tôi thì chưa chắc.

Hồi lâu sư phụ mới thấy lạ nhưng không kịp nữa rồi, ông ta khua hai tay trước mắt, kinh ngạc thốt lên:
Mắt, mắt ta không nhìn thấy nữa.


La Quán Trinh từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy sư phụ mình bị chảy máu hai mắt, sợ hãi khóc lên.

Lúc này tôi mới xoay người đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.