Chương 269: Em có thai rồi


Qua một đêm, La Quán Trinh khóc sưng hết cả hai mắt, nhưng sư phụ của cô lại nghĩ thoáng hơn, lúc ăn cơm còn có vẻ rất vui. <8br>
Vừa ăn cơm xong, sư phụ và sư huynh đã nhanh chóng rời đi, nói là muốn đến thôn Thủy Nguyệt một chuyển rồi sau đó lên3 núi Tu Di tạ lỗi với sự phụ, dăm ba năm tới sẽ không xuống núi.

Sau khi hai đạo sĩ đi rồi, Huyền Quân cũng nói mình9 có việc phải quay về trước, hắn muốn đi dĩ nhiên tôi cũng không giữ.
Tôi nhìn quanh một lượt, bỗng phát hiện một nữ quỷ mặc đồ đỏ đang tiến sát về phía mình. Nhìn khuôn mặt trắng bệch, hung ác cùng ánh mắt thèm thuồng của cô ta, trong lòng tôi chợt dâng lên dự cảm không lành, cô ta tới đây hoặc là để ăn Huyền Quân, hoặc là để chiếm lấy cơ thể của hắn!
Nữ quỷ đó vừa định tiến vào, tôi bèn nhanh tay lấy ra một lá bùa, xông tới dán ngay vào giữa trán cô ta.
Thấy hắn không nói gì tôi mới đứng dậy, đi đến nhặt những bùa chủ đã dùng ở trên mặt đất, thu dọn lại cho sạch sẽ, đoán chừng đây chỉ mới là đợt đầu tiên, còn chưa kết thúc đầu.
Nhưng lúc này Huyền Quân lại bảo:
Nếu em có việc thì về trước đi, anh ở đây mấy ngày nữa rồi về sau.

Cuộc sống một mình vẫn là thoải mái nhất.
6
Trước khi đi, Huyền Quân dặn dò tôi:
Đừng có chạy lung tung đấy, mười ngày nửa tháng nữa anh sẽ về.

Có chạy lu5ng tung hay không là quyền tự do của tôi, không tới lượt hắn quản đầu. Huyền Quân thấy tôi tỏ thái độ cứng đầu thì buông một câu không có lương tâm rồi rời đi trước.

A!
Nữ quỷ hét thảm một tiếng rồi lập tức tan thành tro bụi.
Tôi bước vào trong, trước sân cũng có mấy quỷ hồn đang tụ lại, tôi cứ có cảm giác bọn chúng đã đạt đến cấp bậc quỷ vương nhưng lại chưa đạt tới hình thái quỷ vương.
Tôi vươn tay quơ quơ trước mặt Huyền Quân, hắn lập tức kéo lấy tay tôi:
Sao em lại tới đây?


Có chuyện nên tới, phòng khách bị anh biến thành cái gì đây.
Tôi trêu ghẹo, lúc này Huyền Quân mới buông tay tôi ra, rũ mắt suy nghĩ một hồi nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.
Sau khi Huyền Quân đi, tôi nhận công việc mới. Đội khảo cổ của một tập đoàn tài chính khai quật được một cỗ quan tài màu đen, họ liên lạc với Quý Mật Dương nhưng anh ấy đang bận chuyện khác cho nên bảo tôi đến xem thử.
Tôi nghiên cứu quan tài màu đen đó trong ba ngày, ba ngày sau về nhà thì liên tục mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ tôi thấy Huyền Quân đứng một mình ở nơi vô cùng hoang vắng, bước đi vô định. Tôi gọi Huyền Quân nhưng hắn không nghe thấy, cũng không hề quay đầu lại, cho dù tôi có chạy đến đứng trước mặt hắn, hắn nhìn về phía tôi, nhưng trong mắt lại không có tôi.
Nhưng hắn biết, dù thế nào tôi và hắn cũng phải bảo vệ đứa trẻ này!
Huyền Quân bật cười:
Em vẫn luôn đáng hận như thế, nhưng cho dù trong lòng tôi có hận em bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không cách nào đẩy em vào chỗ chết.

Tôi đứng dậy xách ba lô đeo lên vai, Huyền Quân nói:
Em không nên đến đây.


...
Tôi không trả lời, bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài, cảnh tượng trước mắt mới thật sự gọi là
trăm quỷ bao vây!
Đường đường là một quỷ quân mà cũng bị chúng quy đuổi giết à?
Tôi trêu Huyền Quân, không hề có chút cảm giác sợ hãi nào.
Còn nếu như là em sai, vậy em vào luân hồi bằng cách nào?
.
Tôi biết nói như thể quá mức lạnh lùng, hắn tới tìm tôi, luôn một mực ở bên bảo vệ, nhưng tôi lại nói ra những lời như thế.

Hai lần trước em bị động thai, đứa nhỏ suýt chút nữa thì mất mạng, chỉ có máu của anh mới có thể cứu nó thôi đúng không?
Tôi hỏi Huyền Quân, hắn không trả lời nhưng tôi biết là hắn đã thừa nhận.
Tôi lùi sang một bên, đứng cách xa Huyền Quân mấy bước.
Ba ngày sau Huyền Quân mới mở mắt ra.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, hắn quay đầu nhìn về phía tôi, nhưng hai mắt lại không nhìn thấy gì cả.
Tôi cứng đờ như bị sét đánh, mãi mới phản ứng lại được, sau đó nhìn xuống dưới bụng mình, trong đầu là cảnh tượng người đàn ông mặc đồ đỏ đưa tôi về nhà, từng cái nhăn mày, từng nụ cười, mỗi một động tác của người đó đều cực kỳ giống như Huyện Quân và Hương Vụ hợp thể.
Tôi vô thức nhìn ra bên ngoài, thời gian trong đầu như ngưng lại, nhưng tôi biết rõ chuyện gì đã xảy ra rồi.

Thiêu thân vây quanh đèn.

Huyền Quân im lặng hồi lâu không trả lời tôi, hằn xoay lưng lại nói:
Em lùi lại trước đã, đừng làm liều, bất kể có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng đừng tới gần anh.

Tôi lập tức mua vé máy bay về nhà.
Đến nơi, tôi bước xuống xe quan sát xung quanh. Trời tối, trong sân tràn ngập âm khí, cảm giác lành lạnh tựa như có thứ gì đang lại gần.
Tôi nhìn về phía xa xa, một bóng người màu đỏ vụt thoáng qua, ngay sau đó đã xông đến trước mặt Huyền Quân. Mới đầu không nhìn kỹ tôi còn tưởng là Hương Vụ, tiếc là dáng dấp của nó không được đẹp đẽ, diêm dúa như Hương Vụ, cũng không có mùi hương.
Trong nháy mắt, quỷ vương áo đỏ đã nhào đến trước mặt, Huyền Quân triệu hồi thiên lôi,
oành
một tiếng, mặt đất dưới chân tôi chấn động. Tôi vội vàng nhắm mắt lại để bảo vệ mình, bên tai vẫn vang lên tiếng gào thét điên cuồng kia. Tôi biết Huyền Quân đang liều mạng với đám quỷ đó nhưng tôi không có cách nào giúp hẳn một tay được cả, thậm chí còn có cảm giác bản thân mình đến đây cũng dư thừa, chẳng thà không đến, tránh làm hắn lo lắng thêm.
Quả nhiên, ngay lúc trong lòng tôi đang vô cùng hỗn loạn thì có thứ gì đó dưới lầu đã tiến vào.
Bên tại tôi vang lên một tiếng
két
, cánh cửa phòng bị mở ra, tôi khẽ nhíu mày, trong đầu thầm nghĩ không thể nào, nhưng ngay sau đó đã bị kéo vào trong một nơi tối tăm mù mịt, xung quanh chỉ còn lại một mình mình.
Tôi nhìn hắn:
Tại sao?


Em có thai rồi!


...
Huyền Quân không trả lời, tôi cũng không thèm truy hỏi nữa.
Tôi dọn dẹp xong xuôi thì đi vào bếp nấu cơm.
Lần một rồi lần hai, tôi cũng cảm thấy quái lạ bèn bói thử một quẻ.
Kết quả cho ra quẻ hạ hạ, rồng gặp cạn, có nạn tai ương.
Nói nghe cứ như thật vậy!

Cho nên lần này anh tới đây là muốn dùng chính mình dẫn quỷ vương tới đối phó với em.

Huyền Quân hơi nghiêng mặt về hướng bên này, dường như là muốn nhìn tôi.
Tôi đi tới trước giường, đứng yên ở đó.
Huyền Quân không nhìn thấy nhưng cũng không trễ nải việc ăn cơm. Nhìn hằn lọ mọ ăn, tôi mới hiểu tâm trạng của bọn họ khi nhìn tôi lúc trước.
Huyền Quân ăn rất bình tĩnh, tôi cũng yên lặng ngồi nhìn hắn.

Vậy à?

Tôi khẽ liếc sang quan tài trấn hồn, cũng không nói gì thêm. Mặc dù quan tài trấn hồn có linh khí nhưng tôi lại chưa từng thấy Hương Vụ, hoặc có lẽ là tôi sai rồi, bọn họ đã hợp mưu lừa gạt tôi.
Đôi mắt Huyền Quân trống rỗng tựa như vực sâu không đáy, tôi muốn cười nhưng lại cười không nổi. Tôi giơ tay lên vuốt ve mặt hắn, hỏi:
Anh biết con thiêu thân không?

Huyền Quân đăm chiêu:
Thiêu thân ấy à?

Tôi không yên tâm nên tức tốc đi tìm Huyền Quân, nhưng hắn lại không ở chỗ cũ.
Lạ thật, tôi gọi điện thoại hắn cũng không bắt máy.
Tôi vừa dọn dẹp vừa hỏi:
Hương Vụ đi đâu rồi? Sao không ra bảo hộ cho anh?


Hắn có việc.

Tôi đứng trong sân nâng tay làm kết ấn, dùng chủ càn khôn giết sạch hết những quỷ hồn đang bao vây Huyền Quân.
Lúc mở cửa biệt thự ra, quả nhiên thấy Huyền Quân đang ngồi thiền trên chiếc ghế sofa trong phòng khách.
Tôi nhìn quanh phòng khách một lượt, trên đất trải đầy bùa chú, tôi bước đến ngồi xuống bên cạnh hắn, chờ hắn tỉnh lại.
Tôi biết, trận pháp và bùa chú xung quanh hắn được dùng để đối phó với những quỷ hồn ở ngoài kia, còn hắn thì đang ngồi thiền ở một không gian khác, đối đầu với những thứ khác nữa.
Huyền Quân cất tiếng hỏi:
Ly Thương, nếu như lúc đó em được lựa chọn, em có bỏ qua cho tôi không? Từng có khoảnh khắc nào em cảm thấy đau lòng hay không?


Em không biết những chuyện đã qua, nhưng nếu như trước kia là anh không sai, em cũng sẽ không trấn áp anh trong quan tài đồng xanh rồi dìm xuống sông.
Vốn dĩ tôi tới đây là để giúp hắn, nhưng vừa nghe nói đến mình mang thai, tôi lại vội vàng bỏ mặc chỉ lo cho thân mình.
Sao hơn có thể không buồn đây!
Hắn không giống tôi, phản phệ của cả hai cũng khác nhau.
Loại phản phệ của hắn là phải dốc hết sức lực để phá vỡ, xông ra được thì không sao, nếu không xông ra được chắc chắn sẽ phải chết.
Mấy ngày sau Huyền Quân vẫn chưa thấy lại được. Mắt không nhìn được nên Huyền Quân trầm tĩnh hơn rất nhiều, không độc miệng, cũng không kiếm chuyện quấy rầy tôi. Lúc tôi xem TV hắn cũng ngồi cùng bên cạnh, nhưng tất nhiên là hắn không hề có hứng thú gì với chiếc TV.
Chúng tôi ở đây được mấy ngày, đến một buổi tối, ngoài sân bỗng nổi lên từng trận gió thét gào làm tôi tỉnh giấc giữa đêm khuya. Lúc tôi tỉnh dậy, Huyền Quân đã dậy trước rồi, hắn đứng bên cửa sổ, tay cầm la bàn bắt chéo ở sau lưng.
Nhưng tôi chỉ có thể bảo vệ được một mình, không thể che chở được cho Huyền Quân. Bọn ma quỷ tìm đến đây đã biết Huyền Quân không phải người bình thường nhưng bọn chúng vẫn kéo đến, gây ra gió dữ mưa to điên cuồng đến như vậy, chắc chắn không phải là thứ bình thường hay gặp.
Huyền Quân nhắm mắt lại, nâng tay lên tạo ra một kết ấn, la bàn trong tay bắt đầu chuyển động, một vòng càn khôn khác cũng bắt đầu lan ra dần dưới chân hắn. Đám quỷ ngoài cửa sổ kéo đến động như thiên quân vạn mã, giông tố dữ dội cũng không ngăn cản được bọn chúng, bầu trời bắt đầu cuồn cuộn mịt mờ, bên tai liên tục vang lên những tiếng gào thét điên cuồng của đám quỷ.
Huyền Quân không nói tiếng nào, bên ngoài bắt đầu nổi cuồng phong bão táp. Bỗng bên ngoài cửa sổ có một bóng đèn thoáng qua, tôi vội hô lên:
Cẩn thận!

Lá bùa trước người Huyền Quân giống như một tấm khiên,
âm
một tiếng, bóng đen bị bắn văng ra ngoài. Cửa sổ
uỳnh
một tiếng vỡ toang, Huyền Quần lùi về sau một bước, nước mưa bên ngoài tới tấp hắt vào. Tôi giơ tay lên, la bàn trong tay lập tức xoay tròn, một vòng càn khôn bắt đầu lan ra dưới chân tôi, cho tới khi bao phủ toàn bộ căn phòng.
Tôi vào trong sân tìm một vòng, căn nhà không một bóng người.
Từ chỗ Huyền Quân đi ra, tôi tính lại vị trí của hắn, thế mà hắn lại ở trong nhà tôi.

Vậy sao anh không giết em luôn đi, còn dây dưa với em làm gì?


Hừ! Đúng là đồ không có lương tâm mà!
Huyền Quân bực tức mắng tôi:
Giết em thì em cũng sẽ luân hồi thôi, chi bằng khiến em đau đớn đến không muốn sống, em tham vui như vậy, khiến cho em đau khổ không phải tốt hơn à.


Cho nên... anh tới đây là để tiêu diệt em, bảo thù?


Lẽ nào tôi không nên làm vậy?

Tuy nhiên tôi vẫn cảm giác được, người từ dưới lầu đi lên là một cô gái, cô ta mặc một chiếc váy dài, đuôi váy kéo lê trên đất, vừa đi hai tay vừa nhấc đuôi váy lên.

Cô ta vừa đi lên lầu vừa nở một nụ cười đắc ý.

Từ giữa cầu thang tôi đã nhìn thấy đôi chân của đối phương, cô ta không mang giày, đôi chân này là đôi chân đẹp nhất trong số những người phụ nữ tôi từng gặp. Vừa dài vừa mảnh khảnh, trắng mịn như ngọc, mỗi lần nâng lên hạ xuống đều vô cùng nhẹ nhàng, uyển chuyển, đôi chân đẹp như vậy thật khiến người khác kinh ngạc không thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.