Chương 272: Nhất thời hồ đồ


Bảy tám tiếng sau lão Ưng đem tới cho chúng tôi ít thức ăn, đợi chúng tôi ăn xong thì dò hỏi nãy giờ chúng tôi đang tìm gì. Tôi chỉ Huyền Quâ8n:
Anh ấy nói khu mộ to thế này chắc chắn còn sót vài huyệt chưa tìm thấy, cho nên tôi đang dò tìm thử xem.


Đôi mắt hoa đào quyến 3rũ của lão Ưng nháy mắt biển thành mắt cá chết. Anh ta liếc mắt nhìn Huyền Quân, ho khan một tiếng rồi đứng dậy dọn dẹp rác thải xung quanh,9 xong cái là xoay người bỏ đi một nước.
Cạn lời, tên này thông minh quả, tôi không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Huyền Quân dò tìm, tôi dựa tường đứng bên quan sát.

Đây là đồ mẹ tôi cho tôi, cậu mau trả đây!


Vậy chúng ta cứ từ từ tháo nhé, cho cậu cái này trước.
Hồng Nhi rút một sợi chỉ đỏ ra đeo lên cổ tay con bé. Bé gái nhìn tới nhìn lại không biết đó là cái gì, chỉ một lòng muốn đòi lại cái lắc chân.
Bên cạnh họ có một đứa bé ba tuổi, con bé có vẻ khá nhút nhát, trốn dưới váy mẹ thút thít sợ hãi. Nó đi chân trần, cổ chân có đeo một chiếc chuông, vừa cử động là tiếng chuông cũng vang lên theo. Hiểu rồi!
Tôi hậm hực trong lòng, nghĩ bụng Huyền Quân còn kêu tôi nuông chiều Hồng Nhi thành thói, làm như hắn thì không chiều í.
Tôi ngẩng đầu nhìn mặt hắn, bảo:
Anh đào to quá rồi.


Nhỏ quá thì hai người chúng ta không tiện.

Huyền Quân buồ5n cười:
Không biết thì không học được à?

Học ai?


Em.


Thế thì sao?


Không sao cả, Tu La Vương lo lắng cho con gái yêu, bản đạo có thể hiểu được, nhưng đứa nhỏ nhà tôi tính tình độc đoán, người nó coi trọng thì nhất quyết phải đoạt được mới thôi. Việc này bản đạo sẽ không tham gia, chuyện của tụi nhỏ thì để tụi nó tự xử lý, nếu như không thành thì thôi.

Tôi quan sát chung quanh, phát hiện nơi này rất lớn, xung quanh trừ mạch nước ngầm còn có bậc thang dưới chân Huyền Quân.
Vách tường hai bên giống như đá mà không phải đá. Cho dù có nước ngầm cũng không có khả năng hình thành sông ngòi, hơn nữa hai bên là gò đất, sao có thể bao nhiêu năm mà không bị bào mòn.
Đi ba mét rồi vẫn không thấy gì, xuống sâu thêm mười mét nữa mới tới nơi cần đến.
Hai chân Huyền Quân đạp lên mặt đất ướt sũng, khắp nơi đều là nước, hơn nữa nước còn đang chảy xuôi. Hắn ôm tôi đi về hướng dòng nước, bước lên bậc thang lên sườn núi.
Còn đang nghĩ ngợi, đứa bé gái lại đột nhiên bật khóc:
Mẹ ơi, con sợ!

Cô gái đoan trang kia nhẹ nhàng dỗ dành con mình:
Đừng sợ.

Tôi tròn mắt:
Vừa nãy học á?


Ù.


Tuy là có đạo hạnh tám trăm năm nhưng nó vẫn là trẻ con. Huống hồ bổn vương thấy đứa nhỏ trong bụng lệnh phu nhân không giống quỷ quái, mà quý tộc Tu La ta lại không muốn dính dáng gì tới con người.


Lời này của quỷ vương sai rồi. Quý tộc Tu La tuy là quỷ, nhưng Tu La Vương lại là chi lớn của địa phủ, phải tuân theo mệnh lệnh của địa phủ.
Huyền Quân cũng biết không ít.
Tôi chuẩn bị bước lên kiểm tra, nào ngờ khung cảnh trước mắt lại bỗng nhiên biến mất. Hoảng hốt nhìn lại, hóa ra bản thân vẫn đang đứng ở nơi Huyền Quân vừa đặt mình xuống.
Điểm khác biệt duy nhất là đằng trước có một đôi vợ chồng đang đứng. Bọn họ mặc áo choàng đen, tuy người nam không mặc giáp cầm kiếm nhưng tôi vẫn nhận ra hắn là vị tướng quân vô diện nọ, người nữ tuy không đeo mạng che mặt nhưng vừa nhìn đã biết cô ta chính là cô gái che mặt đứng trên tường thành.
Huyền Quân thả âm quỷ ra đứng ở cửa động canh chừng phòng có chuyện, sau đó không cần dây thừng đã ôm tôi đi thẳng xuống.
Cài động này nếu đã tồn tại thì đáng ra phải bị tìm ra lâu rồi, nhưng đến nay Huyền Quân mới phát hiện ra, chứng tỏ là có điều bí ẩn.
Tôi cứ nghĩ thằng bé sẽ xuất hiện ở hình hài nguyên bản, nào ngờ nó lại biến thành một đứa bé năm tuổi, bụ bẫm đáng yêu đến mức làm tôi ngơ ngác.
Nhóc con mặc một bộ đạo phục màu xanh, đầu búi kiểu tóc đạo sĩ, vài sợi tóc còn sót rớt trên vai. Không hề giống với những đạo đồng bình thường, thằng bé không cài trâm gỗ, trâm ngọc hay trâm vàng trầm bạc. Đầu nó đội một cái kim quan màu tím khảm trân châu, có hoa văn chín con chu tước đang vươn giọng hót.
Huyền Quân nói vậy thì tức là đã nắm chắc việc đính hôn này sẽ thành công rồi, nhưng nếu nhà người ta không muốn thì cũng khó mà ép.
Thế mà Quỷ Vương Tu La lại do dự.
Đứa trẻ nhỏ như vậy mà hắn cũng xuống tay được!
Tu La Vương? Thế thì hẳn là Tu La Quỷ Vương mới đúng! Bên cạnh hắn chắc là Quỷ Vương Phi rồi, còn bé gái kia là công chúa. Nhưng sao Hồng Nhi lại gọi nó là nữ tôn nhỉ? Mà thằng bé còn tự xưng là bản tôn nữa đấy!

...
Thảo nào!
Chuẩn bị xong xuôi, Huyền Quân gọi tôi qua. Tôi vừa bước đến, hắn lập tức bể tôi đi xuống.
Tôi nhìn hoa văn trên thân quan tài, không biết tại sao, từ ngày nhìn thấy quan tài trấn hồn đến giờ, những quan tài khác có đẹp đến mấy cũng không lọt được vào mắt tôi.
Chiếc quan tài trước mắt này làm từ vàng ròng, tinh xảo đẹp đẽ. Huyền Quân mở nắp quan tài ra, bên trong là hai bộ xương khô nắm nắm tay nhau.
Giọng con bé ngọt ngào, nghe cực kỳ êm tai. Hồng Nhi thả tay tôi ra, đi về phía bé gái. Con bé không sợ chút nào, nhưng vợ chồng quỷ vương thì lại nhìn Hồng Nhi chằm chằm, sợ Hồng Nhi làm hại con gái bọn họ.
Thằng bé đi tới trước mặt bé gái, nói:
Tôi đeo lên rồi thì nhất định sẽ không tháo xuống, nếu cậu tháo được xuống thì cho cậu.
Bé gái trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, ngẫm nghĩ một chút rồi đưa tay kéo tay Hồng Nhi, muốn tháo chuông khỏi cổ tay thằng bé, nhưng tháo mãi không được bàn giận dỗi bảo:
Bé gái run rẩy nấp sau tà váy mẹ, người phụ nữ đó nhìn tôi đăm đăm:
Đó là cái gì vậy?

Cô ta có vẻ sợ hãi, nhưng người đàn ông bên cạnh thì trấn tĩnh hơn nhiều, hoặc họa chăng có sợ thì hắn cũng không để lộ ra.
Sau khi anh ta đi rồi tôi mới hỏi Huyền Quân:
Còn tìm nữa không?

Huyền Quân ừ một 6tiếng, nhặt xẻng thăm dò quay lưng đi xuống dưới mộ. Tôi đứng dậy, ngạc nhiên nhìn hắn:
Anh có biết dùng không đấy?


Em gọi điện thoại.

Tôi đang định gọi điện thì bị Huyền Quân cản lại. Hắn kéo tay tôi, rút xẻng thăm dò ra.
Hai đứa càng nói bé gái càng giận, chỉ khăng khăng muốn đòi lại cái lắc của mình. Lát sau, không biết Hồng Nhi ghé tai nói gì, thế mà bé gái kia nghe xong lại gật đầu đồng ý, còn ngây thơ nói với cha mẹ là nó muốn đi.
Đôi vợ chồng kia cũng khác người, thấy con gái bị người ta dẫn đi không những không hề lo lắng mà còn vui vẻ đồng ý. Hồng Nhi dắt tay đứa nhỏ đi chỗ khác. Tôi thấy hai đứa bỏ đi, bỗng không biết nên phản ứng thế nào,

Thôi được rồi, bảo nó ra đi.
Hắn bất đắc dĩ nói.
Lúc này Hồng Nhi mới đi ra.
Thế này là thành công rồi à?
Quỷ Vương Tu La hỏi Huyền Quân:
Nó là người phương nào?

Không biết, nó cứ vậy mà đến thôi. Nhưng nếu đã đến rồi thì ắt là duyên phận.

Cũng phải, vậy xin mời hai vị theo tôi.

Đây là tước linh mà con trai để vương thời cổ mới có thể đeo, thằng nhóc là con của một đạo sĩ, sao lại có thứ này? Hồng Nhi ngẩng đầu nhìn tôi, cất giọng ngọt ngào gọi:
Mẹ!


Ơi!
Tôi vẫn chưa quen với việc đứa con trai lớn tương tự nhiên thu nhỏ thành thế này.

Đào một đường hầm bí mật, hai chúng ta đi xuống.
Huyền Quân định trộm mộ? Tôi nhìn hắn, hắn thở dài:
Em vốn đã không thông minh rồi, giờ mang thai IQ lại càng giảm.

Mặt tôi lập tức sa sầm, nếu hắn có chút cảm giác thì nhất định sẽ thấy sát khí xung quanh nặng lắm rồi đấy, nhưng cái tên này lại như bị đứt dây thần kinh cảm giác, vẫn cứ cười hề hề đáng ghét vô cùng.
Thằng bé nũng nịu kéo tay tôi, chuông trên cổ tay kêu leng keng.
Bé gái kia ló ra khỏi lưng mẹ, vén váy nhìn chân mình thấy trên chân chỉ còn mỗi chiếc vòng thì lên tiếng hỏi Hồng Nhi:
Đó là của tôi, cậu nhặt được ở đâu thế?


...
Tôi nhăn mày.
Huyền Quân buông công cụ trong tay xuống:
Trong phòng Quý Mạt Dương có.

Đào hầm không khó, nhưng với thân phận của tôi mà đào trộm mộ xong bị phát hiện thì chắc phải lấy mo che mặt.
Tôi thì do dự, Huyền Quân lại không chần chờ chút nào, quen tay hay việc bắt đầu đào hầm.
Sau mười giờ đêm, không gian tĩnh lặng làm tôi nhớ đến lần đầu gặp giáo sư Trương. Bỗng nhiên xẻng thăm dò trong tay Huyền Quân dừng lại, tôi lập tức bước qua xem, nằm xẻng dò tiếp.
Lấy nốt mấy cái ống còn lại qua đây.

Huyền Quân vội đi lấy, tôi xục xẻng dò thêm vài đoạn, không bao lâu sau đã xác định được. Huyền Quân đứng bên cạnh, ngưng mắt nhìn tôi.

Chỉ dựa vào máu thịt mà cũng có thể đến được điện Tu La, xem ra hai vị không phải người thường. Không biết hai người tới đây có chuyện gì?
Giọng người đàn ông vang lên văng vẳng, đèn đuốc bốn phía bỗng sáng bừng lên, mười mấy bóng quỷ cao gầy mặc áo choàng đen đứng san sát hai bên. Bọn chúng đều đứng cúi đầu không lộ mặt, hoặc cũng có thể là căn bản chẳng có mặt.

Hôm nay tôi tới là để cầu hôn, mong Tu La Vương đồng ý.
Huyền Quân mặt dày cất tiếng.

Khuyển nữ còn nhỏ, hai vị thế này là làm khó bản vương rồi.
Đương nhiên Tu La Quỷ Vương không đồng ý.
Huyền Quân quan sát đứa bé trước mặt:
Con bé đã có tám trăm năm đạo hạnh, không còn nhỏ nữa rồi.

Không biết đi bao lâu, rốt cuộc chúng tôi đến một nơi cao. Hai bên là hai đầu rồng đá khai quật, nước chính là từ bên trong đầu rồng chảy ra.
Nơi này rộng rãi thoáng đãng, vách đá khảm bảo thạch rực rỡ, không cần đèn đuốc cũng sáng rỡ như ban ngày. Trước chỗ tôi và Huyền Quân đứng còn có một cái đài cao, bước qua nhìn thử, nơi đó giống như một cung điện, chẳng qua có thêm một chiếc quan tài vàng.
Tôi thấy thao tác hẳn thành thạo, bèn hỏi:
Anh học từ ai đấy?


Trước kia từng xem qua video giáo sư Ly đào mộ.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.