Chương 273: Rút gân rồng, róc xương rồng


Huyền Quân thu hồi sách Nhân Duyên, đoạn tán gẫu vài câu. Tu La Vương phi dọn cơm xong, mời chúng tôi ngồi vào bàn. Tôi lại ăn không 8nổi, dù rằng cô ấy đã chuẩn bị những món mà chúng tôi có thể ăn được, nhưng chưa thấy Hồng Nhi, tôi chưa thể yên lòng.

Thế n3hưng Huyền Quân và Tu La Quỷ vương lại nói chuyện rất hợp.

Sau ba lượt rượu, Huyền Quân uể oải, bảo muốn nghỉ ngơi. Tu La Qu9ỷ vương xếp chỗ nghỉ cho chúng tôi xong, tôi mới theo Huyền Quân về nghỉ. Địa phủ Tu La không thể so với những hầm mộ dưới đất khác.6 Thời gian chúng tôi có thể ở dưới hầm mộ bình thường rất ngắn, thi thoảng còn phải đeo bình dưỡng khí, nhưng địa phủ Tu La này của 5hắn giống như âm tào địa phủ vậy, thuật sĩ có thể ở, mà không cảm thấy khó thở gì.
Kỳ lân vàng hết đường lui, đành phải dừng lại.
Hồng Nhi sầm mặt:
Thử khốn kiếp này, thấy bản tôn còn dám chống cự
Kỳ lân vàng lắc đầu, xoay người bỏ chạy. Phù U vội hô lên:
Chạy rồi, chạy rồi!

Hồng Nhi nâng bàn tay bé nhỏ lên, trong tay là chiếc roi vảy rồng màu đen. Vút một tiếng, kỳ lân vàng sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, tôi thì kinh ngạc đến ngây người.

Vậy cậu giúp mình, mình sẽ đồng ý làm vợ của cậu!

Hồng Nhi lại còn nghiêm túc lắm.
Hai đứa đi vào một khu rừng rậm, Phù U vừa đi vừa nói:
Hắn có nuôi một con thủy thủ, mình sợ con thuy thú kia. Cả người nó toàn là kim quang, mình nhìn thôi đã đau đớn khắp người!

Phù U quay đầu lại:
Tiểu Kim, mi đừng sợ, Ngạo Giác không hại mi đâu.

Ẳng ẳng...
Con cún vàng sợ tới mức kêu ẳng ẳng, Phù U vội kéo tay Hồng Nhi, bảo nó đừng dọa cún con, bấy giờ Hồng Nhi mới ừ một tiếng. Phù U vui vẻ lắm, kéo Hồng Nhi đi.
Hai người rảo bước đằng trước, cún vàng tội nghiệp theo sau chân Phù U, cúi đầu không dám thở mạnh.
Phù U kéo Hồng Nhi, vẻ mặt vô cùng sùng bái
Ngạo Giác, mình muốn thả ông Uông ra lâu rồi, ông ấy đối với mình rất tốt. Nhưng cái tên đạo sĩ già kia khá là lợi hại, mẹ mình cũng không dám đến. Cha mình cũng bảo đừng có chọc vào lão, lão phiền phức lắm.

Hừ, trong thiên hạ, không có gì không sợ rồng của ta!

Hồng Nhi nói vậy làm tôi nhớ tới họ Ngao của Đông Hải long cung, chẳng lẽ là bọn họ?
Nhưng kỳ lân cũng là con cháu của rồng, không thể nào lại sợ đến mức đó được.
Hồng Nhi thu roi, tức giận đá con của một cước: Trảnh ra!

Con cún vàng bị đá văng xa ba thước, đau muốn rớt nước mắt, nhưng nó không dám ngỗ nghịch oán trách Hồng Nhi, ngược lại còn vội đứng lên chạy đến chỗ Phù U. Thế nhưng vừa mới đỗ lại cạnh Phù U, Hồng Nhi lại lườm nó tiếp, nó đành phải ỉu xìu né sang một bên. Phù U nhìn chằm chằm con cún một lúc, rồi cẩn thận ôm lên:
Nó nhỏ đi này!


Sau này lúc em gặp nguy hiểm mà tôi không ở bên, nó sẽ bảo vệ em. Nếu em xảy ra chuyện, hừ...

Hồng Nhi sầm mặt, cún vàng sợ tới mức vội vàng cụp đầu chui vào lồng ngực Phù U run rẩy.

Mi chui vào đâu đấy?

Chú cún vàng vội rời khỏi lòng Phù U, nhảy xuống đất, trốn phía sau cổ bẻ.
Kỳ lân vàng tru lên một tiếng, biến thành một con chó nhỏ màu vàng.
Tôi ngơ ngác chứng kiến cảnh tượng này, Phù U cũng ngạc nhiên ngây ngẩn.
Con cún chẳng lớn bao nhiêu, chỉ to chừng bàn tay, úp sấp trên mặt đất, núc ních toàn thịt là thịt.
Nói trắng ra đây là một không gian song song khác. Cửa phòng mở ra, nội thất bên trong mang sắc thái cổ xưa, tuy không theo kịp sự xa hoa phú quý nơi hoàng cung, vương phủ trên ti vi, nhưng cũng vượt qua tưởng tượng của tôi rồi. Trong phòng có tấm bình phong họa muôn hoa đua thẳm, gương đồng cổ đại và chiếc giường đỏ thẫm thêu long phượng vàng kim. Nói ra nghe có vẻ xa hoa, nhưng cũng chẳng kém phần tinh xảo.
Huyền Quân chút men say ngồi xuống. Hắn mơ màng trĩu nặng lắc lư hai cái, rồi nâng cặp mắt phượng mê ly lên nhìn tôi.
Tôi bất mãn:
Anh là đạo sĩ, uống rượu cái gì hả? Không sợ tổn hại công lực đúng không? Sư phụ anh không dặn là không được uống rượu hay sao?

Phù U cực kỳ tủi thân, Hồng Nhi sầm mặt:
Tí nữa bắt nó lại!


Um!

Hai nhóc con vào sâu trong rừng. Phù U vội trốn phía sau Hồng Nhi. Hồng Nhi thì thật sự không sợ, nhìn thẳng về phía trước.
Hồng Nhi nói:
Đừng sợ, tí nữa sẽ bắt nó cho em ôm về. Lúc nào không có tội bên cạnh, nó sẽ bảo vệ em.


Mình không muốn đầu, nó dữ lắm.


Dữ thì mới bảo vệ em được.

Quỷ thai sinh chính là nữ quỷ được sinh ra từ cơ thể mẹ. Về phần thai nghén thì có vài trường hợp do người sống mang thai, vài trường hợp khác lại được thụ thai bởi người chết. Trong đó, Hồng Nhi thuộc loại được thụ thai bởi người sống, còn Phù U là bởi người chết.
Mà Tôn trong giới Quỷ chính là Đại Thiên. Đại Thiên ở trên Quỷ vương, đã đạt đến cảnh giới vua của trăm quỷ, cho nên xưng là Tôn. Mãi đến sau khi mở pháp nhãn, tôi mới biết được điều này.
Mà Hồng Nhi giống với Phù U, đều là tiểu quỷ sinh ra từ bụng mẹ, vậy nên nó cũng là Quỷ tôn.
Trong tộc Quỷ, Quỷ vương nhiều không đếm xuể, nhưng Quý tôn thì chiếm số lượng cực ít. Đến nay, tôi chỉ biết có ba người, đó là Hương Vụ, Hồng Nhi và Phù U.
Còn Tu La Quỷ vương không phải Quỷ tôn, mà chỉ là Quỷ vương mà thôi.
Quỷ vương cũng phân chia cấp bậc, cấp bậc tăng theo tu hành. Song muốn đạt tới địa vị Quý tôn thì phải trải qua tổng cộng chín cấp.
Có thể thấy Hồng Nhi và Phù U lợi hại đến mức nào!
Hồng Nhi chỉ cần hộ một tiếng là chúng quỷ sợ run, nếu thêm Phù U nữa thì sẽ ra sao? Liệu tôi có ngăn cản được hay không? Thật ra quỷ chỉ là thứ yếu, tôi chỉ sợ bị Thiên Đạo để ý thôi. Đến lúc đó, muốn trốn cũng không trốn đi đâu được. Nhưng trước mắt, chúng vẫn còn là những đứa trẻ. Có điều tôi không biết, Hồng Nhi lại đưa Phù U đến nơi đó.
Hồng Nhi đi trước, kéo Phù U theo sau. Phù U non nớt hỏi:
Chúng ta đi tìm hẳn, cậu có cách thật hả?

Sợ nó chắc?
Hồng Nhi vẫn ngông cuồng như vậy, dù cho có biến thành trẻ con thì cũng vẫn không biết trời cao đất dày!
Kỳ lân vàng nhấp nhô hai cái đứng dậy, định tung vó liều mạng bỏ chạy. Hồng Nhi lại quất một roi, roi của cu cậu không dài, hệt như chiếc roi nhỏ bình thường, đủ để một đứa bé như nó dùng, song mỗi lần nó vụt xuống, chẳng cần đánh vào người đã khiến kỳ lân vàng sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất.
Đến khi tới trước mặt kỳ lân vàng, Hồng Nhi quất cho nó mấy roi, kỳ lân vàng tru lên vì đau cũng không dám nhúc nhích.
Hồng Nhi hừ lạnh:
Hôm nay tha chết cho mi, để mi lại bảo vệ U Nhi. Nếu dám sơ suất, ta sẽ rút gân rồng, róc xương rồng của mi.

Không bao lâu sau, một con kỳ lân từ trong rừng đi ra.
Nhìn thấy kỳ lân, tôi rất ngạc nhiên, bảo sao Phù U lại đau hết cả người. Cô bé là quỷ, kỳ lân là thần thủ. Trên người kỳ lân là kim quang hộ thân của nó, mà quỷ thì sợ nhất là kim quang hộ thân.
Nhưng điều tôi thấy lạ là tại sao Hồng Nhi lại không bị gì?
Hồng Nhi xoay người, đi về phía kỳ lân. Tôi hơi lo lắng, kỳ lân vàng kia cao lớn, hung mãnh, trông cũng phải đến năm sáu mét. Chỉ trong mắt thôi đã to bằng nắm tay thế kia thì đánh đấm thế nào?
Mà không biết vì sao, kỳ lân vàng thấy Hồng Nhi đi về phía mình, lại lùi về sau. Hồng Nhi càng tới gần, kỳ lân vàng càng lùi xa hơn.
Phù U tròn con mắt xinh đẹp, vội chạy đến bên cạnh Hồng Nhi:
Ngạo Giác, nó sợ cậu!

Tôi ngạc nhiên, Ngạo Giác?
Hồng Nhi có tên à?
Nhưng sao lại họ Ngạo nhỉ?
Kỳ lân vàng phì mũi, tròng mắt to như nắm đấm trợn tròn, thở phì phì về phía Hồng Nhi.

Hay là mình bỏ đi, cậu không bắt được nó, mình cũng làm vợ cậu!
Phù U sợ hãi, muốn kéo Hồng Nhi đi.
Bàn tay nho nhỏ của Hồng Nhi buông ra:
Đứng qua bên chờ tôi.

Ngạo Giác, mình sợ!
Phù U mếu máo, cô bé có vẻ rất sợ.
Mà bình thường, khi tôi đang bận tâm chuyện gì thì sẽ không buồn ngủ. Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay ngồi chưa được bao lâu, tôi đã bắt đầu rã rời chân tay. Tôi nhìn Huyền Quân ngủ say, cũng nằm xuống nghỉ ngơi.
Nhưng ngủ rồi, tôi lại thấy Hồng Nhi đang kéo tay cô bé đi đâu đó.
Quên không nói, cô bé ấy tên là Phù U, đã tám trăm năm tuổi rồi, là một quỷ thai sinh hàng thật giả thật.

Rượu vẫn phải uống chứ, chỉ cần uống ít thôi là được. Tu La Quỷ vương đối đãi với anh như anh em, anh không uống sao được?

Huyền Quân nói rồi kéo tay tôi ngã xuống giường. Có thể thấy tửu lượng của hắn thật sự không ra làm sao.
Tôi đỡ Huyền Quân đi nghỉ, cởi quần áo giúp hắn. Đợi hắn nằm vào trong rồi mới ngồi bên giường phiền muộn. Tụi nhỏ còn bé như vậy đã kết hôn, vội vàng quá!
Mình đến đây vài lần, lần nào cũng bị lão đánh. Có một lần hắn còn ném mình xuống sông, suýt thì chết đuối, còn cả... Tiểu Kim... là lão sai Tiểu Kim ngáng đường mình.


Hồng Nhi tỏ ra bất mãn như thể người phụ nữ của nó bị bắt nạt vậy.

Tôi nhìn Phù U, còn nhỏ đã biết mê hoặc lòng người, thật đúng là hồng nhan họa thủy mà!

Hồng Nhi dẫn Phù U vào nơi rừng sâu hun hút. Hồng Nhi dừng lại, nhìn về phía trước. Ở đó có một nơi đầy bụi gai rậm rạp cùng ông già thắt bím tóc dài thông mặc quân phục nhà Thanh mắc kẹt bên trong.

Người đàn ông mái tóc nửa trắng, gương mặt xanh đen.

Phù U nhìn người đó, buồn khổ rơi nước mắt:
Ngạo Giác, cậu coi, đó là ông Uông.


Hồng Nhi nhìn kỹ:
Cương thi?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.