Chương 275: Chuẩn bị quan tài chờ chết
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1668 chữ
- 2022-02-04 05:57:50
Phù U đứng một bên, Hồng Nhi nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô bé. Cô bé hớn hở nhìn tôi, hoàn toàn khác biệt với nữ quỷ muốn chiếm 8cơ thể tôi lúc trước. Tôi hơi bối rối liếc nhìn Hồng Nhi, thằng bé nói:
Mẹ, con đưa U Nhi đến thỉnh an mẹ.
À!
Tôi3 mờ mịt, không biết nên làm gì.
Bấy giờ, Tu La Vương phi mới nói tôi biết, tuy rằng U Nhi được sinh ra ở địa phủ Tu La, nhưng cô ấy khác với Tu La Quỷ vương. Tu La Quỷ vương có tu vi mấy nghìn năm, nhưng cô ấy thì không. Hơn nữa, cô ấy nên duyên vợ chồng với Tu La Quỷ vương vào tám trăm năm trước cũng là tình cờ ngoài ý muốn.
Khi đó, cô ấy còn là con người, ở bên Tu La Quỷ vương, không ngờ lại mang thai.
Huyền Quân kéo tôi, xoay người rời đi.
Lúc đến lần mò cả một đường, khi đi trên đất trải thảm đỏ, trải mãi cho đến khi tới nơi chúng tôi vào - cầu thang dẫn lên đạo động. Lúc tôi quay đầu nhìn lại, Tu La Quỷ vương ôm U Nhi tiễn chúng tôi đi.
Um.
Huyền Quân đáp rồi nhìn Phù U:
U Nhi, con ở lại, hay là đi cùng chúng ta?
U Nhi còn quy củ làm đại lễ quỳ lạy, dập đầu thỉnh an tôi. Tôi vội đỡ U Nhi lên:
Khô9ng cần vậy đâu, mau đứng lên đi.
Mẹ ơi, từ hôm nay trở đi, con đã là con dâu của mẹ rồi.
U Nhi như một đứa bé ngây6 ngô không hiểu gì. Tôi bất đắc dĩ xoa đầu nó, con bé bị bản mà còn đếm tiền hộ người ta đây.
Tu La Quỷ vương ngạc nhiên:
Còn có chuyện này ư?
Ừm... chẳng qua cũng có đường tắt đấy!
Tôi cũng kinh ngạc, đường tắt? Sao tôi không biết!
U Nhi ngoan!
Tôi còn 5nói gì được nữa, đành bằng lòng ng thuận thôi.
Hồng Nhi nhìn về phía Huyền Quân:
Cha, chúng ta về được rồi.
Chúng tôi đồng loạt nhìn Huyền Quân, không những vì U Nhi, mà còn vì Hồng Nhi nữa.
Dù sao trường hợp của tôi và Huyền Quân cũng không khác với vợ chồng Tu La Quỷ vương là mấy. Nhưng Huyền Quân không nói cho chúng tôi biết, mà đứng dậy:
Quỷ vương đi theo tôi đi.
Vốn tưởng rằng cái thai ấy chẳng thể ra đời, dù sao người quỷ cũng khác nhau.
Nhưng cô ấy lại gặp bất trắc, thế là U Nhi được sinh ra, song U Nhi sơ sinh không có cơ thể, chỉ là hồn phách, vậy nên phải bế quan tu hành để tạo ra cơ thể.
Mặc dù Quỷ được sinh ra trong bóng tối, nhưng không hẳn là thích ru rú trong những không gian u tối ấy.
U Nhi còn nhỏ, con bé có khát vọng với thế giới loài người, có lẽ nó đã khát vọng lâu thật lâu, lâu đến mức khiến bản thân sợ việc bể quan.
Bên nữ không đành lòng chia xa, thế nhưng lại phải xa cách chia lìa.
Mà bên nam sở dĩ vội vàng nghìn dặm xa xôi tìm tới, âu cũng là để tấn công sớm được lợi sớm, tránh bị người khác nhanh chân hớt tay trên thôi.
Không, chúng tôi ra ngoài một chuyến thôi. Trả dụng cụ cho anh, chúng tôi về trước.
Không ngồi xe tôi à?
Nhưng không biết vì sao, những con quỷ khác khi dốc lòng tu hành, đến năm trăm tuổi sẽ sinh tâm, sau sinh tâm thì đến cơ thể bắt đầu sinh trưởng, nhưng U Nhi lại mãi không sinh tâm được.
Chẳng những không sinh được tâm, mà tu hành của cô bé từ lúc ra đời đến nay vẫn giậm chân tại chỗ.
Điều này làm cho Tu La Quỷ vương cực kỳ lo lắng, vì âm thọ của đứa bé này sẽ cạn rất nhanh.
Để kéo dài mệnh cho U Nhi, hai vợ chồng đi xin vòng Khóa Mệnh. Chiếc vòng trên cổ chân U Nhi mà Hồng Nhi đã lấy đó, chính là vòng Khóa Mệnh. Nó chuyên dùng để khóa mệnh của U Nhi lại.
Lão Ưng lái xe sa mạc chạy vào, thấy chúng tôi thì dừng lại hỏi:
Tìm được rồi?
Không.
Huyền Quân đáp rất tự nhiên.
Lão Ung tí thì phì cười nhưng nhìn lại, tới gần nhìn tôi:
Hôm qua tôi đến nhưng không thấy hai người, tưởng hai người đi rồi chứ.
Con giống cha, cha dung túng con, đúng là vô đức mà!
Thấy chúng tôi sắp đi, vợ chồng Tu La Quỷ vương chuẩn bị tiệc rượu tiên chúng tôi lên đường. Trong bữa tiệc, U Nhi khóc rấm rức, cô bé muốn đi cùng chúng tôi nên buồn bã khóc mãi không thôi.
Hồng Nhi, đưa U Nhi đi chỗ khác dỗ dành con bé đi!
Huyền Quân nói vậy, Hồng Nhi bèn đưa U Nhi đi.
Hai đứa đi rồi, Huyện Quân mới nói:
Quả thật quỷ tu bình thường chỉ cần năm trăm năm sẽ sinh tâm, cơ thể thì phải một nghìn năm. Nhưng Hồng Nhi với U Nhi thì khác, lâu nhất có thể là vạn năm, thậm chí mấy vạn năm.
Nguyên nhân U Nhi xuất hiện ở chỗ tối, muốn chiếm cơ thể tôi cũng là vì như thế.
U Nhi không có cơ thể và hồn phách, cô bé muốn có cơ thể cũng là ý nghĩ bình thường của quỷ mà thôi. Mà đổi với cô bé, để tìm được một cơ thể thích hợp cũng cực kỳ khó.
Tu La Vương phi đứng dậy, lại gần Tu La Quỷ vương, hỏi:
Vương.
Yên tâm, không có chuyện gì đâu.
Tu La Quỷ vương không nói gì nhiều, mọi người cũng không đề cập đến vấn đề này nữa.
Tôi xoay người nhìn Huyền Quân, lấy cái xẻng dò mộ, xộc thẳng xuống, nhưng phía dưới hoàn toàn là thật.
Tôi trả xẻng dò mộ cho Huyền Quân, rồi đi cùng với hắn.
Trùng hợp lúc ấy cảm giác được có thiên sư đạo gặp nạn, bèn định nhân lúc cháy nhà hội của, việc này vợ chồng Tu La Quỷ vương vốn không hay biết, là nhóc con U Nhi lén lút làm sau lưng bọn họ. Ngặt nỗi U Nhi cũng xui, vừa ra tay đã gặp ngay phải Hồng Nhi, thế rồi mới khiến chúng tôi tìm tới.
Nói xong, Tu La Vương phi bật khóc:
Đều tại tôi nên mới thành ra như vậy!
Hồng Nhi cũng hơi xao động, không muốn rời đi.
U Nhi!
Hồng Nhi nhìn U Nhi, tôi bỗng thấy lo lắng, cứ lôi kéo thể này e là hai đứa nhỏ không tách ra được mất.
Nhưng chúng tôi không thể ở lại, mà U Nhi cũng không thể đi theo,
Mọi người đi đi.
Tu La Vương nâng tay che mắt con bé lại, U Nhi chậm rãi tựa vào lồng ngực Tu La Vương. Hồng Nhi lo lắng:
Sao thế?
U Nhi ngủ thôi, yên tâm đi, con bé bế quan không lâu đâu.
Hồng Nhi chợt biến mất, tôi biết nhóc con không muốn chia xa nên trở về trong bụng tôi.
Tôi thở hắt một hơi, xoay người đi theo Huyền Quân.
Khi chúng tôi lên hẳn, tôi liếc xem thời gian, ấy vậy mà lại là thời gian chúng tôi đi xuống.
Tôi lấy làm lạ nhìn Huyền Quân, Huyền Quân mới nói cho tôi biết đã là ngày hôm sau rồi, tôi cũng không nói gì thêm nữa.
Huyền Quân thu dọn dụng cụ. Tôi ngẩn ngơ nhìn chằm chằm đạo động dưới lòng đất. Để xác định điều gì đó, tôi giẫm một cước lên, quả nhiên không phải khoảng không. Lúc hai chân tôi đáp xuống, chỗ đất đó đã biến thành giống với mặt đất xung quanh.
Hành vi này quả thực không yêu thương nổi, kể cả có là Hồng Nhi.
Việc này cũng làm tôi có cái nhìn khác về cha con Huyền Quân.
Mẹ nói tháng sau con phải bế quan một lần, không thể đi cùng cha với mẹ được.
U Nhi tội nghiệp nhìn Huyền Quân, hắn đành trấn an U Nhi vài câu, U Nhi lại sợ chúng tôi đi luôn, bàn tay nhỏ kéo tay Hồng Nhi, theo cạnh Hồng Nhi như hình với bóng.
Thấy dáng vẻ không nỡ tách ra của nó, tôi bỗng cảm thấy đàn ông con trai trên thế giới đều là những kẻ giảo hoạt hết, cả từ mấy thằng bé chưa trải sự đời. Giống như Hồng Nhi, ban đầu đánh mắng thế nào, xa xôi biết bao cũng bám riết người ta, đến khi người ta mủi lòng rồi thì lại bỏ đi mất dạng, khiến con gái nhà người ta khổ sở, đau lòng.
Huyền Quân nói rồi đi trước, Quỷ Vương rảo bước theo sau.
Không biết Huyền Quân và Tu La Quỷ vương nói gì, mà chỉ chốc lát sau họ đã quay lại.
Con muốn đi, con không bế quan đâu! Con không muốn ngủ!
U Nhi khóc rất thương, nhìn Hồng Nhi không muốn để thằng nhóc đi. Mà theo như U Nhi nói, có lẽ bế quan là sẽ ngủ say ở một nơi tối tăm nào đó không thấy ánh mặt trời.
Ăn cơm xong là chúng tôi phải về rồi, U Nhi càng khóc như mưa như gió, kéo Hồng Nhi không cho chúng tôi đi. Hồng Nhi vừa dỗ, vừa lau nước mắt cho cô bé.
U Nhi bỗng hét lên:
Con muốn đi!
Tất cả mọi người đều bị tiếng hét này làm cho giật mình, Tu La Quỷ vương cúi xuống ôm con bé:
Ngoan nào.
Không.
Lão Ưng cất dụng cụ của mình xong thì khởi động con xe sa mạc của mình, phóng vèo đi mất hút.
Sau khi lão Ưng đi rồi, tôi mới quay đầu lại nhìn, rồi theo Huyền Quân rời đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.