Chương 276: Chuẩn bị quan tài chờ chết



Qua vài ngày nữa em sẽ biết.


Xưa nay, Huyền Quân không nói nhiều về những chuyện chưa tới, cũng giống như tôi sẽ không nhìn trộm tư8ơng lai vậy.

Vì sao các anh không cho em biết, tại sao em lại trấn áp các anh trong quan tài Trấn Hồn?


Em là thiên sư, em muốn làm gì thì làm đó, còn cần lí do gì chứ?
Huyền Quân đứng dậy ra ngoài, tôi cũng đi theo hắn.
Gió lành lạnh, lá rụng vương vất quanh trong sân. Huyền Quân đứng trong sân, trên tay hắn vẫn luôn đeo chiếc nhẫn Toga, bóng lưng thê lương đến thế!
Tôi đến bên cạnh nhìn hắn, hắn quay sang, khuôn mặt bình tĩnh hơn hồi nãy rất nhiều.
Tôi muốn hỏi hẳn làm sao để đi đến đó, nhưng hắn không đời nào nói cho tôi biết đâu.
Đêm về khuya mà tôi chẳng ngủ được, Huyền Quân vẫn ngủ.
Trên tầng vang lên tiếng mở cửa, tôi lập tức giấu hai tay đi, đoạn xoay người nhìn lại. Huyền Quân mang sắc mặt khó coi từ trên tầng đi xuống, hắn vừa đi vừa nghiến răng hỏi tôi:
Đau không?

... Vẫn ổn!

Huyền Quần lại gần, tôi lúng ta lúng túng. Thấy tôi giấu tay sau lưng, Huyền Quần bèn kéo ra, thấy tay bị bỏng rồi thì trúng tôi bảo:
Em điên rồi đúng không?

Thấy tôi dễ bắt nạt, tên đó lại gào tướng lên:
Cút ra ngoài!

Tôi bất đắc dĩ, định về phòng mình, đối phương lại kéo tay tôi lại. Lúc tôi sắp tẩn anh ta đến nơi thì Quý Mạt Dương và La Quán Trinh nghe tiếng đi ra, theo sau là Vân Nhã với Long Đình.
Huyền Quân cười:
Nhưng không phải Ly Thương từng nói Ly Thương không sai, nếu sai thì sao lại luân hồi ư?

Tôi lắc đầu:
Thiện ác vốn khó phân, ai biết có phải tôi lừa gạt người đời hay không?
Cặp mắt đen như mực của Huyền Quan hệt như vực sâu không đáy, nghe tôi nói, hắn chỉ cười bảo:
Ngủ đi!


Vì sao anh không nói, mọi chuyện đều là em tự làm tự chịu, đều là báo ứng em nên nhận?


...
Huyền Quân căng mặt không đáp, hắn bị tôi nói trúng rồi.

Tôi muốn anh ấy trở về.
Tôi rút tay ra định bỏ đi, Huyền Quân lại kéo tay tôi lại, ngồi phịch xuống, vẽ hai bá bùa dán lên tay tôi, song nhìn qua cũng không khả quan lắm.
Thật ra tôi và Huyền Quân đều hiểu, cho dù dán bùa thì cũng không dễ khỏi như thể được.
Nghe tôi hỏi thế, không biết có phải anh ta tưởng tôi có ý định tán tỉnh gì không mà giận sầm mặt, xoay người đi luôn.
Tôi xuống máy bay đi về, vừa mới vào nhà đã nhìn thấy một chiếc xe dùng trước cửa nhà La Quán Trinh. Người xuống xe đẩy cặp kính trên mặt, ngẩng đầu nhìn về hướng ngôi nhà.
Tôi cẩn thận nhớ lại những thứ mà lão Mã đã dạy, cũng không hề có.
Đến khi máy bay sắp hạ cạnh, tôi đã ngủ được một giấc. Trong mơ, người trên máy bay hơi kỳ lạ, có một người ngồi ở gần phía trước nhất không giống với mọi người xung quanh. Người khác đều màu trắng, nhưng anh ta lại màu đen. Mỗi lần anh ta quay đầu lại, tôi thấy mặt anh ta đen không khác gì than.
Đó chính là kế sách vẹn cả đôi đường.
Thấy tôi chờ hắn nói, Huyền Quân thở hắt ra một hơi:
Có một số việc đã định sẵn không thể nào viên mãn được, ngày đêm trao đổi còn không được, huống chi là chúng ta?

Hắn không nói nhiều, xoay người xốc chăn nằm xuống.
Tôi nhìn sang, hắn đã nằm thắng trên giường, nhắm mắt lại, không để ý đến tôi nữa.
Người đó nhìn tôi, nhưng khuôn mặt vẫn rất lạnh lùng, toát ra một cảm giác người sống chở gần.

Trông sắc mặt anh không tốt, có phải không thoải mái chỗ nào không? Muốn đến phòng y tế khám một chút không?

Thể mà còn đến hỏi tôi ư?


Anh không nói thì làm sao em biết đã xảy ra chuyện gì. Anh nói ra, không phải em sẽ biết sao?

Tôi đứng dậy xuống tầng, ngồi dưới đó cả đêm, đến sáng tối mới ngủ, kết quả lại mơ thấy Hương Vụ. Quả nhiên, hắn đang ở trong không gian Khung Uyên, hai tay bị khóa cứng, chịu đau đớn từ sấm sét.
Tôi đứng đằng xa nhìn Hương Vụ, cất bước tới gần hắn. Nhưng tôi còn chưa kịp tới gần, phù chủ vàng chói đã dâng lên trước mặt, chắn ngang đường đi của tôi. Tôi vốn định không định để ý tới, nhưng đồng phù chú này như thủy tinh hữu hình, ngăn cản bước chân tôi.

Biết thì có lợi ích gì, chuyện quá khứ, hôm nay có thể thay đổi được ư?
Huyền Quân xoay người định đi, tôi nhìn hắn bước qua cửa, gọi một tiếng, hắn quay người lại nhìn tôi.

Nếu anh không nói, thì cũng không cần... gặp em nữa.

Nhưng cả ngày tôi chẳng nói gì nhiều, Huyền Quâ9n tắm xong đi ra, ngồi xuống hỏi:
Làm sao thế?


Hương Vụ đầu?
Tôi hỏi Huyền Quân, hắn nhìn tôi không đáp.
Tôi đứng ở một bên kinh ngạc... trùng hợp thể?
Tôi đang nghĩ ngợi thì đối phương đã kéo vali cất bước vào cửa, tôi cũng kiên nhẫn vào theo.

Em ăn nói linh tinh ư?
Tôi hất tay ra, Huyền Quân không thừa nhận thì thôi, bỏ đi.

Ly Thương...
Huyền Quân muốn nói lại thôi, tôi biết hắn biết tôi nghĩ gì. Còn hắn nghĩ gì, tôi cũng có thể đoán được đại khái.
Tiểu Trương đưa tôi đến sân bay, hỏi tôi sao chỉ có một mình. Tôi đáp là có việc gấp, cậu ta cũng không hỏi nữa.
Ngồi trên máy bay rồi, tôi bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, tìm kiếm trong đầu xem số Phục Ma có ghi lại về không gian Khung Uyên không, nhưng không hề có.

...
Huyền Quân thoáng sững sờ, hắn nhìn tôi hồi lâu, chắc nghĩ tôi đang nói đùa nên không để ý đến tối mà vẫn cứ bỏ đi.
Tôi nhìn hắn đi khỏi, thực sự thấy không được tự nhiên.
Đối với chúng tôi mà nói, lợi dụng tu hành của bản thân để biết trước tương lai chưa tới là điều tối kỵ.
Giống 3như tiết lộ thiên cơ thì sẽ bị trời phạt ấy. Chúng tôi về chỗ ở, nghỉ ngơi một ngày.

Anh ấy về, anh6 ở lại?
Tôi hỏi Huyền Quân, hắn vẫn không trả lời, chứng tỏ tôi đã đoán đúng.
Tôi đứng dậy khỏi giường:
Tại sao phải làm thế? Nơi 5đó kinh khủng như vậy, mỗi ngày đều phải chịu sét đánh lôi quật, không đau ư?

Huyền Quân quay trở vào biệt thự, tôi vẫn ở ngoài không về. Đến khi tôi về, Huyền Quân đang ở trong bếp. Hắn nấu ăn ngon, điểm này thì có thể coi là một người đàn ông tốt trong cuộc sống gia đình.
Quý Mạt Dương từng nói muốn biết một người muốn sống bên em thật hay không thì hãy nhìn xem người đó có chịu cởi áo khoác, nấu canh cho em không. Thật ra Huyền Quân rất sẵn lòng sống bên tôi, nhưng đến khi tôi nhận ra thì lại thấy Quý Mạt Dương nói với hắn, bảo mẫu cũng sẵn lòng nấu canh cho tôi, càng sẵn lòng ở lại nhà tôi, song chưa chắc đã là vì thích tối.
Họ đến, những thứ khác cũng kéo tới, tôi cũng dần khai phá những năng lực khác lạ trên người mình, trở thành như bây giờ.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng tôi một đạo một quỷ ở bên nhau, bọn họ xảy ra chuyện, tôi cũng trốn không thoát.
Lúc tỉnh lại, tôi nhìn sang hướng đó xem. Ngồi ở đó là một người đàn ông trạc ba mươi. Khoang của chúng tôi là khoang hàng thường, nhưng tôi nhìn đồ anh ta mặc thì có vẻ là người có thân phận, địa vị.
Máy bay hạ cánh, mọi người lục tục xuống máy bay. Anh ta đi lướt qua tôi, tôi ngẩng đầu nhìn đối phương:
Anh này.

Tôi đập thử, muốn đi vào, nhưng chẳng những không vào được mà hai tay còn nóng bỏng, lòng bàn tay đau nhức, tôi mới rụt tay lại.
Tôi bừng tỉnh, sau khi tỉnh lại hai tay bỏng rát, đau thấu tim gan.
Để có thể vẹn cả đôi bên, đành phải kéo Hương Vụ vào.
Trong mắt họ, Hương Vụ vốn đã bị nhốt ở đó, hắn trở lại đó cũng không có gì không ổn, còn tôi có được thứ tôi muốn, mặc dù Hương Vụ không ở lại, nhưng Huyền Quân ở lại, bất kể ở đây xảy ra chuyện gì, Hương Vụ đều biết, mà tôi cũng không sao.
Vì bảo vệ tôi, cũng vì bảo vệ con của chúng tôi.
Lúc hắn tới, không suy nghĩ gì nhiều, nhưng sau khi hắn tới, đã xảy ra quá nhiều chuyện. Tuy rằng tôi thân phận đặc biệt, thiên phú hơn người, nhưng bọn họ không đến thì không có chuyện gì hết, có điều họ đã đến rồi.
Tôi dựa cửa bếp một hồi, Huyền Quân nhìn tôi, chiếc dao trong tay thái nhanh làm tôi lo hắn cắt phải tay mất. Có ai từng thấy đàn ông đeo nhẫn Toga xuống bếp chưa? Đôi tay kia của hắn trông cực kỳ lệch tông với phòng bếp.
Tôi xoay người lên tầng, trở về phòng thu dọn ba lô, thừa dịp Huyền Quân đi vệ sinh mà ra khỏi nhà.
Lúc này mới cất tiếng:
Ly Thương, em vẫn đáng ghét như ngày nào. Rõ ràng kẻ sai là em, vong ân phụ nghĩa là em, hại người cũng là em, nhưng đến cuối cùng, nhân từ độ lượng cũng là em.
Em quên rồi, quên sạch sẽ, chẳng còn lại gì!
Rõ ràng hơn không sợ chúng tôi không còn gặp mặt.
Thể thì, cũng không có gì phải lưu luyến cả, là hắn chọn không thấy mặt nhau.
Nếu bị thương ở không gian Khung Uyên dễ lành như thế thì Hương Vụ cần gì phải trở về?
Nếu giáo sư Trương vẫn là giáo sư Trương, Ly Thương vẫn là Ly Thương, Hương Vụ vẫn còn bị khóa trong không gian Khung Uyên đó, thì ông trời sẽ không hay biết những gì xảy ra ở đây.

Nghe tôi nói thế, Huyền Quân ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặt khó coi:
Suốt ngày ăn nói linh tinh!

Nghe phía sau có người, đối phương quay lại nhìn thấy tôi thì sa sầm mặt mũi, cất tiếng:
Sao cô lại không biết xấu hổ thế? Trên máy bay, cô đã nhìn tôi chằm chằm, giờ còn theo tới tận đây à?

Tôi nhìn đối phương, không hé nửa lời.

Anh làm gì đấy?
Sắc mặt Quý Mạt Dương sa sầm, đằng đằng sát khí.

Lúc này, tên đàn ông đó mới buông tay, tôi xoay người trở về phòng.

Ngoài cửa, không biết mọi người nói gì, tôi đang bỏ ba lô xuống thì Long Định đến gõ cửa:
Thầy ơi, Tử Du là bạn tôi, là tôi gọi cậu ấy tới. Gần đây tính tình cậu ấy không tốt, động chạm tới thầy, mong thầy đừng
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.