Chương 277: Việc nuôi cứ để tôi, em chỉ cần sinh nó thôi


Tôi thu dọn đồ đạc xong mới bảo:
Anh ta từ một cành cây ngọn cỏ biến thành đại gia như hiện giờ không phải chuyện dễ dàng.8 Tục ngữ có câu
bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, lấy cũng lấy rồi, ăn cũng ăn rồi, giờ muốn phủi sạch đầu có dễ d3àng như thế.

Ngày trước, anh ta bái đường thành thân với người ta, giờ lại đổi ý. Anh ta muốn, nhưng người ta có 9muốn hay không? Ác quỷ lấy mạng người dễ, nhưng âm hôn muốn hủy cực khó, bảo anh ta về đi.



Sao cô lại biết?
Ngo6ài cửa, kẻ tên Tử Du đó hơi run giọng hỏi tôi.

Vâng.

Tôi đi tới ngồi xuống, Quý Mạt Dương lại gần quan sát. Tôi không xác định được anh ấy đang vui hay không, khá lo lắng anh ấy sẽ không thích đứa bé này, cũng có thể là lo lắng những thứ khác nữa.
Nếu anh ấy nói với tôi rằng không thể giữ đứa bé này lại, vậy tôi chỉ còn cách rời đi.
Quý Mạt Dương nhướn mày, hiển nhiên là bắt đầu lo lắng.

Em có thai rồi!
Tôi vừa dứt lời, Quý Mạt Dương nháy mắt hóa đá, La Quan Trinh cũng ngơ luôn.

Em có thai?
La Quản Trinh nhìn tôi chằm chằm, khó mà tin nổi.
Chứ không giống những người ngoài kia, lựa chọn những gì tôi không muốn, lại bóp chết mong muốn của tôi! Quý Mạt Dương chưa nói gì, La Quán Trinh đã lo lắng hỏi:
Là của ai?


Em nói gì đấy?
Sắc mặt Quý Mạt Dương sầm xuống, La Quán Trinh lập tức nín thinh.
La Quán Trinh sợ chồng một phép, thật là làm mất mặt phái nữ quá!

Anh ấy cũng đâu có ba đầu sáu tay, sao chị phải sợ anh ấy thế? Cùng lắm là đi tìm người khác, Quý Mạt Dương khó tìm, nhưng đàn ông thì đầy rẫy khắp mọi nơi. Điều kiện của chị không tệ, làm gì mà phải rúc một chỗ với anh ấy.
Tôi vốn không muốn nhúng tay vào chuyện của họ đâu, nhưng mỗi lần thấy La Quản Trinh sợ sệt là lại ngứa mồm muốn nói, sắp không phân biệt nổi địch ta nữa rồi.
Quý Mạt Dương chẳng thèm khách sáo:
Em cũng câm miệng, nói chuyện của mình đi.

Bấy giờ tôi mới nói:
Lúc em mù hai mắt, ở chỗ Huyền Quân mấy ngày thì có.

Du.

Tôi đẩy cửa ra, nhìn Long Đình:
Bạn bè anh em của anh nhiều ghê!

Long Đình xấu hổ:
Tôi không nói dối mà.

Tìm một nơi thâm sơn cùng cốc, nơi mà anh ấy không tìm thấy được. Cho dù phải trốn trong sơn động tối tăm, tôi cũng phải sinh Hồng Nhi ra.
Tôi hy vọng, đứa bé này có thể sống sót. Không thể tái diễn chuyện lần trước, đứa nhỏ đến, nhưng chỉ vì muốn giúp Lộc sư huynh vượt qua lối kiếp mà phải rời đi.
Cho dù Quý Mạt Dương có lo lắng cho sự sống chết của tôi, tôi cũng không cho phép anh ấy dùng thân phận anh trai, xuất phát từ lòng tốt mà bóp chết đứa bé trong bụng tôi được. Có thai là lỗi của tôi, không liên quan đến Hồng Nhi, Hồng Nhi vô tội.

Vậy mà em còn sinh?
La Quán Trinh thẳng thắn quá, nghĩ trong bụng thôi được rồi, biết rõ sẽ khiến Quý Mạt Dương tức giận, mà cô ấy lại không dám cãi, thế thì tội gì phải nói ra.
Quả nhiên tôi còn chưa có phản ứng gì to tát, đã nghe Quý Mạt Dương cáu lên:
Em ra ngoài!

La Quản Trinh xấu hổ, mặt mày tái xanh.
Tôi nhìn Tử Du:
Anh họ gì?


Triệu!
Tôi nâng tay lên bấm, nhìn sang La Quán Trinh và Quý Mạt Dương. Quý Mạt Dương thấy tôi không sao, bèn quay người về phòng.

Lát nữa em có chuyện muốn nói với mọi người, anh khoan hãy đi đâu nhé.
Tôi gọi Quý Mạt Dương, anh ấy quay đầu liếc tôi, nghĩ gì đó lại đi tới ngồi xuống. La Quán Trinh thấy vậy cũng ngồi lại theo.
Tôi kể hết mọi chuyện cho Quý Mạt Dương, Quý Mạt Dương gật đầu:
Ngạo Giác, tên rất hay, chẳng những là vua trong ngọc mà còn là vua trong vua. Tương lai, đứa bé này chắc chắn bất phàm.

Quý Mạt Dương suy nghĩ:
Hương Vụ họ Ngạo?

Nói là thế, nhưng hỏi Huyền Quân thì hắn lại không nói em biết. Em chỉ nghe Hồng Nhi nói, không có con rồng nào trên đời mà không sợ nó. Em hỏi Huyền Quân có quan hệ gì với rồng, hắn lại bảo rằng có là cái thá gì.


Mấy chuyện này không quan trọng, nếu đã có rồi, thì sinh thôi.
Quý Mạt Dương nói rồi nhìn quang cảnh trong phòng, hỏi tôi muốn đổi chỗ ở không, có muốn dưỡng thai cho tốt không.
Quý Mạt Dương từng nói, trên đời này mọi vật đều có quyền tồn tại. Mà sự ra đời của đứa bé này cũng là món quà tuyệt vời nhất. Cho dù là rắn độc thì cũng không thể vì nó là rắn độc mà không cho nó sinh sôi.
Tôi nhớ rõ anh ấy đã từng nói những lời như vậy, cho nên việc mang thai vẫn còn một tia hi vọng.
Thậm chí tôi cảm thấy dù tôi có trả giá bằng cả sinh mạng để sinh Hồng Nhi thì anh ấy cũng không phản đối, mà ủng hộ tôi.
La Quán Trinh lại dễ bắt nạt, làm Quý Mạt Dương bao che càng hăng.
La Quán Trinh không thèm nói nữa, Quý Mạt Dương mới ngồi trước mặt tôi:
Muốn sinh à?


Nó đáng yêu lắm, không thể không sinh. Nó tên là Ngạo Giác.


Thế thì anh phải hỏi anh ta ngọn nguồn sự việc. Tôi thấy chuyện này của anh ta là mơ mơ màng màng mà thành, nhưng anh ta cũng biết đấy, để anh ta nói rõ rồi tính sau.

Nói rồi tôi đi tìm Quý Mạt Dương và La Quán Trinh. Vừa vào phòng, Quý Mạt Dương đã nghi vấn:
Huyền Quân bắt nạt em?


Cũng không hẳn thế, nhưng có chuyện em muốn nói với mọi người trước.
Tôi hơi băn khoăn, nói cho họ biết thì kết quả nhận được sẽ không ngoài hai cái. Một là sẽ khiến họ vui mừng, nhưng cũng có thể sẽ khiến họ phiền muộn.
La Quán Trinh nào dám nói, ánh mắt anh ấy có khác gì dao găm đầu.
Cái khác không nói, nhưng chuyện đứng đắn La Quán Trinh sao chịu được úp mở qua loa, cô ấy vẫn nói về chuyện của đứa bé:
Đứa bé là của giáo sư Trương thì không sao, nhưng nếu của Huyền Quân thì có.


Câm miệng!
Quý Mạt Dương là kẻ siêu bao che người nhà, chắc chắn anh ấy không bao giờ cho người khác nói tôi, cho dù là ý tốt thì anh ấy cũng không chấp nhận.
Có điều tôi vẫn cảm thấy, sắp làm bác tất nhiên sẽ vui mừng.
Song người ta làm bác sẽ thật sự vui mừng đấy, còn người bác Quý Mạt Dương này thì chưa chắc đã vui nổi đầu, bởi dù sao đứa bé này cũng khác người thường.

Có chuyện gì?

Tôi hỏi Triệu Tử Du trước:
Hai mươi tám?


Phải.

Triệu Tử Du nhíu chặt mày, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ kỳ quái, cặp mắt nhìn chằm chằm tối. Có lẽ anh ta đang lấy làm lạ khi tôi biết tất cả dù anh ta chưa nói gì.

Vâng.


Giống anh tí nào không?

Tôi ngẫm nghĩ:
Trông giống Hương Vụ hơn, nhưng miệng nó giống anh, tính cách không giống em, ngông lắm.

Quý Mạt Dương dùng ngón cái quệt đi cho tôi, kéo tôi vào lòng ôm lấy, vỗ về tôi, không nói gì nữa.
Chúng tôi ngồi ngây ngẩn một lúc, tôi mới lau nước mắt trở về trạng thái bình thường.
Tôi tách ra nói:
Em cũng không có ý khác, chỉ là cảm thấy anh sắp lên chức bác rồi, dù thế nào cũng phải nói anh nghe một tiếng, cho anh mừng.


Ừm, Ngạo Giác, Ngạo trong ngạo mạn à?


Vâng, em gọi nó là Hồng Nhi. Lúc tới, nó mặc bộ đồ cổ màu đỏ thẫm. Lúc giải quyết vụ lái xe quỷ, nó cũng có xuất hiện đấy. Anh với chị dâu bị đánh ngất, Huyền Quân lại bị thương, là nó ra giúp đỡ, nhưng Huyền Quân biết, em không biết.
Trước đó, cơ thể em suy yếu chính là vì mang thai, uống máu cũng là để nuôi nó.


Đoán.


Đoán chuẩn vậy ư?
Tử Du không tin.
Long Đ5ình nói:
Thưa thầy, tôi và Tử Du là bạn bè từ nhỏ. Trước đây tôi bị bắt cóc, suýt nữa mất mạng, là Tử Du đã cứu tôi. Tôi thường xuyên ăn uống ở nhà cậu ấy, thân như anh em ruột, mong thầy cứu giúp Tử

Là của giáo sư Trương à?
La Quán Trinh còn ngốc nghếch hỏi lại. Kết quả Quý Mạt Dương nổi giận, đương nhiên anh ấy không muốn em gái mình bị nói ra nói vào.
Nhưng thật ra tôi cũng không ngại nói thẳng, dù sao cũng có lý có tình. Mà đôi khi, ngay cả chính tôi cũng mờ mịt không rõ là một, hai hay ba nữa.
Quý Mạt Dương lườm La Quán Trinh, anh ấy bảo La Quán Trinh lặp lại lời vừa nãy xem.
Đối với nhân loại mà nói, chúng ta chỉ đang thực hiện một nghĩa vụ tất yếu. Đối với em, anh, đó là kéo dài sinh mệnh của cha mẹ.
Một ngày nào đó, anh và em sẽ rời đi, rồi sẽ còn ai nhớ đến chúng ta?
Em đào huyệt quật mộ, chẳng lẽ còn không rõ, những ngôi mộ kia chính là để lại cho đời sau khai phá, sẽ luôn có những ẩn số chờ đợi chúng ta.

Em chỉ nói anh biết một tiếng thôi, sợ anh lo em gặp chuyện không may. Chị dâu nói rất đúng, nếu là của giáo sư Trương thì không sao, nhưng của Huyền Quân thì rắc rối đó. Nhưng bọn họ là một người, không ai phủ nhận được. Giờ không có chuyện, nhưng không thể chắc chắn rằng tương lai không có. Nó còn chưa ra đời đã gây ra sóng to gió lớn, em sợ... lỡ như...

Tôi không biết nên nói thế nào, Quý Mạt Dương cũng bắt đầu nghiêm mặt.

Sinh con dưỡng cái là việc mà mỗi người đều phải trải qua, không thể và có nguy hiểm mà không sinh được.
Quý Mạt Dương lạnh mặt, không cho phản bác:
Đi ra ngoài!

Tôi nhìn La Quản Trinh, thực sự hận nước đổ đầu vịt. Đây là nhà cô ấy đấy, sao cô ấy lại say Quý Mạt Dương như điếu đổ cơ chứ, rốt cuộc từ trên xuống dưới có chỗ nào tốt hả! Nhưng La Quán Trinh vẫn xoay người đi ra ngoài, tôi vò đầu bứt tóc, thực muốn thay cô ấy đâm đầu vào gối chết cho rồi!
Trong khi tôi rối rắm, Quý Mạt Dương nghiêm túc quay lại:
Nói chuyện của em.
Tôi đành nhìn Quý Mạt Dương, tiếp tục lo lắng chuyện của tôi. Quý Mạt Dương hỏi:
Con trai?

Long Đình hỏi:
Thầy xem cậu ấy bị làm sao vậy?


Anh ta kết âm hôn, cô dâu sắp đón anh ta đi rồi.
Tôi đi qua một bên, Vân Nhã vội chạy tới tìm tôi thấy tôi lạnh lùng nghiêm mặt, lại không dám tới gần.

Thầy xem, giờ phải làm sao?
Long Đình hỏi tôi.
Nhưng không có đời sau thì còn khai quật cái gì?
Quý Mạt Dương tuôn một tràng lý thuyết, tôi thấy anh ấy nghe không vào tai, chỉ hỏi:
Lỡ như... em không sinh được, hoặc là sinh được, nhưng em không qua khỏi thì sao?


Anh nuôi cho em!

Đột nhiên, tôi không biết nói gì, chỉ có nước mắt không nhịn được tràn mi.
Tôi nói vậy, Quý Mạt Dương tỏ vẻ kỳ quái:
Từng gặp rồi?


Vâng.

Tôi nhìn La Quán Trinh:
Em biết chị lo lắng điều gì, đạo - quý ở bên nhau, sẽ không có kết cục tốt.


Mừng thì có mừng, nhưng cũng phải chuẩn bị. Với tính tình của em, sợ là sau này không chăm lo tốt được cho nó. Anh sẽ bắt tay chuẩn bị từ bây giờ, mời mấy chuyên gia đến chăm lo sinh hoạt hằng ngày, rồi huấn luyện bảo mẫu mấy tháng. Còn nữa, phải chuẩn bị ít đồ dùng học tập trước, cháu của Quý Mạt Dương anh nhất định phải có được thứ tốt nhất.


Tôi không lên tiếng, nghe cứ như anh ấy muốn bồi dưỡng người nối nghiệp tập đoàn vậy.

Quý Mạt Dương vỗ tôi:
Việc nuôi nó cứ để anh, em chỉ cần sinh thôi. Đợi khi nào nó ra đời, anh sẽ bảo vệ nó thật tốt.

Em đã làm mẹ rồi, phải cẩn thận hành động, đừng để động thai đấy.
Nghe Quý Mạt Dương nói, tâm trạng tối sáng sủa hơn nhiều. Bấy giờ, tôi mới đứng dậy rời đi. Ra ngoài, nhìn thấy La Quán Trinh, tôi hừ nhẹ đi tới, khinh thường cô ấy sợ Quý Mạt Dương như vậy.

La Quán Trinh tức giận mắng tôi một câu, rồi xoay người vào phòng. Chắc cô ấy tìm Quý Mạt Dương bàn bạc chuyện bầu bí của tôi.

Nhưng không biết họ nói gì mà không hề to tiếng, La Quản Trinh ở bên trong hơn nửa tiếng thì đi ra.

Nhưng vừa ra lại tức giận liếc tôi một cái, có điều không hề mắng mỏ gì, đi thẳng ra cửa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.