Chương 278: Việc nuôi cứ để tôi, em chỉ cần sinh nó thôi


Nhưng kể ra cũng lạ, bệnh nặng là thế mà ba ngày đã khỏi hẳn, sau đó vận may cứ kéo đến ùn ùn, đến tận bây giờ vẫn vậy.

Nhưng trong kho8ảng thời gian này, Triệu Tử Du liên tục nằm mơ, trong mơ luôn thấy cảnh kết hôn, mà bên cạnh anh ta còn có một cỗ quan tài bằng gỗ lim, tay an3h ta cầm một dải lụa đỏ, đầu còn lại của dải lụa thì cột lấy quan tài.

Anh ta mơ như vậy liên tục mấy tháng, lần nào tỉnh lại cũng đẫm9 mồ hôi, hơn nữa còn ớn lạnh toàn thân.

Nếu không thì tôi qua chỗ anh một chuyển nhé, anh ở đâu?
Tôi hỏi Triệu Tử Du, anh ta bảo địa chỉ cho tôi biết.

Long Đình, anh chuẩn bị rồi đi cùng tôi.


Vâng.

Tử Du này không khác Long Đình lắm, đều là người lễ nghĩa.

Sao anh lại mua khu biệt thự liền kề? Cho cấp dưới ở ?
Tôi hỏi Tử Du.
Tử Du xấu hổ:
Thật không dám giấu, mấy căn biệt thự này đều do tôi xây. Công ty tôi phát triển mảnh đất này, sau đó phân thành chín khu, lúc bạn cũng đắt khách lắm. Tôi bán tám khu, còn khu này tôi thích quá, nên là chừa lại để mình ở, còn lại có bạn bè nào thân thiết thì tặng, tiện sau này mọi người gặp mặt, uống trà tâm sự.
Tuy chúng tôi mới gặp mặt lần đầu, nhưng từ đầu chí cuối còn chưa bắt tay.
Tử Du cao mét tám mây, người gầy gộc như cây sào, dù tối cao nhưng với lên cũng khá mệt.
Tử Du như biết tôi muốn làm gì, rất tự nhiên mà khom người xuống. Tay tôi vuốt đầu anh ta, khẽ nhíu mày, rồi rụt lại.
Tôi hỏi Tử Du, anh ta vội gật đầu:
Tôi nhớ rồi.

Chúng tôi đi bộ vào, Tử Du thấy tôi không nói chuyện nhà ở nữa, bèn hỏi:
Thưa thầy, thầy có thích biệt thự này của tôi không. Tôi tặng Long Đình một căn, thầy một căn.

Tôi nhìn Tử Du:
Tôi nhận tấm lòng, nhà thì thôi. Mà con gái dương khí không đủ, tôi đến chỗ này của anh thì âm khí càng tăng thôi. Bán nhà cho kẻ có tiền đi, để họ trừ xui cho anh, nhiều người vận may nhiều, cũng đông vui nữa.

Cảm ơn thầy.


Tôi nói là tôi nói cho anh nhớ.

Tử Du hơi khó hiểu, Long Đình vội mở di động ra ghi âm:
Thầy cứ nói, tôi ghi lại.


Tôi bảo anh ta nhớ, anh ghi lại làm cái gì?
Tôi cau có, Long Đình lập tức cất điện thoại đi.

Thưa thầy.

Long Đình bỗng cảm nhận được gì đó, tôi ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trên biệt thự. Bên trên có một thằng nhóc chợt xuất hiện, rồi biến mất.
Tôi thầm nói với Hồng Nhi, bảo nó đừng dọa người, tránh dọa chạy tiểu quỷ kia. Tử Du mời chúng tôi vào, trong biệt thự, từng trận gió âm cùng khí lạnh nổi lên bốn phía.

Cảm ơn thì miễn, xong việc anh đưa tiền cho Long Đình là được. Tôi tặng anh một cách trừ tà tránh hung. Anh vừa nói đến phường lưu manh, có thể thấy anh từng bị lưu manh hành rồi, có cảm giác chán ghét sâu sắc với họ, kéo theo phố chợ cũng trở thành nơi anh chán ghét. Suy cho cùng cũng là nơi ở tầng chót xã hội, sinh ra vài thành phần bất hảo, một kẻ không tốt, kéo theo mọi người không tốt. Con người vốn thích theo phong trào, mà cách thức theo phong trào của con người chính là kết bè kết phái, sau đó bắt nạt những kẻ nhỏ yếu hơn.
Trong quá khứ, chắc anh là kẻ nhỏ yếu, cho nên rất chán ghét bọn họ.
Nhưng khoan dung mới tốt, nếu anh không có chút độ lượng thì làm sao đứng trên người khác được?
Hiện tại, anh ta đang ở một mình, mà trong phòng trống rỗng, anh ta cũng không rõ là bị làm sa6o. Anh ta nghe Chu Bất Phàm nói có người xem được, mà người đó là sư phụ của Long Đình, nên bèn gọi cho Long Đình, tìm tới chỗ chúng tôi.
Thư5a thầy, là do tội lỗ mãng, chắc trên máy bay thầy đã nhìn ra gì rồi nên mới chủ động tiếp cận. Nhưng tôi lại tưởng thầy muốn gây chú ý, nên mới và chạm không hay với thầy, mong thầy đừng so đo mà cứu tôi một mạng!

Triệu Tử Du đứng dậy, quỳ xuống, tôi vội vàng đỡ anh ta lên.

Tôi nhận không nổi đầu, anh đứng dậy đi. Một người đàn ông như anh lại quỳ trước tôi, sao mà nghe được. Nếu tôi so đo thì đã chẳng nói những lời kia, vả lại nể mặt Long Đình, tôi cũng sẽ không mặc kệ anh.

Có bao nhiêu người liều mạng kiếm tiền, nhưng tiền kiếm đủ rồi thì lại sắp chết, đó đều là bởi phúc trạch không đủ, chịu không nổi.
Cuộc sống nghèo khó, chưa chắc đã không tốt, có lẽ còn có thể không bệnh không tật, sống lâu trăm tuổi!
Ngược lại, những người phú quý đầy mình, có mấy ai được sống lâu?
Nhưng tôi nói anh hay, ác quỷ sợ kẻ hung tàn, lưu manh đều rất dữ, nếu anh có thể tìm được mấy kẻ dữ dằn ở chỗ này thì quỷ cũng không dám đến đâu.

Còn như vậy được á?
Tử Du rất ngạc nhiên.
Tôi trầm ngâm:
Tôi quen một ông cụ, ông ấy cũng dữ lắm, chỉ là người thường thôi. Một lần, ông ấy nằm mơ thấy một con quỷ chui vào trong nhà, sau khi tỉnh dậy, ông ấy tức lắm, cầm một con dao phay, đứng ngoài sân mắng xối xả ba tiếng đồng, kết quả con ông ấy bệnh liên hai tháng, nhưng sau đó thì khỏi rồi.


Tôi hiểu rồi!
Tử Du thốt lên, chúng tôi đi tiếp. Vào trong, Tử Du mở cổng một căn biệt thự, thời tiết bỗng trở nên âm u.
Thời xưa, nơi hoàng thượng ở còn không thể chỉ có một mình mình. Trong cung, tam cung lục viện, cung nữ thái giám vô số, anh tướng tất cả đều là để hầu hạ vua ư? Để một mình vua ở trong cung điện rộng lớn như thế, không hoảng mới là lạ?

Tử Du không dám thở mạnh nhìn tôi.

Nhớ kỹ chưa?

Bấy giờ, Triệu Tử Du mới đứng lên, nhìn tôi khó xử:
Nhưng tôi chưa từng xem mắt với ai, cũng tự thấy mình không chọc vào thứ gì không sạch sẽ, nói tôi kết âm hôn không phải là quá kỳ quái hay sao?


Anh nói anh không kết âm hồn, nhưng lại bệnh nặng một trận rồi bắt đầu một bước lên mây, anh không thấy kỳ lạ à? Chắc chắn trong thời gian này đã xảy ra chuyện gì đó mà anh không để ý, nhưng không có nghĩa là nó không xảy ra! Tốt nhất là anh nên cẩn thận nghĩ kĩ lại, nếu không khó giữ mạng!

Triệu Tử Du hoảng sợ, khuôn mặt vốn đã tái nhợt, giờ còn tái hơn. Anh ta đi sang ngồi xuống bên cạnh Triệu Tử Du, một lúc lâu sau mới nói:
Tôi không nghĩ ra.


... Nơi không có người ở trong một khoảng thời gian thì quỷ sẽ vào ở. Quỷ cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, mà chúng chỉ cảm thấy phòng trống thì là trống thôi. Hơn nữa, nhà anh không có người ở sẽ không có dương khí, nơi không có dương khí thì thường hút quỷ, nhất là những chỗ quanh năm không có ánh sáng, không mở cửa sổ, không thắp đèn, không có hơi ẩm.
Loại nhà này âm khí rất nặng.
Ngược lại, dù nhà của cá nát đến đâu, chỉ cần có người ở, trăm năm không sập. Nếu không dù có giữ lại, chưa đến vài năm cũng sụp thôi.

Ý thầy là nhà tôi có vấn đề?
Tử Du hỏi, tôi xoay người đi về phía trước.
Nhưng trước khi lên máy bay, tôi nhận được điện thoại của Huyền Quân, hắn hỏi tôi ở đầu, tôi đáp ở Nam Thành. Hắn nghe vậy thì bảo tôi chờ hắn, tôi đoán chắc hẳn sẽ mua vé máy bay tới tìm.
Nhưng tôi sẽ không gặp hắn. Chúng tôi xuống máy bay là đi thẳng đến chỗ của Triệu Tử Du.
Anh ta ở trong khu nhà giàu, biệt thự không mua theo căn, mà là theo khu.
Nó muốn chết cũng không dễ đâu.
Nó sợ anh thì mới có thể cải tà quy chính.
Đám ấy cũng không phải kẻ ngốc, nếu không được nữa thì báo cảnh sát, bắt chúng lại. Nếu anh không quen cảnh sát thì tìm Long Đình, để anh ta giúp anh.

Thầy, thầy có cách nào xem giúp cậu ấy được không?
Long Đình hỏi tôi.
Tôi lắc đầu:
Tôi thấy gì thì sẽ nói đấy, nhưng cũng có vài thứ tôi không thấy được.

Bây giờ tôi còn đang trong giai đoạn mang thai, thường xuyên dùng pháp nhân sẽ gây tổn hại rất lớn, hơn nữa tôi cũng phải cố lắm mới mở được. Nếu không lúc Huyền đi nói chuyện với Tu La Quỷ vương, tôi lại chẳng mở pháp nhãn rồi? Long Đình khó xử
Thế thì phải làm sao bây giờ?

Không biết nói gì nữa đây, đúng là nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng. Vậy nên người như tôi không thể nào hiểu được vì sao Triệu Tử Du lại làm vậy?
Anh Triệu.
Tôi vừa đi vừa gọi Triệu Tử Du.
Triệu Tử Du kính cẩn:
Thầy gọi tôi Tử Du là được rồi, Long Đình toàn gọi tôi như vậy. Tuy rằng tôi với anh Quý không phải bạn bè, nhưng tôi đã được nghe đến anh ấy từ lâu, trong lòng kính nể. Tuổi tác thầy với tôi cũng không chênh lệch nhiều, không cần dùng kính ngữ.


Quý Mạt Dương có gì mà kính với nể, anh ấy là dân làm ăn, cũng chẳng giàu bằng anh. Về phần trường nghĩa thì tôi thấy anh cũng không kém, cho nên không cần kính nể anh ấy, không có gì đáng để kính nể ca.

Thứ hai, phường lưu manh mà anh nói, đám phố chợ cùng lắm cũng chỉ là người thường, lưu manh cũng là người, thật ra anh cũng rõ, so với kẻ đại ác lắm tiền thì đám lưu manh đầu đường xó chỉ là loại ác còn con, bắt nạt, chửi mắng anh đôi ba câu mà thôi.
Gặp phải kẻ như thế, đấm một đấm, cho nó rụng răng, hộc máu mồm, nói cho nó biết, cha mẹ nó không dạy được nó thì để anh dạy. Loại người đó, anh phải dạy cho nó hiểu, nghe lời là bạn, không nghe thì chính là kẻ thù.
Nó có một cách đối phó với anh, thì anh có một ngàn cách đáp trả lại nó.
Tử Du xấu hổ:
Nhưng tôi quả thật có lòng kính nể anh Quý.


Giờ nói chuyện của anh đi.


Mời thầy nói.

Tôi biết tôi chưa từng trải qua nỗi khổ của anh, khuyên anh buông bỏ thù hận là không đủ tư cách.
Những thứ quỷ quái này cũng phải có cơ hội thì mới lại gần anh được, giống như châm kim vào kẽ hở, nếu trong lòng anh không sinh ác ý, mà chỉ toàn hào khí oai hùng, thì chúng chẳng thể làm gì anh. Anh nói anh đã mơ một thời gian rất dài, chứng tỏ trong lòng anh có oán niệm, oán niệm sẽ ảnh hưởng đến luồng khí quanh thân anh, luồng khí này loạn, quỷ quái sẽ đến.
Đây là điều thứ nhất, nếu anh muốn bách quỷ bất xâm thì ít nhất phải chính trực, hòa hoãn, buông bỏ oán niệm.
Lúc trước tôi nhất thời xúc động nên nghĩ vậy thôi, sau này nhớ lại cũng thấy toát mồ hôi, lỡ như bị bán cho phường lưu manh thì làm thế nào?
Tôi không muốn làm hàng xóm với chúng đầu, thế nên cuối cùng chỗ này chỉ có mình tôi, cũng không bán.

Lí do anh ở lại một mình thì tôi không tiện nói nhiều, nhưng có vài điều tôi muốn anh nhớ kĩ.


Mời thầy.

Người vượng tài vượng, nhiều người tụ tài. Quỷ vượng họa vượng, nhiều quỷ nên họa.
Khu biệt thự to thế này chỉ có một mình anh, nếu anh không có mệnh cách lớn, tất nhiên sẽ hao tổn tuổi thọ.
Cũng giống như một người có thể chịu khổ chịu sở, nhưng lại không ăn được sơn hào hải vị ấy.
Long Đình đi chuẩn bị, Vân Nha cũng muốn đi theo,

Dắt cô theo phải chăm cô nữa, ở nhà đi.
Tôi không cho Vân Nhã đi, Long Đình thu dọn xong, ba người chúng tôi xuất phát.
Triệu Tử Du ở cùng thành phố với tôi, chuyến này không khác gì về nhà cá.
Tử Du nhìn tôi:
Mời tiên sinh nói.

Tử Du không nhiều lời, tôi nói tiếp:
Nhà không sợ lớn, chỉ sợ không có người ở, sợ bên trong chẳng có mấy ai. Anh có biệt thự năm trăm mét vuông, nhưng chỉ ở một mình, cái đó gọi là âm thịnh dương suy. Anh có căn phòng năm mươi mét vuông, nhưng chen chúc tận sáu bảy người, đó gọi là dương khí sung túc.
Nơi dương khí sung túc thì không quỷ nào dám vào. Nơi nhiều âm khí, trăm quỷ thích thú!
Tử Du nhìn tôi, anh ta không lên tiếng hỏi, chỉ nhìn sang.
Long Đình lên tiếng:
Thầy?


Nhiệt độ cơ thể bình thường, cao quá sẽ thấy nóng, thấp quá sẽ thấy lạnh. Nhưng ở đây, nhiệt độ đã thấp vượt nhiệt độ bình thường của cơ thể chúng ta mười độ, anh ta lại không có cảm giác.

Long Đình nhìn tôi:
Thầy, lạnh thế này?

Tử Du xoay người:
Lạnh, sao tôi không thấy?

Thấy Tử Du khó hiểu, tôi đưa tay sờ đầu của anh ta, thầy sắc mặt anh ta trở nên khó coi, mới nhận ra mình quên một việc.
Mọi người đều là bạn, cùng nhau tản bộ, đánh cờ trong cùng một khu, thể chẳng thích à?


Anh khờ ghế đấy!
Tôi dè bỉu, nhìn vào khu biệt thự.
Tử Du cũng cười:
Thầy nói phải, có vài việc, ước nguyện ban đầu rất tốt, nhưng kết quả chưa chắc ra sao, là do tôi không nghĩ xa. Tôi tặng họ, chắc gì họ đã giữ lại, đến cuối cùng không biết người ở là ai.
Tử Du nhíu mày, lộ vẻ khó hiểu.

Nhưng anh ta nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt khó hiểu, tôi cũng không biết anh ta đang nhìn gì, đang định nhìn quanh biệt thự thì đèn chùm treo trên tầng chợt rắc một tiếng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.