Chương 284: Ân oán kiếp trước


Tôi quay đầu nhìn trăng sáng trên trời, ánh trăng sáng tỏ, sao Tham Lang đã đi xa, sao Thủ Hộ cũng đã sáng lên. Tôi tưởng rằng sao T8ham Lang là không thể lòng tham không đáy, thừa thắng truy đuổi, hóa ra là không phải, mà ý là còn có nghiệt duyên.

Có điều3 thầy đuổi quỷ trước mặt cũng rất lợi hại, thể mà lại có thể đưa tôi đến quá khứ.

Tôi sải bước đi vào, trước mắt vẫn trống 9trải nhưng ít nhất thì tôi cũng không rơi xuống. Căn phòng dần sáng tỏ, trong phòng khách có sofa, tivi, mà trên sofa có một người 6đang ngồi, đối phương mặc đồ màu đen. Tôi đi vào, hắn chậm rãi quay lại nhìn tôi.
Cô còn về được?
Đối phương rất bất ngờ, dường n5hư mỗi lần đưa người vào quá khứ đều không có ai trở lại, nhưng lần này đã định sẵn là phải khiến ông ta thất vọng rồi.
Để ông thất vọng rồi, nhưng lần sau nếu ông còn kéo tôi đến nơi khỉ ho cò gáy, tôi cũng có thể ở lại lâu một chút để thỏa mãn lòng hư vinh của ông.

Huống hồ dung túng quỷ hành hung, bọn họ tìm được chứng cứ để bắt tôi chắc?

Còn muốn đứng nhìn nữa à? Người cũng sắp chết đến nơi rồi!

Huyền Quân đứng chặn ở cửa, tôi nghĩ đi ngoài kiểu gì đây.
Đối phương nói rồi lấy một lá bùa ra, miệng lẩm nhẩm đọc, ngay sau đó mấy chục con ác quỷ được thả ra ngoài.

Giết cô ta!
Đối phương vừa dứt lời, mười mấy con quỷ tức thì nhao nhao nhào tới. Nhưng tôi chỉ liếc mắt một cái, cả đám đều cuống cuồng phanh lại, sợ hãi tru lên.
Thật ra không phải tôi, mà là Hồng Nhi đang dọa chúng.
Chẳng qua là trời xui đất khiến thế nào lại bị tôi bắt gặp sớm hơn mấy ngày thôi.
Nhìn khu biệt thự bên kia thì biết, quỷ đã bắt đầu rục rịch, nếu như ông ta đi thêm mấy lần nữa thì kết cục của ông ta sẽ là sống không bằng chết.
Cũng là ông ta xui xẻo gặp phải tôi, ông ta đi khắp nơi bắt quy chế luyện đã đánh mất tư cách làm thầy đuổi quỷ. Mà ông ta tàn hại người cõi âm, không phải vì trừng thiện giương ác, thân là người tu đạo, giết ông ta cũng không quá đáng, chẳng những tôi không tạo nghiệt, mà còn trợ giúp nâng cao đạo hạnh.
Đúng là nực cười!


Thế thì sao, tôi vẫn có thể luyện chế nữa, huống hồ hiện giờ chúng đã nghe lời tôi. Tôi chỉ thấy lạ là chúng đều mất linh thức rồi, nhưng sao lại sợ cô như vậy nhỉ?
Đối phương cũng không ngốc, ông ta đã phát hiện ra, còn biết hỏi nữa.

Sao ông không hỏi có phải tôi cũng nuôi quỷ hay không?


Còn không ra nhanh lên?
Huyền Quân đợi tôi mấy phút đã hết kiên nhẫn giục, lúc này tôi mới đi ra, nhưng tôi vừa ra là đã bị hắn kéo qua.
Tay hắn nắm chặt tay tôi, chân mày cau lại, ánh mắt vừa giận vừa tức, tôi đang định nói gì đó để vạch rõ giới hạn thì hắn đã ôm tôi vào lòng. Đến khi tôi ngẩng đầu lên, Huyền Quân bực tức nói:
Chuyện này tạm thời bỏ qua, nếu là hắn hại người trước, em ra tay trừng trị thì cũng không quá đáng, nhưng chuyện em tự ý bỏ đi thì sau này tính sổ với em, lần sau em còn dám làm thế, xem tôi xử lý em thể nào!

Tôi lấy làm lạ:
Anh còn muốn xử lý tôi? Tôi chia tay với anh, anh còn muốn xử lý tối hả? Có phải não anh bị úng nước rồi không, chẳng lẽ vì chia tay mà anh còn muốn hành hung tôi?


Tôi là đạo sĩ.


Cô không phải văn tu à?
Người kia hỏi tôi.

Ông thấy sao?

Bớt phí lời, hôm nay cô không để tôi đi, vậy tôi đành phải so cao thấp với cô thôi.

Đối phương lấy làm lạ:
Sao lại thế này?


Chúng chỉ là ác quỷ do ông chế luyện mà thôi, mà năng lực của ông bây giờ căn bản không thể luyện chúng thành con rồi thật sự chỉ trong một lần được. Trước đây bọn họ là quỷ lợi hại hơn ông, nếu ông không dùng thủ đoạn gì đó, thì đời nào chúng lại rơi vào tay ông. Ông lại còn lòng tham không đáy, định cùng luyện chế chúng một lượt, hấp thu âm khí trên người chúng để gia tăng tu vi của bản thân.


Nhưng sao ông không nghĩ xem, bọn chúng đông như vậy, lại đều xếp trên cơ ông, chỉ qua một lần chế luyện mà đã trở thành con rối thật sự của ông được à?
Tôi từ trong nhà đi ra thì thấy Huyền Quân đứng ở ngoài cửa, hắn căng mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi. Tôi ngạc nhiên liếc nhìn thời gian, hắn đến nhanh vậy à?

Em dám thả quỷ hành hung?
Huyền Quân hỏi tôi, có thể thấy được hắn đang khó chịu.
Tôi ngẫm nghĩ, đoạn đáp:
Giáo sư Trương nói như vậy là đã tận mắt nhìn thấy à?
Tôi biết cho dù tôi là người tu đạo, nhưng vô duyên vô cớ giết người, đúng là chuyện không hợp pháp, cũng chẳng hợp lý. Cho nên Huyền Quân tức giận, nhưng nói đi cũng phải nói lại, do kẻ đó muốn hại tôi mà, chẳng lẽ tôi phải ngồi im chịu chết? Cho dù có đổi chất với cảnh sát, tôi cũng có chứng cứ là tôi đang phòng vệ chính đáng.
Nếu quỷ hành hung, giết thì cũng có thể giết, nhưng phải hỏi rõ nguyên nhân, câu có oán báo oán, có thù báo thì cũng là lưu lại một không gian cho họ. Mà tôi càng không thể nói là sẽ bị trời phạt, vì dù sao tôi cũng mang danh nghĩa thay trời hành đạo, nghĩ mà xem, sẽ có bao nhiêu quỷ đến âm phủ luân hồi, ai lại oán tôi?
Cho nên Huyền Quân lại càng không thèm để ý. Chỉ có điều, không biết ai đã báo cảnh sát, tôi và Huyền Quân còn chưa đi đã thấy một chiếc xe cứu thương đưa người nọ đi. Trên đường về tôi hơi buồn ngủ, giãy giụa muốn xuống nhưng Huyền Quân không chịu, tôi mới nói:
Bể như vậy không ngủ được, cõng đi.

Lúc này Huyền Quân mới đặt tôi xuống, ngồi xổm đợi tôi nằm sấp lên lưng, tôi cũng đành nằm thôi. Lại nói do dự cũng chẳng có, bởi do dự làm sao thắng được cơn buồn ngủ, chung quy chỉ nghĩ đến chiếc giường lớn trong nhà, nằm lên nhất định rất thoải mái. Cõng tôi lên, Huyền Quân hít thở cũng hơi nặng nhọc, thấy tôi sắp thiếp đi rồi, hắn nói:
Chuyện của Hương Vụ, anh sẽ nói, không được đi nữa!

Nói xong, tôi cầm cái bình trên bàn trà lên ném thẳng qua, đối phương né được, bật đèn lên.
Tôi nhìn ông ta:
Chẳng lẽ ông muốn quý giúp ông?


Không ngờ cô còn biết võ.

Tôi nói rồi giơ tay lên tóm lấy mặt ông ta, đối phương dời vị trí trong chớp mắt, ông ta phẫn nộ quát:
Cô bắt tôi làm gì?


Tôi cứ bắt ông đó.

Dứt lời tôi lại đuổi theo, kẻ kia phẫn nộ:
Tôi nói cô chứ, chúng ta đều là kẻ bắt quỷ giúp người, cô tu đạo của cô, tôi bắt quỷ của tôi, có liên quan gì đến nhau, cô hà tất phải bức ép người khác như thế.


Ông độc ác đa đoan nên tôi mới bắt ông, nếu không ông tưởng tôi thích chắc?


Vậy cũng chưa chắc cô đã bắt được tối đầu. Tôi là đàn ông, võ công cũng không tệ, còn cô chẳng qua chỉ là một đạo sĩ thôi.


Thế thì ông thử xem?

Sắc mặt Huyền Quân lập tức thay đổi, hắn không nhìn tôi mà bề ngang tôi lên sau đó quay người rời đi. Tôi giãy giụa muốn xuống nhưng hắn mặc kệ, cứ bể tôi rời khỏi biệt thự, mà khung cảnh phía sau cũng đã sụp đổ.
Tôi nhìn lại, lo lắng hỏi:
Tên đó sẽ không chết chứ?


Sống chết là chuyện của hắn.
Huyền Quân hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của người khác, mà với chuyện này, chung quy tôi cũng chỉ là khách qua đường. Chuyện trừ ác giương thiện cũng tính là thay trời hành đạo, người có đường của người, quỷ có lối của quỷ, không phải là người thì có thể tùy tiện giết quỷ được.

Cô cũng nuôi?
Đổi phương kinh ngạc.

Không phải nuôi, mà là khống chế!
Tôi phất tay một cái, đám quỷ kia đều bổ nhào về phía đối phương. Ông ta cũng không ngờ quỷ do mình nuôi lại hại mình, nên căn bản không hề phòng bị, cả người bất chợt bị ném lên không trung. Ông ta muốn giãy giụa thoát ra nhưng đã bị phản phệ, những con ác quỷ đó điên cuồng chui vào cơ thể gã, gã như một người điên, tự ngược đãi mình ở trong phòng.
Có điều những việc này đều do Hồng Nhi, chứ không liên quan gì tới tôi mấy, dù sao tôi cũng không có bản lĩnh lớn như vậy. Người nọ bị giày vò đến mức thất khiếu chảy máu, chân tay gãy rời. Tôi sợ mình tự chuốc lấy phiền phức, bởi nếu bị bắt gặp thì chẳng khác gì hại người. Những quả thực chuyện này không liên quan đến tối, do ông ta làm thuật sĩ lại bắt quy chế luyện mà chuốc lấy hậu quả, quỷ quay lại báo thù là chuyện hợp tình hợp lý.
Tôi mở mắt ra nhìn hắn, hắn lại quay đi:
Ngủ đi.
Tôi nhắm mắt lại, lúc này mới ngủ.

Huyền Quân cõng tôi đến cổng khu biệt thự, lúc này tôi mới tỉnh.

Lão quỷ nhìn thấy tôi vẫn không dám đến gần, tôi gọi lão thì lão mới qua.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.