Chương 283: Một hồi ảo giác


Trong nhà tối đen như mực, tưởng chừng chỉ cần bước vào là đi tới thế giới của cái chết.

Tôi tính toán một chút, quay đầu nhìn bầu trời. Kh8ông biết mặt trăng đã ló dạng tự bao giờ, nhưng điều kỳ lạ là bên cạnh vầng trăng là sao Tham Lang còn sáng hơn cả trắng, còn sao Thủ Hộ thì lờ mờ3

Cô không phải nha hoàn của Đỗ Tiểu Nga. Nha hoàn của Đỗ Tiểu Nga đã chết từ lâu rồi. Tôi từng gặp nha hoàn kia, ngoại hình không được đẹp như cô.
Thiếu soái ngồi xuống, nhìn tôi chằm chằm.
Nhưng tôi thật sự không nhìn ra mình đẹp ở chỗ nào. Nương theo ánh trăng, tôi còn cố ý soi xuống mặt hồ, nhưng mà không nhìn rõ lắm.
Tôi liếc mắt nhìn căn phòng, rồi nhìn cô gái:
Chắc tôi đi nhầm rồi.

Tôi đang định rời đi thì cô gái đã đi tới, vươn tay kéo tôi lại. Tôi bị cô ta kéo lấy, dắt vào bên trong.
Hồng Nh6i ở trong bụng lo lắng, nhưng thấy tôi bình tĩnh, nó cũng không lên tiếng nữa.
Đến khi đã đứng vững, tôi thấy mình ở trong một thế giới tố5i đen, cửa lớn cũng biến mất.
Đại soái tàn phế, thiếu soái nghiễm nhiên trở thành đại soái, sau đó có thù báo thù có oán trả oán, xử lý hết những kẻ trong phủ bình thường không hòa thuận với mình, nhưng lại để lại tôi.
Gã nhốt tôi một mình một viện, cho hai người giám sát. Mấy ngày sau, đại soái chết, nhưng chết thế nào thì tôi không rõ. Chẳng qua sau hôm đại soái đi, tôi nghe loáng thoáng rằng thiếu soái không phải con của đại phu nhân, mà là của nhị phu nhân. Có điều năm đó, nhị phu nhân bị đại phu nhân hại chết, để lại thiếu soái.

Quỷ treo cổ luôn muốn tìm người chết thay. Đầu tiên chúng sẽ mê hoặc, sau đó hỏi ra tên của kẻ chết thay, cuối cùng xúi giục kẻ đó đi thắt cổ.

Tôi vừa lên tiếng, sắc mặt cô ta tức khắc thay đổi. Hai mắt v lồi ra, lưỡi dài tới ngực, sắc mặt tím đen, dáng vẻ cực kỳ khủng bố.

Cô muốn đi đâu?
Thấy tôi đứng dậy, thiếu soái vươn tay kéo nhẹ. Nhưng tôi đã muốn đi, gã cũng không ngăn được. Chỉ có điều tôi không ngờ rằng, kiếp trước của Tử Du lại từng là thiếu soái.
Tôi tỉnh lại trong căn phòng trống trải, đứng dậy nhìn quanh, khi đi ra đằng sau thì một đôi chân rơi xuống vai tôi. Tôi lùi bước, ngẩng đầu nhìn, một cô gái mặc đồ đỏ treo trên đó, cơ thể cô ta lắc lư trên người tôi.
Cửa mở ra, tôi thấy một người đàn ông mặc thường phục đi tới. Anh ta đến trước mặt, nhìn tôi hỏi:
Cô là ai?

Tôi khó hiểu:
Ý anh là sao?
Tôi đang thở dài thì cửa bị phá ra.
Có một người xông vào, lúc tôi quay ra nhìn thì người đó đã đi vào.

Ông bắn một phát cho mày chết!

Tôi chán ngán:
Thể bắn đi!

Bố cục căn phòng này giống như phủ đại soái thời Dân quốc vậy.
Cô là ai?
Tôi hỏi cô gái. Bây giờ cô ta mới kể chuyện của mình. Hóa ra, cô ấy bị người ta cướp về, chồng của cô cũng đã bị giết, kẻ cướp cô giờ là chồng của cô.
Cô gái lã chã rơi nước mắt, thấy tôi mãi không phản ứng gì, bèn hỏi:
Cô không tin à?

Nói rồi Huyền Quân tới gần, vươn tay kéo lấy tôi, song vừa mới chạm đến đã kêu lên một tiếng, cơ thể cháy phừng phừng. Lúc hẳn ngã xuống còn nhìn tôi chòng chọc, song cuối cùng vẫn thành một đống tro tàn.
Tôi nhìn xung quanh, đi về một hướng tới một vị trí thì mắt trận bát quái hiện ra trước mặt. Tôi nhìn thoáng qua mắt trận, rồi cất bước đi tới một chỗ trong đó. Vừa mới bước chân lên, dưới chân đã bắt đầu rung chuyển, cửa sinh tử bắt đầu biến hóa.
Tôi đứng một lúc, nhìn thấy một người đi ra, vậy mà lại là Huyền Quân.
Huyền Quân lên tiếng:
Làm anh tìm mãi, hóa ra là ở đây.

Sau đó tôi lập tức đi vào cửa Sinh, định phá kỳ môn độn giáp của hắn. Cửa Sinh mở ra, bóng đêm trước mắt cũng theo đó mà biến mất.
Trong phòng không khác phòng của người thường lắm, chẳng qua tầng dưới có những luồng âm khí phiêu đãng mà thôi. Tôi đứng ở cửa quan sát, đèn của biệt thự đột nhiên sáng lên, một người phụ nữ đứng trước mặt, ngạc nhiên nhìn tôi.
Thiếu soái biết được bèn chạy về, bức tử cô ta.
Nhưng điều tôi thấy lạ là, nếu đã chết thì tôi lại là thế nào đây? Bắt tôi làm gì? Tôi cũng đều có mang vẻ ngoài của cô ả kia.
Nhìn thấy tôi, đại soái hỏi tiểu thư đầu. Tôi lộ vẻ khó hiểu, á chết lâu rồi, đâu phải ông không biết, còn hỏi tôi cái nỗi gì?

Làm sao tôi biết được?
Tôi bực mình liếc nhìn tên đại soái, lớn đầu rồi mà còn đi cướp dân nữ, trong khi chỉ cần tùy tiện vung mấy đồng bạc trên đường là có cả đống phụ nữ yêu chiều ôm ấp rồi cơ mà. Thời đại chỉ cần có ăn có uống là được này, luôn luôn có người quý trọng sinh mạng!
Còn tôi thì bị ném vào một chiếc xe cũ.
Khi tôi đang quan sát chiếc xe thì tên nọ nổi giận lôi đình, định đánh tôi. Tôi đành phải tránh đi, kẻo no đòn thì khổ.

Không ngờ đấy, cô cũng biết kỳ môn độn giáp?
Giọng nói vọng xuống từ phía trên, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn chỉ là một con mắt.

Đây không phải kỳ môn độn giáp, mà là thuật Ngũ Hành Sư phụ ông không nói cho ông biết à?

Sau đó chỉ chớp mắt, cô ta đã biến mất.
Căn phòng đổ nát cũng thành một mảnh phế tích.
Tôi nhích vào bên trong, ngồi yên nhắm mắt.
Không đánh trúng tôi, gã thiếu soái ngồi vào trong xe, móc súng ra chĩa tới. Tôi nhìn gã, khinh thường liếc qua rồi quay đi.
Tôi ngẩng đầu nhìn gã đàn ông, hắn gầm lên:
Tao cho mày tránh à, mày còn dám tránh?
Chỉ trong khoảnh khắc tôi hơi hoảng hốt, thông qua gương mặt của gã, tôi thấy được vài việc.
Hóa ra, cô ả kia bị đại soái cướp đi vào ngày kết hôn. Đại soái này cũng giết người chồng ngốc của ả vào ngày hôm ấy. Tuy rằng cô ả tỏ vẻ đáng thương, nói rằng đại soát giết chồng ả, ả cũng là bị cướp về.
Xe tới nơi, tên thiếu soái xuống xe, tôi cũng xuống theo.
Có một người đứng ở trước sân, chính là đại soái nọ.
Cô gái mời tôi ngồi xuống, pha cho tôi một tách cà phê.
Tôi ngồi xuống, cô ta cũng ngồi. Người nọ hỏi tôi là ai, hỏi rất nhiều lần, còn tôi thì quan sát quang cảnh trong phòng.
Tôi nhìn đằng trước, rồi lại nhìn cửa kính xe, người in bóng trên đó rõ ràng vẫn có gương mặt của tôi, có điều lại ăn mặc như một nha hoàn.
Thấy tôi không nói không rằng, gã thiểu soái lại muốn động chấn động tay, tôi bèn quay mặt đi, chẳng lẽ lại chờ hắn đánh à?
Tôi nâng tay lên tính, nguy rồi!
Trong giờ sửu có một khắc tôi bị sao chổi chiếu mạng, xúi quẩy liên miên.
Việc này là do một cô bé nha hoàn nói tôi hay, lúc nghe tôi còn thấy khiếp sợ.
Đúng là chốn nhà cao cửa rộng luôn ẩn giấu nhiều câu chuyện! Cũng ngay đêm hôm đó, thiếu soái tới viện của tôi.
Ả ta không chờ nổi đã lấy một sợi dây thừng tới, muốn siết cổ tôi. Song vào lúc ả đang định ra tay, ai đó bỗng hô lên cứu hỏa, còn có người đập cửa ở ngoài. Cô ả vội vàng đứng dậy, sờ mặt mình, vẻ hoang mang bối rối đã chẳng còn tăm hơi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, lửa lớn đang thiêu đốt xung quanh đã biến thành một cô gái Dân quốc, không giống tiểu thư mà giống như nha hoàn.
Mà xung quanh bỗng nhiên biến thành đổ nát, không chỉ thế, còn có lửa lớn nổi lên.

Mày nói mau, mày tên gì?
Cô ả giận dữ, hung hăng hỏi tôi. Tôi ngồi trên sofa không để ý đến ả.

Thuật Ngũ Hành?
Con mắt tỏ vẻ ngạc nhiên.

Vậy để tôi nói cho ông hay, kỳ môn độn giáp chỉ là một nhánh của thuật Ngũ Hành, khác với đạo pháp. Cái này với thuật Bói Toán khác nhau cách thức nhưng cùng công hiệu, có thể học tập, rồi suy tính ra.
Nhìn thấy tôi, kẻ đó lập tức đi tới khiêng tôi lên vai, đem tôi đi.
Ra khỏi cửa, tôi quay đầu nhìn lại, căn nhà giống như phủ đại soái kia đã ầm ầm sụp đổ.
Có vẻ cô tiểu thiếp này bị ép treo cổ tự vẫn, nhưng lại muốn chạy trốn, sau đó bị thắt cổ chết trong khi ngủ, vì vậy chính cô ta cũng không biết rằng bản thân đã chết.

Cô đang làm gì đó?

Nhưng trên thực tế là cô ả quyến rũ đại soái, cũng chẳng thích anh chồng ngốc kia. Tên ngốc ấy chết, cô ả còn vui lắm.
Đại soái vốn muốn chiếm lấy cổ á, nhưng còn chưa kịp thì đã phải ra chiến trường. Đại soái này có một đứa con trai, chính là thiếu soái trước mặt này. Mẹ của thiếu soái biết chuyện, suốt ngày làm khó có ả, thế là trong tình huống nguy cấp, cô ả đã giết chết mẹ của thiếu soái.
Xe lắc lư rời đi, thiếu soái bỏ súng xuống. Tôi dựa vào ghế thở phào, nhắm mắt lại, suy nghĩ xem rốt cuộc mình bước sai kiểu gì mà tới chỗ này? Theo lý mà nói, phá giải thuật Ngũ Hành là có thể tìm được tên Mắt Quỷ kia, nhưng tại sao lại tới đây nhỉ?
Chẳng lẽ của tôi vào không phải của Sinh, mà là cửa Tử?
Mà ông có Mắt Quỷ bẩm sinh, nếu tu đạo thật thì chắc chắn cũng không phải loại này. Những thử bàng môn tà đạo ông học được, sớm muộn gì cũng sẽ hại ông thôi!


Hại tôi? Cô có chết rồi, tôi cũng chưa chết được đầu, để xem là hại ai!
Con mắt quỷ kia vẫn tự tin như thế, tôi đành mặc kệ hắn ta.
Không ngờ đại soái kia lại thích kiểu này, liếc mắt một cái đã nhằm trúng tôi, cưỡng chế kéo qua. Tôi xoay người nhìn tên thiếu soái, gã cũng đang nhìn tôi, không biết là do cái liếc mắt của tôi quá quyến rũ, hay do bản thân gã cũng không xấu, vậy mà lại có chút ảo não,
Nhưng chung quy gã cũng chỉ nhìn tôi, chứ không tới cửu.
Tôi bị đưa lên tầng, gã đại soái muốn thô lỗ với tôi. Tôi vốn không muốn giết ông ta, nhưng đã lâm vào hoàn cảnh này, đành phải giải quyết ông ta trước thôi.
Lúc tên đại soái kia ra tay, tôi túm cổ áo ông ta, kéo ông ta ra lan can tầng hai ném thẳng xuống. Kết quả tên đại soái đó ngã nhưng không chết, có điều vẫn lệch hàm, tàn phế hai chân, cứu được những thành tên bại liệt.
Song đúng vào lúc này, tôi thấy vầng trăng không trọn vẹn dần đầy đặn, giờ sửu một khắc đã qua rồi, sao chổi của tôi đã biến mất.
Tôi nhìn trời, coi thời gian:
Đến giờ rồi, tôi phải đi đây!


Mày nghĩ tao không dám?


Không biết.

Trong căn phòng rách nát âm u, một trận gió lạnh bỗng ùa tới từ phía sau, trong khi trên đầu tôi vẫn là một cái xác treo cổ.
Tôi xoay người nhìn cô gái phía sau, quả nhiên là tiểu thiếp Đỗ Tiểu Nga.
Sao cô lại ở trong này? Cô là ai?
Cô gái đi về phía tôi, tôi nhìn tay cô ta là biết cô ta muốn giết tôi. Thấy cô ta đi tới, tôi lấy một lá bùa dán lên đầu đối phương, cô ta lập tức bất động.

Me...

Hồng Nhi gọi tôi, tôi bẩm quyết:
Đừng đi ra.

tắt lụi.
Sao Tham Lang sáng át ngôi sao chính, chứng tỏ tối nay làm việc không thể tham lam. Tôi hơi do dự, nhưng vẫn cất bước đi9 vào, thế nhưng vừa hạ bước như ngã vào vực sâu vạn trượng.

Cô là ai?

Người phụ nữ nọ mặc sườn xám dài màu đỏ, búi kiểu tóc thời Dân quốc.
Tôi đi khỏi nhà, trước mắt là đường lớn có người qua lại. Tôi bèn đi sang phía bên kia đường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.