Chương 282: Một hồi ảo giác
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 2188 chữ
- 2022-02-06 09:58:48
Tôi thấy con dao găm vào ngực mình nhưng không hề nhúc nhích, tiểu quỷ xoáy mạnh con dao, tôi vẫn không cử động.
Nói chín8h xác là người giấy không hề động đậy, nhưng dù chỉ là người giấy, tôi cũng sẽ cảm thấy đau.
Xử lý chúng xong rồi, tôi bèn ngẩng đầu nhìn ánh mắt ngơ ngẩn đầy kinh ngạc kia.
Con mắt lóe cái đã biến mất, trong sản xuất hiện thêm nhiều bóng đen hơn. Những cái bóng bổ nhào lên, nhưng chưa kịp đến gần đã bị văng ra ngoài, song chúng chưa kịp đáp đất đã hồn phi phách tán.
Nhưng bọn chúng đều đã được chế luyện, vậy nên không cảm thấy đau đớn gì, trước khi hồn phi phách tán cũng chẳng kêu một tiếng. Tiêu diệt đám bóng đen trong sân xong, tôi lấy một nắm định Trần Hồn ra, tiện tay cầm một hàng xuống khoảng đất trống trước biệt thự.
Đinh Trấn Hồn được dùng để trấn hồn, nhưng tôi dùng chúng không phải để ngăn thứ bên ngoài vào, mà là ngăn thứ bên trong ra. Bản thân biệt thự này không sạch sẽ, tôi muốn trấn áp thứ ở bên trong biệt thự, để chúng không thể ra ngoài được.
Tôi dậy rồi thì không ngủ được nữa, bèn đứng dậy nhìn lên tầng, thấy một cái bóng nhỏ chui vào phòng ngủ của Tử Du.
Tôi nhìn quanh biệt thự một lát, không ngủ được nên vẽ một tấm bùa trên người Long Đình, rồi ra ngoài xem.
Tiểu đạo cô à, cô với tôi người đi đường, kẻ băng cầu, cô tu đạo của cô, tôi bắt quỷ của tôi, nước sông không phạm nước giếng. Hôm nay cô đi, việc này coi như xong, còn nếu cô nhúng tay phá hỏng chuyện lớn trừ quỷ của tôi, để chúng gây hại tứ phương, vậy thì không còn là việc mà cô có thể gánh vác được nữa đâu.
Tôi thấy cũng không phải đạo sĩ bình thường gì nhỉ, ông là yêu đạo, yêu đạo tu luyện thì phải chế luyện ác quỷ, dùng âm tính của ác quỷ bổ sung dương tính cho bản thân, chính là tu đạo theo đường ngang ngõ tắt.
Nhưng lúc ông ta rời đi, còn tiện đường thu mấy con ác quỷ.
Đi tới cổng khu biệt thự, ông ta ra ngoài, tôi cũng theo ra. Đi không xa lắm, đến một khu biệt thự khác, ông ta dừng bước rồi mở cửa đi vào. Căn biệt thự đó nhìn bên ngoài cũng không có gì kỳ lạ lắm, cho nên chỉ có đi vào mới biết ra sao.
Bản thân ác quỷ vốn rất lợi hại, nhưng một khi bị luyện hóa rồi thì ngoại trừ việc làm trâu làm ngựa cho chủ nhân luyện chế chúng trong một khoảng ngắn thời gian, cơ bản chúng không còn giá trị gì nữa, cũng chẳng là gì cả. Ví như trước khi hồn phi phách tán, thậm chí chúng còn chẳng đau đớn chút nào!
Nếu đã như vậy thì chi bằng gặp một con giết một con, gặp vạn con giết vạn con.
Ngay chỗ cổng lớn kia.
Lão quỷ chỉ.
Ông đi cùng tôi xem.
Tôi đi về hướng lão quỷ chỉ, lão ta vội vàng theo sau.
Thời gian trước có một người hay đến, lần nào cũng đến vào buổi tối. Mà sau khi người đó đến, vài hồn phách ở nơi này sẽ biến mất. Điều này khiến đám quỷ hoảng hốt, có vài con bắt đầu biển hỏa rồi.
Đám quỷ ở đây cũng chỉ muốn tìm một chỗ để trú thôi, không ngờ lại sinh ra sợ hãi và oán khí. Bấy giờ mới làm nơi này có nhiều ác quỷ hơn, mà thự biến mất sau mỗi đêm ấy, đều là ác quỷ.
Rõ ràng lão quỷ đang đợi tôi, chắc là thấy tôi tới nên mới đợi ở đây.
Lại nghe thấy người giấy trong ngực nói:
Cô để anh ấy lại đó chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, để tôi ở lại đi.
Mi từ bỏ đi thì hơn. Nếu mi dám dùng hình dáng của ta làm bậy, giờ ta sẽ phong bế mi lại, xem mi còn ra ngoài được không?
Tôi dọa người giấy, không muốn nó trêu chọc Long Đình.
Long Đình ngủ rất say, còn nói mớ:
Thầy ơi, thầy ơi...
Tôi nhíu mày, Long Đình nằm mơ lại gọi tôi làm gì?
Bầu trời phía trên biệt thự vẫn dày đặc mây đen, trong khu biệt thự, cô hồn dã quỳ lang thang du đãng.
Long Đình cho rằng âm khí trên khu biệt thự là do tiểu quỷ mang đến, nhưng anh ta không biết, trong khu biệt thự này phải có rất nhiều hồn phách, âm khí thịnh vượng, thì mới có thể nhìn thấy rõ âm khí quanh quẩn ở phía trên như vậy.
Đi được một đoạn, tôi trông thấy một con quỷ đứng trước một căn biệt thự, quỷ đầu ra mà nhìn thấy tôi lại không chạy thế này. Tôi nhìn lão, lão cũng lớn tuổi rồi, thấy tôi bèn gật đầu chào:
Đại sư.
Quanh đây có chuyện gì à?
Chỉ có duy nhất một điểm là người giấy phải được tổ luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày, mà trên người giấy cũng phải có ngày sinh tháng đẻ của tôi.
Lúc bình thường thì không sao, tôi chỉ như có một bản sao yếu hơn mà thôi. Nhưng nếu như người giấy gặp vấn đề, thì tôi cũng sẽ bị thương tổn.
Lão quỷ dẫn tôi đến một căn biệt thự trong khu, đám quỷ xung quanh bắt đầu xao động. Chúng tôi đi vào, tôi xem giờ, sắp đến giờ tý rồi, cũng chính là mười hai giờ đêm.
Còn chút thời gian, tôi bèn hỏi lão quỷ vài câu, chẳng hạn như vì sao không đầu thai. Lão quỷ đáp rằng trong nhà lão còn một người vợ già, bà ấy phải nuôi đứa cháu ba tuổi. Trước đây một thời gian, lão và con trai, con dâu đều qua đời vì tai nạn giao thông, trong nhà chỉ còn sót lại cô nhi quả phụ, lão không yên lòng.
Không cho cô đâu!
Hừ!
Tính tình người giấy còn kém hơn tôi, vì vậy nó không để ý đến tôi nữa. Thấy nó vẫn chưa yên phận, cứ muốn chui khỏi ngực, tôi bèn phong nó lại một lát. Nó cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi trên người tôi đi, khỏi phải suy nghĩ mấy điều vớ vẩn!
Tiểu quỷ phẫn nộ gào thét, hả cái miệng to như chậu máu ra cắn người giấy. Nhưng cô ta vừa tới gần, lại bị kim quang chợt lóe lên đánh văng ra ngoài. Sau khi ngã xuống, tiểu quỷ chớp mắt biến mất.
Người giây phủi phủi cơ thể, quay về nằm lại.
Tôi với lão quỷ trốn ở một bên, quan sát người mặc đồ đen kia. Trong tay hắn cầm la bàn, trên người quẩn quanh sát khí, đầu còn đội mũ.
Thoạt trông ông ta khoảng hơn năm mươi, hơn nữa nhìn qua cũng không giống thuật sĩ chuyên nghiệp.
Tôi đến cửa nhìn thoáng qua, đoạn đưa tay kéo chốt cửa. Đúng lúc cửa phát ra tiếng ken két, tôi chợt quay đầu lại, có một bóng người đang đứng trong sân.
Cánh cửa phía sau như có sinh mệnh, chậm rãi đóng rầm một tiếng.
Giả thần giả quỷ, sao không tự mình ra đi?
Tôi đưa lưng về phía cửa hỏi, có tiếng cười khà khà đáp lại.
Tối nay người đó đến chưa?
Tôi hỏi lão quỷ, lão ta lắc đầu.
Bình thường, người đó hay đến vào giờ tý, sau nửa đêm thì đi. Hắn đều tuần tra ở chỗ này, xong rồi rời khỏi.
Sau khi kẻ đó đi thì quỷ cũng biến mất hả?
Tôi hỏi lão quỷ, lão ta gật đầu.
Vậy hắn đi từ đầu vào?
Không hỏi cũng biết, e là lành ít dữ nhiều rồi.
Mà lão quý nhìn tôi cũng run rẩy, rõ ràng rất sợ tôi. Nếu không có chuyện cần nhờ, chắc chắn lão sẽ không chủ động đến gần.
Thứ nhất là về lý không ổn, thứ hai là ảnh hưởng thanh danh của tôi.
Người giấy không phục:
Tôi thấy cô như vậy không được đâu nhé. Bản thân không cần lại không muốn cho tôi?
Bất chấp mạo hiểm có thể bị tôi đánh chết, cũng phải liều mình tới gặp, tức là lão đã không còn cách nào khác nữa rồi.
Tôi và lão cứ chờ như thế, không lâu sau thì thấy một người đeo ba lô từ ngoài đi vào.
Vậy con trai, con dâu của ông đâu?
Lão quý lắc đầu:
Mấy hôm trước ra ngoài thăm mẹ nó với cháu trai tôi, đến nay chưa về.
Lẽ nào bị bắt nạt nên nhờ tôi báo thù?
Anh ta gọi cái kiểu mất hồn như thế là sao?
Tôi còn tưởng là thứ gì đi theo nữa chứ, hóa ra là một tiểu đạo cô!
Lúc kẻ đó nói chuyện, một con mắt xuất hiện trên bầu trời, tôi nhìn con mắt đó một lúc:
Thì ra là Mắt Quỷ, bảo sao kiêu căng như thế!
Còn thương tổn nặng hay nhẹ, thì cứ nhìn cơ thể tôi là ra.
Tuy rằng không nghiêm trọng như phản phệ, nhưng nằm vài ngày thì cũng có khả năng. Long Đình hơi cử động, chăn trên người rơi xuống đất. Bấy giờ tôi mới đứng lên, đắp lại chăn cho anh ta.
Có điều nếu tôi đau, thì uy3 lực của người giấy cũng không kém. Nhận thấy có điều khác lạ, tiểu quỷ vội vàng hất người giấy ra, cơ thể người giấy đập vào vá9ch tường rồi lại đứng lên rời khỏi đó, nâng tay rút con dao ra ném xuống đất. Tốc độ nhanh nhẹn kia khiến tôi nhìn cũng phải xuý6t xoa. Suy cho cùng cũng là tôi tự tay chế tạo, chính miệng độ khí, thế mà sao có vẻ nó còn lợi hại hơn cả tối thế không biết! <5br>
Đến cả ánh mắt cũng mang theo vài phần tàn nhẫn! Chả nhẽ, trong cốt tủy tôi vốn là như vậy?
Tiểu quỷ phẫn nộ gào lên, rồi như phát điên lao về phía người giấy. Nó chộp lấy cổ người giấy trước mặt, ra sức mà bóp, khuôn mặt dữ tợn cũng lộ ra, chỉ chằm chằm muốn bóp chết người giấy. Tôi vẫn tiếp tục quan sát, rất tự tin nó làm kiểu gì tôi cũng không chết được, còn cười khiêu khích tiểu quỷ.
Thấy tôi, cô hồn dã quỳ đều dạt vào trong biệt thự hai bên trốn đi, Hồng Nhi đang ở trong bụng tôi, lũ quỷ thế này đều sợ tôi muốn chết.
Tôi đi từ trong biệt thự ra ngoài, vừa đi vừa quan sát.
Trên sofa, tôi ngủ rất ngon lành. Còn người giấy thì thật sự làm người ta có chút cạn lời, nó lại chạy tới ngồi dựa vào Long Đình. Tôi thấy nó mặt dày mày dạn, bèn kéo nó một cái để nó tém tém lại một tí. Thế mà nó còn giãy giụa, không chịu quay về. Tôi bực mình cưỡng chế thu nó vào trong ngực, nó lại biến thành người giấy nhỏ.
Nhưng trước khi trở về đương nhiên nó không vui, nên ra sức bay phần phật, rồi mới ngoan ngoãn chui lại vào ngực tôi.
Hừ, cô nhìn ra tu hành của tôi thì đã sao, lo cho tốt việc của mình trước đi.
Bị tôi vạch trần, con mắt trên trời trở nên hung ác, bốn cái bóng màu đen trong sân thoắt cái phóng về phía tôi. Tôi cầm vài lá bùa, tiện tay phóng ra, bốn cái bóng lập tức bất động.
Loại người giấy này hơi khác với người giấy mà La Quản Trinh thường dùng. Người giầy của La Quán Trinh phải đốt mới dùng được, nếu không đốt, khi thành người mặt sẽ đỏ hỏn, người và quý đều dễ nhận ra, cũng không thể biến lớn nhỏ, nhưng người giây của tôi thì khác,
Lúc làm người giấy tối đa nhỏ máu lên nó, còn thổi vào một hơi thở. Mỗi khi thi chú, nó tự có liên kết với tôi, lại có thể biến lớn hóa nhỏ, nói chung là tiện mang theo và sử dụng.
Tôi qua xem thử.
Tôi nói với lão quỷ, lão bèn lánh đi, còn tôi một mình đi theo người kia. Ông ta dạo khu biệt thự một vòng, rồi đi tới căn biệt thự của Tử Du quan sát. Có vẻ cảm thấy kỳ lạ như đã phát hiện ra cái gì, nhưng lại không chắc chắn lắm, nên không dám làm bậy, mà rời đi trước.
Sở dĩ con người còn sống, là bởi vì có máu có thịt. Mà quỷ còn tồn tại ít nhất là vì còn ý thức.
Hận cũng được, oán cũng thế, chỉ cần là một chút lưu luyến với âm gian, dương thế, ít nhất vẫn chứng minh mình còn sống.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.