Chương 281: Tiền mua mạng


Chúng tôi chỉ sợ, Tử Du chết mà cũng không biết mình đã chết rồi.


Bà cụ nói rồi òa khóc nức nở, bố mẹ Tử Du cũng khóc theo.
Tử Du8 ngơ ngác nhìn tôi:
Tôi chết rồi hả thầy?


Nếu anh chết rồi thì chỉ cần dính một giọt máu của tôi cũng biến thành tro tàn. Không phải t3rên mí mắt anh vẫn còn máu của tôi đấy à?
Tôi nhìn mí mắt Tử Du, vết máu trên đó vẫn còn.

Có nghĩ, nếu như tôi không bị hại, với tình hình năm đó thì chắc bọn họ sẽ còn tìm những đứa trẻ khác. Họ chọn tối thì tránh tai ương cho người khác thôi. Tôi cảm thấy tôi cũng may mắn đó, cứu được người khác, thành toàn chính mình.
Tuy rằng tôi đã không còn nhớ năm đó mình liều lĩnh thích cô ấy như thế nào, nhưng tôi biết chắc chắn cô ấy và tôi rất thân thiết, nếu không chúng tôi cũng không gắn bó keo sơn.
Tử Du bật cười:
Tôi còn sống?


Nhưng9 mà cách cái chết không xa nữa đâu.
Nói rồi, tôi không quên hỏi:
Cụ này, thể một trăm đồng kia thì sao?

Ai mà biết được chứ!
Có lẽ là do trong lòng có suy nghĩ.

Sao hả thầy?
Tử Du truy hỏi.
Tôi nghĩ ngợi:
Anh muốn cô bé còn sống?

Tử Du gật đầu:
Do tôi tham ăn, nếu tôi không tham ăn, sẽ không bị lừa, không bị lừa thì làm sao lại đi nói ngày sinh tháng để cho họ được. Nếu không nói ngày sinh tháng đẻ thì họ sẽ không hại được tôi, không hại được tôi thì bà nội với bố mẹ tôi sẽ không chết, còn cả đạo sĩ kia nữa, mọi việc đều bắt nguồn từ lỗi của tôi.


Vậy anh có nghĩ là bọn họ hại anh, chứ không liên quan gì đến anh không?


Vậy chúng tôi đi.

Bà cụ vội nhìn Tử Du, không nói gì khác, chỉ cười hài lòng. Bà nhìn con dâu, cứng rắn ra lệnh:
Chúng ta đi thôi.

Một tệ đầu tiên anh tiêu đó, ở dưới là tiền âm. Anh tiêu một tệ đó, chẳng khác nào nhận tiền âm, sau đó cũng vậy. Nếu anh tiêu hết số tiền lần thứ ba kia, thì mạng của anh sẽ không còn, tất cả đều có luật cả rồi.
Bà nội anh cất tiền đi, cứu anh một mạng, nhưng bọn họ lừa ngày sinh tháng đẻ của anh, đốt người giấy, lấy người giấy này đi bái đường thành thân với tiểu quỷ kia, trên người giấy lại viết ngày sinh tháng để của anh, cũng tương đương với việc anh bại đường thành thân.
Về biệt thự, chúng tôi đi bộ vào.
Bây giờ trời đã tối, trong khu biệt thự nổi lên từng trận gió âm, bầu trời bắt đầu dày đặc mây đen. Vào tháng bảy, tháng tám âm lịch, rất ít khi trời nhiều mây đen như vậy, nhất là vào buổi tối.
Điện thoại tắt máy, Long Đình ngửa đầu năm, tôi nhìn anh ta một hồi mới nhắm mắt ngủ. Cả căn phòng chìm vào yên ắng, đến cả âm thanh hô hấp của Long Đình cũng biến mất tăm.
Đến khi tôi mở mắt ra lần nữa, trước mắt đã là một không gian khác, không gian quy chỉ có tôi và cô bé kia.
Tôi nhìn bà cụ:
Đúng là gừng càng già càng cay!
Bà cụ gật đầu:
Trong lòng tôi vướng mắc mà, tôi sợ người dễ đối phó, nhưng tiểu quỷ khó chơi. Lúc còn sống, kể từ khi nhìn thấy tiểu quỷ kia, tôi vẫn luôn tính toán, việc này là thừa dịp tiểu quỷ kia không có ở đây tôi mới làm đó.
Tôi chuyển môn thần ở cửa lớn vào cửa trong, rồi dặn dò Vợ chồng chúng nó, dù có chết cũng không được xé môn thần xuống, cũng không được nói cho bất kỳ ai.
Được nửa đường, Tử Du bỗng ôm chầm lấy tôi. Long Đình nhìn chúng tôi qua gương chiếu hậu, tôi đẩy Tử Du ra mà mãi anh ta mới buông tay.
Tôi nhích qua một bên, cả đoạn đường, Tử Du đều trong trạng thái bình phục tâm tình.
Cứu được người, lại trả được tình, cũng không nợ nần gì nữa.
Lúc nói Tử Du còn cười, tôi không đáp lại.
Người tốt chưa chắc sẽ được báo đáp, nhưng vẫn khí tất sẽ không tồi.
Thế là hai người tranh nhau trải chăn hệt như hai thằng nhóc, giằng co mãi mới xong.
Long Đình tranh thủ:
Cậu lên tầng đi, ở đây có tôi là đủ rồi.

Cho nên quỷ sợ nhất Thần Đồ với Úc Lũy, và cả hổ của họ nữa.
Về phần môn thần cũng có rất nhiều, nhưng ý nghĩa thì giống nhau. Có điều khi nhìn môn thần, thoáng chốc tôi lại thấy cây đào khổng lồ trải ba nghìn dặm, dưới gốc cây có hai người vạm vỡ ngồi uống trà, trò chuyện, cùng con hổ nằm úp sấp rõ mồn một, tiếng nói cười sang sảng, như thể tôi quen biết họ vậy.
Anh nhận lễ hỏi, cũng đã bái đường, vậy thì hai người chính là vợ chồng rồi.
Mấy năm nay buôn may bán đắt, anh không nghĩ mình may mắn quá hay sao?


Là nhờ con bé giúp anh đấy. Nói đúng ra, anh có ngày hôm nay đều là do cô bé ấy cho, ít nhất cũng hơn phân nửa. Quan hệ giữa hai người đã khá sâu rồi, từ khi anh bắt đầu phát triển, cô bé ấy đã giúp đỡ anh, hơn nữa vẫn luôn ở bên anh, chẳng qua anh không phát hiện ra thôi.
Không có dăm ba năm thì anh sẽ không biến thành xác sống được đầu. Bây giờ, nhiệt độ cơ thể của anh đã thấp hơn người bình thường rất nhiều rồi, chỉ là anh không nhận ra thôi.

Liệu cô ấy có đồng ý ly hôn với tôi không thấy?
Tử Du hồn nhiên hỏi, tôi không khỏi nhìn anh ta, thấy đối phương còn rất nghiêm túc, bèn quay mặt đi.
Tôi xé môn thần xuống để qua một bên, trên ván cửa lộ ra đồng một trăm tệ vẫn còn màu xanh lam,
Tôi cầm xuống, xoay người nhìn bà cụ, bà ấy quỳ xuống:
Đại sư, chúng tôi không cho rằng mình phải chịu báo ứng, biết đó là tiền mua mạng nhưng chúng tôi đều có bán. Mười một đồng đã tiêu dùng trước đó, chúng tôi tình nguyện trả lại, chỉ xin giữ được tính mạng của Tử Du.

Tử Du vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn, anh ta hỏi tôi:
Có phải sắp xảy ra chuyện rồi không?


Đêm nay tạm thời ở đây, sáng mai đi thỏa thuận ly hôn cho anh!


Cũng không phải, thật ra tôi đã quên cô ấy lâu rồi. Nhưng mà tôi thực sự chưa tưởng tượng ra được việc ly hôn với cô ấy thế nào!


Anh có hận cô bé không?
Tôi hỏi Tử Du, anh ta suy nghĩ hồi lâu, mới lắc đầu.

Mọi người không hại ai, cũng không làm điều ác là đáng quý rồi. Tôi đưa mọi người đi đầu thai, nói mấy câu với Tử Du đi, chuyện bên này giao cho tôi, mọi người nên đi rồi.
Hiện tại, cơ thể Tử Du âm khí cực nặng, mọi người ở lại càng lâu thì càng có hại với anh ta. Tôi đang để Long Đình bổ sung giúp cho anh ta, mọi người cứ bên cạnh lại thành phản tác dụng.


Ly hôn?
Tử Du đầy ngạc nhiên như nghe thấy chuyện gì kinh khủng lắm.

Tuy rằng anh không dùng hết số tiền ấy, nhưng trước đó cũng đã lấy rồi. Có điều anh chưa dùng, chứ dùng rồi thì mạng cũng chẳng còn. Tiền mua mạng này, chính là để mua mạng của anh.
Tử Du gọi họ, bảo họ khoan đi đã, nhưng họ vẫn nhất quyết phải đi.
Tôi lấy bùa Hướng Sinh đánh lên tường, trước mắt ba quỷ hồn như mở ra cánh cửa tới đường âm dương, đi vào rồi là không thấy đầu nữa.
Bà cụ quỳ xuống, con trai con dâu cũng quỳ theo,
Long Đình bảo đứng lên, họ mới đứng dậy.

Tôi không nghĩ tới.

Tử Du đờ đẫn.
Mắt bà cụ lấp lóe:
Tôi giấu đ6i rồi, không dám tiêu!

Bà cụ lau nước mắt, đứng dậy đi ra cửa. Ở đó, có một cánh cửa tàn tạ hướng vào trong, bà cụ chỉ vào ván cửa.
5
Tôi đi đến nhìn xem, mở cửa đẩy sang một bên, hình môn thần dán bên trên lộ ra. Tôi quay đầu nhìn bà cụ, bà cụ và cô con dâu lùi về sau, họ sợ môn thần.
Tử Du theo tôi và Long Đình tới trước cửa biệt thự. Đẩy cửa đi vào, trong biệt thự vẫn dày đặc âm khí như trước.
Long Đình lo lắng:
Liệu có sao không thầy?

Tử Du thì không đầu, nhưng anh với tôi thì chưa biết được. Tử Du, đêm nay anh chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe, còn lại không cần lo, Long Đình ở lại với tôi.

Tôi ở lại cùng mọi người được không thầy?
Tử Du lo cho tôi với Long Đình, tôi xua tay, ý bảo anh ta không cần để ý, rồi bảo anh ta lên tầng nghỉ ngơi. Bấy giờ Tử Du mới lên tầng, nhưng chưa được bao lâu, anh ta lại chạy xuống.
Anh ta ôm chăn gối xuống cho tôi với Long Đình, còn dặn dò:
Chỗ này là hai bộ chăn gối, Long Đình, cậu ngủ bên kia, thầy ngủ bên này.
Tôi không có ý kiến gì, Long Đình thắc mắc:
Chúng tôi bảo muốn ngủ cùng nhau à?


Cậu nói gì cơ?
Tử Du tỏ vẻ ngu ngơ, ném chắn qua cho Long Đình, rồi nhanh chóng trại chăn cho tôi.
Tương truyền ở trong đại dương có núi Độ Sóc, trên núi có cây đào gỗ khổng lồ, tán lan ba nghìn dặm. Ở phía đông bắc gốc đào có quỷ môn, là nơi mà vạn quỷ ra vào. Mà trên núi nọ có hai vị thần nhân, một người là Thần Đồ, một người tên Úc Lũy, họ kiểm duyệt dẫn dắt vạn quỷ, thấy rõ tác hại, trói chúng bằng dây thừng làm mồi cho hổ dữ.
Từ đó về sau, môn thần xuất hiện trên cửa nhà của con người, trông coi bảo vệ sân nhà, xua đuổi quỷ tà.
Tử Du đành phải lên tầng.
Tử Du vừa đi xong thì điện thoại của tôi đổ chuông. Tôi lấy làm lạ nhìn qua, thấy Huyền Quân gọi đến bên cúp máy, nằm xuống nghỉ ngơi, Long Đình đi tới đắp chăn cho tôi xong không về chỗ mình nghỉ, mà cuốn chăn ngồi ngay tại chỗ.

Vậy anh có hận ai không?
Tôi lại hỏi tiếp, Tử Du nghĩ thật lâu, sau đó gật đầu.

Chính anh hả?

Nhưng anh ta vừa mới nhắm mắt, điện thoại đã reo lên.
Long Đình bắt máy, vỗ vỗ tôi. Tôi nhìn sang, thấy anh ta ra hiệu cho mình, đại khái là bảo tôi biết có Huyền Quân gọi tới.
Chính là để đợi ngày hôm nay!


Bà vất vả rồi!
Tôi xoay người, vài môn thần, gì chứ quy củ vẫn phải có.
Tử Du cổ vớt vát:
Hay tôi ở lại nhé?

Tôi nhìn Tử Du bảo:
Không cần đầu, lên tầng đi.

Tôi ngồi trên sofa, cũng thấy mệt rã người.
Long Đình bước tới bảo:
Không cần đầu, để tôi làm cho.

Tử Du chạy tới vách tường, suýt nữa đâm sầm vào đó, cũng may được Long Bình giữ lại.
Từ trong sân đi ra, Tử Du không lái xe được, Long Đình cầm lái, còn Tử Du ngồi sau với tôi.

Chúng tôi chia tay rồi.
Tôi nói vậy, Long Đình lập tức cúp máy.
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, động tác nhanh nhẹn dứt khoát ghê, cứ như anh ta chỉ chờ có thể thôi vậy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.