Chương 29: Kiếp trước kiếp này của thôn lý gia


dài, oán khí cũng sẽ quấy nhiễu đến quý khác.

Nhưng tôi không thể rúc trong mai rùa cả đời, làm một kẻ tham sống sợ chết được.
Tôi nói tiếp:
Bây giờ tôi đã tìm được một chút manh mối. Cho tôi ba ngày. Nếu tôi không tìm ra, các người cứ việc kéo tôi xuống lòng đất, để tôi bồi táng cùng các người!

Hô xong một câu này, gió lại thổi tung bụi cát lên, còn dữ dội hơn trước, nhưng tôi đứng trên mặt đất không nhúc nhích. Vòng trần hồn trên cổ tay tôi lại rung lên, phát ra một âm thanh lanh lảnh, không biết là do bị
Hai người họ quan sát tôi một hồi, cả hai đều còn trẻ tuổi, trong tầm khoảng hơn đôi mươi, còn chưa lớn bằng tôi.

Còn không phải tại cậu ta sao, đêm hôm khuya khoắt cứ muốn ra ngoài cắm trại.
Một người có vẻ lớn hơn lên tiếng, tức giận nhìn sang người nhỏ tuổi hơn bên cạnh.
gió thổi hay là vòng trấn hồn tự vang lên.
Bụi bặm lắng xuống, tôi đi về phía bãi tha ma, cầm đèn pin bắt đầu soi từ đầu, tôi lại còn rảnh rỗi đếm số ngôi mộ có trong bãi tha ma.
Đến dưới chân núi Thu Tức đã là nửa đêm, tôi mệt đến mức thở hổn hển, thật sự không đi lên nổi nữa, huống chi làm sao tôi biết A Hoa được chôn cất ở đâu chứ.
Tôi ngồi xuống tựa vào một tảng đá lớn, vừa định nghỉ ngơi một chút thì vòng trấn hồn rung lên, tôi mở mắt ra.
Người nhỏ tuổi tỏ vẻ không thích:
Vậy nếu anh không đồng ý thì chúng ta tới đây làm gì?


Được, là cậu có lý.

8Có một số thứ một khi xuất hiện thì không phải muốn tránh là có thể tránh được.
Tôi sợ, nhưng vẫn phải trải qua bất cứ chuyện gì rồi c3ũng sẽ qua.
Đoạn quay sang nói với tôi:
Chúng tôi muốn lên núi, còn cô thì sao?


Tôi cũng muốn lên núi, nhưng đi không nổi nữa, các anh lên trước đi.
Tôi nhường đường, để bọn họ lên trước.
Nhìn thấy trước mặt có hai người đi ngang, thấy bọn họ mặc trang phục leo núi, vai đeo ba lô, tôi từ dưới đất đứng dậy, phủi phủi bụi trên người.

Hai người leo núi vào nửa đêm à?

Hồi nhỏ không trèo cây bao giờ, không ngờ lớn lên xong bản lĩnh cũng bạo hơn rồi, thoắt một cái tôi đã trèo lên được trên cây.
Đứng trên những cành cây vững chãi, nhìn quanh bốn phía, tôi thật sự thấy được toàn bộ thôn Lý gia, mà vị trí của trường học chính là cầu đá và cây đại thụ. Bãi đất trống trước thôn chính là bãi tha ma bây giờ. Hầu
Người thanh niên nhìn xung quanh rồi lại nhìn tôi:
Con gái như cô, đêm hôm chạy đến đây làm gì, không phải là định tự tử đấy chứ?


Sao tôi có thể tự tử được? Nhìn tôi cũng đâu có giống người muốn tự tử.
Để chứng minh mình không phải kẻ có ý định tự tử, tôi còn cố ý vỗ vỗ ngực mình.
Đếm được tổng cộng năm trăm ba mươi bảy ngôi mộ, cộng thêm cái bị sét đánh trúng ở giữa kia nữa, tổng cộng là năm trăm ba mươi tám mộ.
Những ngôi mộ này được sắp xếp ngăn nắp trật tự, hơn nữa, cái bị năm tia sét đánh kia là nằm ở giữa bãi tha ma, vì vậy cũng không mất quá nhiều thời gian để đi hết bãi tha ma này, với điều kiện không có gì xảy ra.
Tôi tính toán, còn không rộng lớn bằng sân sau của trường.
Ra khỏi bãi tha ma, tôi quay lại nhìn, ở độ cao tầm khoảng một người trên bãi tha ma toàn là khói màu xanh lam, tôi đoán đó là âm khí.
Tôi xuống khỏi cây, nhìn xung quanh, đi tới bãi tha ma thì dừng lại, rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì mà cả thôn chết sạch, dù có hỏa hoạn lớn cũng đâu đến nỗi không có một ai chạy thoát ra ngoài chứ?
Tôi đi tìm A Hoa, có lẽ cô ấy biết chuyện gì đã xảy ra.
Kết quả mất ba tiếng đồng hồ tôi mới đi đến nơi, quả thật cứ tưởng gần nhưng ai ngờ lại xa tít mù khơi, thời gian tốt như thế mà tôi lại lãng phí mất rồi.
Nếu tôi biết nó xa như vậy, đi lâu như vậy thì đã bắt taxi rồi.
Mà khi tôi xuất hiện, giống như đứng trước mặt gương, những gì trong gương là quá khứ, những gì bên ngoài gương là hiện tại.
Thực ra tôi chưa bao giờ rời khỏi thôn, tôi chỉ là đang nhìn thấy đời trước kiếp này của thôn mà thôi.
Tôi ngồi xổm xuống tiếp tục đào, đào được nửa mét thì một số gạch nung xuất hiện.
Tôi đứng lên nhìn về phía trường học:
Diện tích trường học cộng với bãi tha ma, tính cả một số công trình kiến trúc xung quanh và không gian còn lại là toàn bộ thôn Lý gia.

Tôi bật đèn pin, nói với phần mộ:
Cho dù các người muốn ăn thịt người, nhất thời đừng vội, các người có oan giải oan, có thù báo thù, tôi sẽ giúp các người!

Nếu là ở quá khứ mà tôi nói như vậy, đừng nói đến người khác, ngay cả chính tôi cũng sẽ tưởng rằng thần kinh mình không bình thường.
Nói cách khác, thôn Lý gia của ngày trước đang nằm ngay dưới chân mình.
Tôi trèo lên khỏi khe rãnh, nhìn ở một nơi cao hơn, trời tối không nhìn xa được nên tôi đành phải trèo lên cây.
Tôi đi vòng ra sau trường học, đến bãi đất trống ở bãi tha ma, tôi biết nếu bước vào rất có khả năng sẽ rơi xuống, nhưng đ9ể đến chỗ núi Thu Tức thì chỉ có thể ngang qua bãi tha ma này, đi vòng qua cũng được, nhưng
tôi sợ không qua nổi thôi.
Tôi đến6 bãi đất trống trước bãi tha ma, cô nhớ lại khung cảnh trong thôn, trước thôn có cây cầu đá, còn có một cây đại thụ.
Tôi nhìn xung qua5nh, bỗng cảm thấy lạ, vị trí của trường học phải là thôn đối diện với bãi tha ma mới đúng chứ.
Cây đại thụ ở phía sau trường, nhưng nếu tôi đoán đúng thì bãi tha ma chính là thôn, sở dĩ có thể thấy thôn và bãi tha ma đối diện nhau là bởi vì đời trước đời sau, trước kia thôn là thôn, sau này thôn là mộ.
Thực tế hai bên đều giống nhau. Thôn trước khi biến thành mộ thì là thôn, nếu biến thành mộ rồi thì không còn là thôn nữa.
cây bên kia, tôi chạy qua đi xuống, trông thấy một lớp đất rễ cây tơi xốp, bèn dùng xẻng đào xuống. Đào được hơn nửa mét thì phát hiện một ít vôi, tôi đứng dậy quan sát độ cao xung quanh, cách lớp đất lộ ra của phần
mộ một mét rưỡi, vậy sâu tiếp xuống nữa là nửa mét cộng với một mét rưỡi, tổng cộng hai mét, mới hai mét đã thấy vôi rồi, vậy sâu xuống nữa thì sao?
Đây là thói quen khảo cổ của tôi nhiều năm nay, xuống mộ sẽ ghi chú lại có bao nhiêu phòng, bao nhiêu đường đi, quan tài, số người tuẫn táng, đối với tôi, những con số này đều rất cần thiết.
Tôi cũng có chút lo lắng, sợ bị một bàn tay túm lấy lội xuống đất, có chuyện làm cho mình bị phân tán tư tưởng cũng tốt.
Tôi thở phào một hơi:
Các người yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời đâu?

Nói xong tôi rời đi, vừa đi vừa lấy điện thoại ra, theo hướng dẫn chỉ đường trên đó để tìm núi...
Nhưng dù bãi tha ma có lớn cỡ nào cũng không lớn bằng thôn, thôn làng kia nhất định là bao phủ cả một vùng rộng lớn, thôn không còn, khi xử lý, phần mộ chỉ còn trơ trọi lại một góc thôn.
Tôi tìm kiếm xung quanh, lấy chiếc xẻng chuyên dụng để dò mộ và đèn pin mang theo bên người ra, tự thân vận động, đào ra một lớp đất trên mặt đất. Dụng cụ nhỏ quá, tôi đứng dậy tìm thì tìm thấy một cái rãnh ở
hết những nơi khác của thôn Lý gia đều đã trở thành trường học, chỉ một số ít nơi trở thành các tòa nhà xung quanh.
Trường học nối liền với bãi tha ma, ở giữa có cây và khe rãnh, bên trong rãnh là vôi và gạch nung.
Nhưng vào lúc này, tôi biết rõ đầu óc mình vẫn đang tỉnh táo.
Vừa dứt lời, trong bãi tha ma lập tức nổi lên một trận gió lạnh, thổi tung bụi cát bay mịt mù khắp bãi tha ma, những cơn gió chỉ thoảng qua rồi biến mất tăm mất tích, bụi bặm cũng yên tĩnh trở lại.
Hai người nghi ngờ, đưa mắt nhìn nhau.


Hay là cô cùng đi với chúng tôi đi, chúng tôi hay tới đây lắm, không khó đi, chúng tôi sẽ dắt cô lên, chẳng phải cô cũng muốn leo núi sao, sáng mai chúng tôi lại đưa cô xuống.



Không cần, hai người cứ lên trước đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.