Chương 30: Hài cốt chưa lạnh, hồn không chốn về


Tôi hít một hơi thật sâu, trả lại thẻ cảnh sát cho đối phương, nhân tiện liếc nhìn tên anh ta, anh ta tên Châu Thần.


Tôi tên 8Châu Thần, cô chụp lại thẻ cảnh sát này đi, về sau nếu có chuyện gì thì cô cứ tố cáo tôi.
Châu Thần nói thể làm tôi đỏ mặt.

Thảo nào cô can đảm như vậy, nửa đêm mà một cô gái như cô lại chạy lên núi.

Chúng tôi trò chuyện suốt quãng đường, cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi. Tôi đoán mộ của A Hoa ở gần đây.

Hai người chúng tôi cải trang thành dân leo núi đến đây, muốn điều tra vụ án, không ngờ đến chỗ này thì bị lạc đường, đi tới phía trước thì nhìn thấy đường xuống núi, chúng tôi bèn đi qua đó, kết quả ngã xuống,
cũng chẳng ai tìm thấy thi thể

Hai người họ liếc nhau một cái rồi nhìn tôi:
Cô không sợ chúng tôi sao?

Tôi lắc đầu:
Không sợ!

Nhớ đến những gì bọn họ nói trên núi, đừng bảo là ngã chết thật đấy nhé?

Cậu ấy còn chưa tốt nghiệp. Sau khi phá liên tiếp mấy vụ án, tôi trở nên can đảm hơn, nên đến đây để điều tra vụ án.

Rồi tôi lại lắc đầu:
Sợ!
.

Ồ, thế rốt cuộc có sợ hay không?
Châu Thần buồn cười.
Nếu bọn họ là cảnh sát, hẳn là lo tôi sẽ xảy ra chuyện, lại gặp tôi ở đây,lỡ như có c6huyện gì xảy ra với tôi, họ sẽ tự giác chịu trách nhiệm.
Người ăn cơm nhà nước có ý thức giác ngộ cao, tôi nghĩ vậy nên mới m5iễn cưỡng đồng ý.
Để thăm dò, tôi đứng dậy đi sang chỗ Châu Thần, đưa tay kéo Châu Thần, cố ý dùng vòng trấn hồn chạm vào anh ta, tuy rằng Châu Thần không phát giác nhưng trên mặt anh ta lại lộ ra một mảng máu thịt mơ hồ.
Tôi buông tay ra, Châu Thần ngẩng đầu nhìn tôi:
Làm sao vậy?

Tôi muốn xem xem, ấm khí ở đâu nặng nhất.
La bàn được lấy ra, kim trên đó bắt đầu quay, so với lúc trong bãi tha ma thì tốc độ bây giờ giống như xe đạp so với xe đua vậy, quay chậm tì mấy vòng, cuối cùng chỉ vào nơi hai người Châu Thần rơi xuống.
Tôi nhìn thời gian, ngỡ ngàng: 8 giờ?
Tôi mở điện thoại nhìn kỹ hơn, có thể đồng hồ ngừng chạy rồi, nhưng điện thoại thì không thể ngừng được.
Người ta ngã chết mà tôi còn có thể vui đùa như vậy!
Những lời thốt ra giống như bát nước đổ đi, không thể nào rút lại được.
Chân của Châu Thần và Trương Chí Thần đều đang ở trên mặt đất mà!
Nhưng nửa đêm thể này, làm sao tôi có thể gặp họ được?
Sớm muộn gì tôi cũng phải lên núi, thay vì đi một mình, chi bằng đi cùng với hai viên cảnh sát, ít ra có họ chăm sóc, tôi đi không nổi họ cũng có thể kéo tôi lên.
Thế là tôi đồng ý lên núi với hai người họ.
Tôi hít sâu một hơi:
Các anh là quỷ phải không?

Châu Thần ngây người, Trương Chí Thần cũng sửng sốt.
anh ta là Trương Chí Thần, hai người là bạn bè nên cùng nhau đi ăn mừng.
Tôi cảm thấy khó hiểu với cách ăn mừng của hai người. Tuổi còn trẻ thì đi ăn uống ca hát gì đó chẳng phải tốt hơn sao, cớ gì lại phải chạy đến tận đây?
Tôi giơ tay lên, Châu Thần và Trương Chí Thần liếc nhau một cái rồi đứng dậy, có lẽ bọn họ cũng muốn thử, tôi hố lên một tiếng
Thu!
, họ liên tiến vào vòng trấn hồn.
Tôi nhìn vòng trấn hồn, thả tay xuống, lại trông về nơi mà hai người Châu Thần ngã xuống. Để đảm bảo an toàn, tôi không lập tức tới đó mà lấy la bàn ra.
May mà Châu Thần cũng không để ý, còn nói:
Sợ thì có sợ, nhưng chẳng còn cách nào khác. Mười năm trôi qua, tôi cũng quen rồi.

Tôi nhìn về phía Châu Thần đang nhìn:
Trước hết các anh cứ vào vòng trấn hồn của tôi đi. Mười năm làm mãi mỗi một việc, hẳn là rất mệt mỏi. Các anh nghỉ ngơi một chút. Tôi đi xem thử, biết đâu chừng sẽ tìm thấy
hài cốt của các anh.


Cô đừng qua đó, sẽ có chuyện đấy.

Tôi khá ngạc nhiên, bèn đi về phía đó,
Vòng trấn hồn trên tay mơ hồ rung lên lấy tiếng.

Còn có chuyện như vậy nữa sao?

Tôi cảm thấy khó hiểu, người chết rồi, hài cốt chưa lạnh, quỷ lặp đi lặp lại những chuyện xảy ra lúc còn sống? Chuyện này cũng hơi thái quá rồi.
3
Không phải tôi nghi ngờ các anh.


Vậy thì cùng lên núi thôi.
Châu Thần trông có vẻ trầm ổn chững chạc, so với cái tên nhỏ 9tuổi kia thì đáng tin cậy hơn một chút.
Châu Thần nhìn về hướng nơi bọn họ ngã xuống:
Thực ra lúc ấy chúng tôi cũng không biết tại sao lại tới đó, xong rồi nhảy xuống. Bên dưới thật kỳ lạ.


Tôi không đi, các anh vào đi.


Mười năm trước, ở đây thường xuyên xảy ra những vụ án ngã xuống núi, phần lớn là vào ban đêm, người tỉnh lại được thì thương tích đầy mình, mặt mũi rầu rĩ, không còn nhớ gì nữa. Phía trên rất coi trọng vụ việc
này, nghi ngờ có kẻ bày trò đùa dai cho nên phải chúng tôi đến đây điều tra.

Núi Thu Tức không cao lắm nhưng cũng phải đi bộ mới được.
Dọc đường trò chuyện cùng hai người Châu Thần tôi mới biết, Châu Thần là cảnh sát vừa mới tốt nghiệp Học viện Cảnh quan không lâu, tham gia điều tra một vụ án, rất nhanh sẽ được thăng chức, còn người bên cạnh

Tôi đến đây để tìm một nữ quỷ. Cô ấy tên A Hoa. Các anh có biết cô ấy không?
Tôi hỏi Châu Thần, nghĩ có lẽ anh ta biết A Hoa. Dù sao anh ta cũng đã ở đây mười năm, kết quả Châu Thần lại lắc đầu nói không quen
biết, còn kêu trên núi Thu Tức này căn bản không có con quỷ thứ ba.

...
Tôi chợt hiểu ra một chuyện:
Lẽ nào nhất định phải tìm thấy hài cốt thì mới có thể rời đi?


Tôi cũng không biết, chúng tôi chỉ biết, mỗi đêm sẽ xuất hiện từ dưới chân núi, sau đó đi lên, rồi ngã xuống.

Trương Chí Thần tỏ vẻ hụt hẫng, ngồi một bên không nói tiếng nào.
Tôi cũng ngồi sang một bên, nhìn họ hỏi:
Vì sao các anh lại chết?


Còn cô làm gì?
Châu Thần hỏi tôi.

Tôi là nhà khảo cổ.

Kỳ lạ thật, AHoa đã bảo tôi đến mà!

Kệ đi, mỗi đêm các anh đều lặp lại cùng một việc, suốt mười năm ròng như vậy có thấy sợ không?
Con người tôi có cái tật rất hay tò mò, lúc nổi cơn tò mò lên cũng rất tàn nhẫn.

Chúng tôi là cảnh sát, sợ gì chứ, án mạng thường xuyên xảy ra mà.
Trương Chí Thần tỏ vẻ không để tâm.
Tôi gật đầu, cũng đúng nhỉ.

Vậy vụ án của các anh trở thành một vụ án không manh mối?


Chúng tôi không biết nữa.
Châu Thần cười bất lực, đây là lần đầu tiên tôi nghe quỷ lạc đường.
Suốt cả quãng đường, nghe được một chuyện, Trương Chí Thần nói có hai người chết trên núi này, là chết lúc đến đây chơi, nghe nói là do bất cẩn ngã xuống núi.
Tôi nhìn Trương Chí Thần:
Các anh đều nghe nói có người chết rồi, tại sao còn đến đây?

Tôi sững sờ nhìn Châu Thần và Trương Chí Thần - hai người nọ cũng đang ngồi nghỉ ngơi như tôi, có chuyện gì vậy?
Bọn họ?

Tôi đưa anh đi.
Vừa nói vừa nâng vòng trấn hồn trên tay lên, muốn tiếp nhận Châu Thần, nhưng anh ta lắc đầu.

Không đưa đi được đâu, hài cốt chưa lạnh, hồn không chốn về.

Tôi nói:
Đừng làm ồn!


Vòng trấn hồn liền an tĩnh trở lại, tôi cảm thấy không tồi, xem như cũng biết nghe lời đấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.