Chương 31: Quỷ cũng có thể chuộc th n



Mấy trăm năm trước còn yên bình, chỉ là mấy chục năm trở lại đây mới không yên nữa, luôn có người bị ngã xuống dưới, thậm chí ngã xuống t8hành ra như thế nào cũng không biết được.


Vậy nên tôi không dám đi, tú bà còn nói thứ dưới đây không phải là thứ mà chúng tôi có3 thể dây vào.


A Hoa càng tả ghê, tôi lại càng tò mò hơn.
Tôi ngồi xổm xuống sờ thử, xác định vị trí của đạo động rồi bắt đầu đào.
A Hoa hỏi tôi:
Ân nhân, cô có phải là một bậc thầy khảo cổ không?

Tôi ừ một tiếng, vẫn không ngẩng đầu lên, A Hoa ngồi xổm xuống nói tiếp:
Vậy là cái gì cô cũng biết hết phải không?


Vật này thuộc về tôi, chỉ cần đặt vào trong quan tài của tôi thì nó sẽ xuất hiện trên người tôi, nhưng thẻ bài này ban đầu làm bằng gỗ xoan đào, cũng đã được làm phép. Một mặt thẻ bài là pháp vật dùng để vây hãm
chúng tôi, mặt còn lại là ấn ký của chúng tôi.


Nghe nói khi chúng tôi chưa chết thì đã được chọn, lúc chết có người đặt thẻ bài vào trong quan tài, sau khi chết thành quỷ thì sẽ đến Quỷ Lâu để báo danh.

Việc có đập vào hay không hoàn toàn nằm trong phạm vi cân nhắc của tôi, tôi nói với A Hoa:
Mộ phần sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện. Ở đây luôn xảy ra án mạng. Đợi đến khi điều tra, mộ của cô sẽ phải cho người
khác biết, đến lúc đó, việc mở quan tài để xác minh thân phận người chết là điều không thể tránh khỏi. Nơi này cũng sẽ bị phá hoại trên diện rộng thôi.

A Hoa nghe thể liền khổ sở nói:
Vậy tức là tôi mất nhà luôn phải không?


Xem ra Quỷ Lâu của cô là một nơi có kẻ tai to mặt lớn đứng sau đấy. Bằng không, mấy trăm năm nay luôn giết chóc bừa bãi lại không có ai quản, còn có thiên đạo vương pháp không thế?

AHoa ấm ức, giống như muốn nổi giận nhưng lại không dám.
Tôi suy nghĩ một lúc:
Vậy mộ của cô ở đâu?

Đi về phía trước, A Hoa nói, đợi cô ấy quay về hỏi tủ bà rồi sẽ báo cho tôi, tôi đột nhiên cảm thấy đầu óc của quỷ còn thông minh hơn cả con người, ít nhất A Hoa thông minh hơn tôi.
Nói đến chiêu trò thì tôi không bằng AHoa!
A Hoa vừa đi vừa nói với tôi rằng huyệt mộ của cô ấy hơi sâu, bảo tôi lúc xuống phải cẩn thận, đừng để đập vào nơi đạo động phá hư.
Cuối cùng A Hoa cũng chịu không nổi, bèn đi tới ngồi xổm xuống nói tiếp:
Ân nhân, tôi nghe người ta nói, lúc học ở trường, cô rất giỏi. Cảnh sát còn nhờ cô hỗ trợ điều tra vụ án. Cô làm khảo cổ cũng đạt được rất
nhiều giải thưởng.


Nói chuyện chính đi.

Tôi nhìn chằm chằm A Hoa:
Cô đi nhanh thế này mà không xuống núi đón tôi, để tôi phải leo lên đây mất nhiều thời gian như vậy?


Trước đó tôi có việc phải đi ra ngoài.
A Hoa giải thích, tôi lười thuyết giáo với cô ấy, nổi giận với một con quỷ, không tức chết mới lạ.
Tôi mở balo ra bắt đầu loay hoay một hồi. A Hoa tưởng tôi giận nên cũng không dám nói gì thêm, cho đến khi tôi xuống huyệt mộ, A Hoa mới theo tôi xuống dưới.
Tôi mở ra được lối vào mộ, bên dưới tối om, tôi cầm đèn pin soi nhìn vào trong, có chút buồn bực:
Không mang balo rồi!

AHoa nghe xong vội nói:
Ân nhân, tôi đi lấy.

Tôi ngẩng đầu lên thì A Hoa đã biến mất, tôi đành tiếp tục nhìn đường vào mộ, chưa tới ba phút sau A Hoa đã quay lại, nhìn đôi chân trước mặt, tôi ngẩng đầu lên thấy A Hoa, cô ấy đưa balo cho tôi.
Nhưng đối với quỷ, điều đó tàn nhẫn chẳng khác nào phơi thây chốn đồng hoang.
Đúng là khi sống càng rực rỡ bao nhiêu, chết rồi càng thê lương bấy nhiêu!
Đặc biệt là những bậc quân vương cao cao tại thượng, lúc nào cũng cao ngạo bằng thanh ngọc khiết, khi còn sống không chạm vào được, sau khi chết không những bị kẻ khác sờ mó khắp người mà còn phải bị rã cốt
sức tưởng tượng của tôi.

Bao nhiêu tiền mới chuộc thân được cho cô?
Tôi bật ra câu hỏi mà chẳng chút suy nghĩ, A Hoa liền kích động hẳn lên.

Cũng không biết nữa, nhưng ân nhân chắc chắn có thể làm được.
A Hoa nắm lấy cánh tay tôi lắc lắc, làm tôi xấu hổ muốn chết, tôi đúng là không biết trời cao đất dày mà!
Nhưng tôi cũng rất tò mò:
Các cô còn có thể chuộc thân à?


Ừm, tôi nghe tú bà nói, miễn là trả được mức giá mà bà ấy đưa ra thì sẽ chuộc thân được. Mấy năm trước, có một sĩ quan Bắc Dương bị một tỷ tỷ câu mất hồn. Tỷ ấy làm cho hắn ta mê muội, sau khi trở về, hắn mời
người làm phép, nhìn thấy tỷ tỷ, chuộc thân cho tỷ ấy. Nghe nói tỷ tỷ đi đầu thai rồi, tôi cũng muốn đi đầu thai.
A Hoa thành khẩn nói, tôi thầm nghĩ, đúng là một giai thoại truyền kỳ.
Quy mô của mộ này không nhỏ, nhưng cũng không lớn lắm.
AHoa đã tồn tại cách đây trăm năm trước, ngôi mộ này hẳn là vào triều đại nhà Minh, nhà Thanh rồi.
Tôi quay đầu nhìn A Hoa, A Hoa vội vàng nói:
Ân nhân, cô có thể xem giúp tôi là ai không?

Tôi mới hỏi:
Vậy phải làm sao đây?

AHoa bối rối, muốn nói lại thôi.
Tôi hơi mất kiên nhẫn, hỏi cô ấy:
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?


Cô đúng là có tiền đổ ghê nhỉ.
Làm quỷ trăm năm lại đi sợ một con người.
AHoa không nói gì, chúng tôi rất nhanh đã đi tới mộ cô ấy. A Hoa dừng chân lại, chỉ vào một mảnh đất trống:
Ân nhân, chính là chỗ kia.

Tôi nhìn A Hoa rồi đi đến mảnh đất đó quan sát, trên mặt đất có một chỗ khác với những nơi khác, mặc dù nhìn không ra nhưng đại khái vẫn là có.
Nhưng nếu không phải hài cốt của Châu Thần và Trương Chí Thần c9òn ở bên dưới, tôi cũng chẳng quan tâm làm gì. Nhưng tôi đã hứa với họ là phải đưa họ trở về rồi.

A Hoa, cái này cho cô.

Tôi lấy thẻ bài trên người mình xuống đưa cho A Hoa, A Hoa muốn nhận nhưng lại rụt tay lại, vẻ mặt bối rối.

Làm sao thế?
Tôi 5hỏi A Hoa, A Hoa đành nói với tôi rằng, quỷ không thể lấy đi bất cứ thứ gì của dương gian được.
phân thây.

Ân nhân, cô có thể giúp tôi chuộc thần không?
Nghe A Hoa nói, tôi nhìn sang A Hoa, A Hoa thấy tôi dễ thương lượng hay sao?
Bảo tôi tạm nuôi một người còn được, nhưng nuôi một con quỷ thì chưa chắc nuôi nổi!

Tôi không biết cha mẹ của tôi là ai.
Nghe nói từ nhỏ tôi đã bị cha mẹ bỏ rơi trong cô nhi viện, tôi lớn lên trong cô nhi viện, còn cha mẹ tôi cho đến nay vẫn không thấy bóng dáng, tôi còn không biết cha mẹ mình là ai.
Sao có thể xem là biết hết mọi thứ được?
AHoa hỏi tôi, tôi thuận miệng trả lời.
Một lúc lâu sau, A Hoa mới ngượng ngùng nói:
Ân nhân, thật xin lỗi!


Um.


...
AHoa càng xấu hổ hơn, vội vàng đứng dậy, kéo theo mái tóc dài và áo choàng dài đi tới đi lui trước mặt tôi, còn tôi vẫn chuyên tâm làm việc của mình.
Tôi nhìn cô ấy:
Nhà?

A Hoa gật đầu:
Nơi đó là nơi tôi sinh ra, bình thường khi tôi không ở Quỷ Lâu thì sẽ là ở trong mộ. Lúc Tô Man tới, tôi rất sợ hãi. Tôi vốn muốn hù doạ cô ta để cô ta cút ra ngoài, nhưng cô ta lại biết thuật đuổi quỷ, tôi
sợ cô ta, cô ta còn có một vài pháp khí chuyên dùng để bắt quỷ. Tôi đánh không lại cô ta nên mới bỏ chạy.


Vài năm trước này của cô không phải là cả mấy trăm năm trước đấy chứ?
Tôi thấy khó hiểu.
A Hoa thoáng nghĩ:
Cũng không phải lâu lắm, chưa tới trăm năm.

Tôi thật sự rất tò mò, không biết rốt cuộc A Hoa mấy trăm năm tuổi rồi, sao cô ấy mở miệng nói chưa đến trăm năm tức là vài năm trước, còn tưởng niên đại của cô ấy không quá xa. Nhưng giờ xem ra, quả thật ngoài
A Hoa chỉ về một hướng, tôi đi theo hướng đó, vừa đi vừa hỏi A Hoa:
Thể cô không sợ người ta phát hiện mộ của mình rồi sẽ lấy mất thẻ bài, đến lúc đó cô chỉ còn có nước chờ chết thôi sao?

AHoa không trả lời, tôi biết cô ấy bị tôi nói trúng tâm sự rồi.
Đối với con người mà nói, bất kể là khai quật hay khai phá đều là một quá trình tìm hiểu quá khứ, trong đó cũng bao gồm việc đào mộ.

Vậy nên tôi không lấy thẻ bài này được, chỉ có thể đợi nó được đặt vào trong quan tài của tôi, xuất hiện trên người tôi thì mới lấy được.

Tôi vẫn thấy khó hiểu:
Vậy tú bà của cô không biết sao?


Biết, nhưng tú bà nói bà ấy cũng là làm việc cho người khác. Có hàng vạn tỷ muội ở Quỷ Lâu. Bà ấy chỉ phụ trách quản lý chúng tôi, không rõ chủ nhân của chúng tôi là ai.


Hên xui đi.


AHoa nghe xong liền rầu rĩ, ánh mắt nhìn tôi ra vẻ tội nghiệp, tôi chợt hiểu tại sao khi còn sống A Hoa lại bị chọn làm quỷ nó rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.