Chương 32: Dốc núi kỳ lạ


Người xưa luôn tin rằng con người sau khi chết đi có thể được lên trời, vì vậy họ sẽ vẽ bức tranh ngôi sao ở phía trên mộ đạo, 8và việc vẽ tranh ngôi sao trên mộ đạo đã trở thành một kiểu hoa văn phổ biến trong mộ đạo.

Mộ đạo dài khoảng 70 hoặc 830 mét, chiều dài này hơi tồi tàn, dựa theo kỹ thuật của huyệt mộ, chỉ những người thợ giỏi nhất thời kỳ xây mộ mới có thể đạt 9được trình độ này, nhưng khoảng cách mộ đạo không dài
như tôi nghĩ, chứng tỏ huyệt mộ được xây rất gấp gáp, chủ ngôi m6ộ chết đột ngột, thời gian xây mộ quá ngắn, không kịp đào mộ đạo dài hơn nên chỉ làm qua loa cho xong.
Có thể ngay lập5 tức lựa chọn những người thợ giỏi nhất, nhưng quy mô xây dựng huyệt mộ sẽ thay đổi theo thời gian.

Cô đến được chẳng lẽ tôi không đến được?
Huyền Quân không trả lời mà còn hỏi ngược lại. Tôi thấy hắn đanh mặt lại, không khỏi mâu thuẫn, không thèm để tâm đến cơn giận của hắn nữa. Tôi chỉ chỗ đám người
Châu Thần ngã xuống cho hắn xem.
Đây là quan tài bằng gỗ thông thường, màu đỏ, kiểm tra mới biết đó là gỗ liễu.
Liều dùng để trấn áp ma quỷ, nghe một vài người xưa nói rằng cây liễu là một trong hai mươi tám ngôi sao, cũng là bảo vật trong lọ nước của Quan m, có thể đuổi quỷ trừ tà.
người thợ nào giúp cô để lại một số manh mối, còn không sẽ chẳng có gì cả.

A Hoa buồn bã:
Nghe nói ân nhân là một nhà khảo cổ học.

Không biết người thân của chủ nhân ngôi mộ này nghĩ gì, lẽ nào A Hoa là bị hại chết, sau đó dùng cây liễu để trấn áp cô ấy?
Tôi nhớ A Hoa nói trước khi chết cô ấy đã được chọn rồi, sau khi chết thì đến Quỷ Lâu, điều đó có nghĩa là chết rồi cũng không cho cô ấy luân hồi. Cái chết của AHoa quả thật rất đáng ngờ.

Cô khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, trông búi tóc và kiểu tóc thì có vẻ cô vẫn chưa lấy chồng.


Phần còn lại, tôi sẽ tra cứu địa phương chí, tra xem thân phận của cô, nhưng mà cô cũng đừng ôm hy vọng nhiều quá. Đối với những ngôi mộ như của cô, ắt hẳn là đã được che giấu danh tính rồi, trừ phi lúc đó có
cùng lăn xuống dưới.
Đến dưới dốc núi, tôi va trúng hắn một cái, ngẩng đầu lên thì thấy Huyền Quân giận dữ nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm ấy quả thật khiến tôi không dám nhìn thẳng.
Chẳng trông đợi được gì ở Huyền Quân, tôi nhìn xuống, thấy cũng không sâu lắm, chạy xuống chắc cũng không sao.
Đây không phải là một vách đá mà chỉ là một dốc núi của núi Thu Tức thôi.
Tôi kiểm tra một lượt trong mộ thất. Không có bất kỳ manh mối nào về thân phận của A Hoa. Lúc chuẩn bị rời đi, tôi nhìn thấy một khối đá ở chỗ đèn chong.
Tôi quay người đi tới đó xem xét kỹ hơn, nhớ Quý Mạt Dương từng nói, bất kỳ sự vật nào cũng có kết cấu riêng của nó, nhưng một khi có thứ gì phá vỡ kết cấu đó, đều đáng để kiểm tra từ trên xuống dưới, từ trong ra
Vốn định cách xa Huyền Quân ra một chút, nhưng thấy ánh mắt hắn nhìn về phía dốc núi hơi là lạ, tôi cảm thấy không ổn nên mạo muội bước đến gần hỏi:
Làm sao đấy?


Không có gì!

thôi đã rất kỳ lạ. Đối với một huyệt mộ có kết cấu thế này, ít nhất phải có hai chiếc đèn chong, hơn nữa đèn chong là được đặt trên bàn, sao ở đây lại được đặt trên một khối đá.
Hai bên rìa khối đá không có hoa văn, trông giống như một tảng đá bình thường, lật đá lên, bên dưới cũng chẳng có gì.
ngoài.
Tôi lấy chiếc đèn chong từ trên tảng đá xuống. Thông thường trong huyệt mộ luôn có đèn chong, ít nhiều cũng xác định thân phận của chủ nhân ngôi mộ là cao hay thấp. Ở chỗ A Hoa này có một chiếc, chỉ điều này
Tôi đẩy hắn ra muốn đứng dậy thì bị hắn bóp cổ:
Ly Thương!

Tôi ngẩng đầu lên, đập mạnh một cái, bắt gặp ánh mắt hầm hầm giận dữ của hắn, lúc này mới nhận ra hắn muốn tôi chết thật!
Tôi thật sự rất sốt ruột, muốn giải quyết ngay chuyện của thôn Lý gia, nhưng cũng không thể bỏ mặc Châu Thần và Trương Chí Thần. Không có ai ngăn cản, tôi lại đi đến nơi hai người Châu Thần và những người khác
đã ngã xuống. Đang định nhìn xuống thì nghe tiếng Huyền Quân tức giận gọi tôi:
Chán sống rồi à?

Đang định đi xuống thì Huyền Quân đột nhiên tức giận:
Cô chán sống rồi đúng không?

Tôi ngước lên nhìn hắn, bị hắn làm cho giật nảy mình, kết quả liền loạng choạng rồi ngã xuống. Huyền Quân lập tức bám sát túm lấy tôi nhưng không bắt được, tôi lăn xuống, hắn cũng lao tới ôm lấy tôi khiến cả hai
A Hoa hỏi tôi có phát hiện gì chưa, tôi mở balo, bật đèn lên, chụp vài tấm ảnh khối đá, sau đó để mọi thứ trở lại như cũ.

Có vẻ như ngôi mộ này đã được bốn trăm năm rồi và cái chết của chủ nhân... ý tôi là cô chết rất đột ngột. Khi cô chết, người thân và bạn bè của cô đều rất bàng hoàng. Gia đình cô giàu có, toàn mời đến những người

Ừm.

Huyền Quân lạnh lùng nhìn tôi, tốt hơn hết chúng tôi vẫn nên tách nhau ra một chút, thế là tôi dời bước đi sang chỗ khác.
AHoa nói cô ấy phải đi, ban ngày không tiện lộ diện, còn nói phải nhanh chóng đến Quỷ Lâu một chuyến, về muộn cũng sẽ bị phạt, tôi không ngăn cản, bảo A Hoa đi đi.
Kết quả là A Hoa đi rồi tôi mới nhớ tới chuyện của thôn Lý gia, muốn hỏi A Hoa thì đã muộn.
thợ thủ công lành nghề. Các chi tiết của ngôi mộ đều hoàn hảo, hợp với tình hình thời đại năm đó, nhưng vì cô chết quá bất ngờ nên kết cấu huyệt mộ nhỏ hơn nhiều so với dự tính, bởi vì quá gấp gáp, vội vàng chôn
cất cô.

Rời khỏi mộ thất, tôi lại kiểm tra một hồi, lấy một khối văn bia ở cửa mộ xuống
Ra khỏi huyệt mộ, nghỉ ngơi một lúc, trời sáng rồi.

Đây là nơi những người bạn của tôi đã ngã xuống. Hài cốt họ chưa lạnh. Tôi muốn đưa họ về.


Cô nhiều bạn ghê nhỉ!
Huyền Quân lạnh lùng nói, ánh mắt đầy khinh miệt như một lưỡi kiếm sắc bén phóng về phía tôi, như hận không thể đẩy ngã tôi vậy.
Đến cửa mộ thất, suy nghĩ của tôi lại càng được minh chứng rõ hơn. Ở cửa mộ thất có một tấm bia cao nửa mét, tôi ngồi xổm xuống xem, văn bia là chữ Hán cổ, phía trên đại khái là viết con gái của người nào đó chết
vào ngày tháng năm nào vì bệnh hiểm nghèo, an táng tại đây.
Tôi nhìn kỹ lại, không có ghi chép nào khác, thậm chí còn không có tên.
Đứng dậy kiểm tra thì tìm thấy bên cạnh có một khe hở để tiến vào cửa mộ, bèn chui qua khe hở.
Tôi đeo găng tay vào, bắt đầu kiểm tra kỹ lưỡng, không tìm thấy gì trên người A Hoa, tôi đặt thẻ bài xuống cho cô ấy.
AHoa rất vui mừng, cầm lấy thẻ bài đến tìm tôi.

Nhà khảo cổ học không phải là người vạn năng.
Tôi lười giải thích với A Hoa. Tôi làm khảo cổ nhiều năm ngay, mặc dù đã khai quật rất nhiều ngôi mộ nhưng trên thực tế, nếu không có bằng chứng thực tế để chứng
minh thì thân phận của chủ nhân ngôi mộ cũng đều chỉ là suy đoán ra.
Thi thể của A Hoa đã đen kịt, theo thời gian, giờ đã mục nát như một xác chết khô.
Trên người là bộ quần áo mà cô ấy đang mặc lúc này, những thứ khác thì vẫn cần phải kiểm tra.
Giọng nói của Huyền Quân lạnh lùng băng giá, nghe thì không gợn nổi sóng, nhưng lại giống hệt như muốn đạp một phát cho tôi ngã xuống luôn vậy.
Tôi quay lại nhìn Huyền Quân, ngạc nhiên hỏi:
Sao anh lại đến đây?

Nhưng đến thời khắc nguy cấp nhất, hắn vẫn buông tôi ra, có điều về mặt có chút kỳ lạ. Sau khi đứng dậy, hắn đưa mắt nhìn về một nơi trên dốc núi, nhìn đến xuất thần.
Tôi vội đứng dậy, thở gấp một hơi, may mà chưa chết.
Mộ thất được bảo quản tốt, nhưng bọn trộm mộ đã đến viếng thăm nơi này nhiều lần. Quan tài đã bị mở ra, bên trong mộ thất cũng rất tồi tàn, không có vật gì có giá trị. Nhìn kỹ một lúc, tôi trông thấy quan tài của A
Ноа. .

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.