Chương 33


Nếu Huyền Quân không hỏi, tôi cũng không nghĩ đến điều này thật.

Tôi vội lùi ra sau mấy bước rồi ngẩng đầu nhìn, khoảng cách từ t8rên cao nhìn xuống tưởng chừng như rất xa, nhưng khi đứng từ đây nhìn lên, khoảng cách lại rất gần.

Có phải có thứ gì không sạch sẽ ở đó không?
Tôi hỏi, Huyền Quân quay đầu nhìn tôi, cũng không hỏi tôi có đồng ý hay không đã cất bước về phía dốc núi.
Đi theo Huyền Quân đến dốc núi, không ngờ phát hiện ra lối vào của một sơn động, hơn nữa còn là một cửa động không nhỏ.
điểm kỳ lạ chính là ở đây, đất xốp mềm và ẩm ướt, bốc ra khí lạnh nhưng lại không đóng băng.
Thật sự rất bất thường!
Tôi đang vươn tay tới thì bị Huyền Quân gọi lại:
Ly Thương!

Tôi ngây người, quay lại nhìn hắn.
Cái lạnh giá ẩm ướt đó có thể thấm vào da thịt, thậm chí giống như bốc ra khí lạnh.
Theo kinh nghiệm khảo cổ của tôi, những nơi có đất ẩm ướt thường sẽ không quá lạnh, vì quá lạnh sẽ đóng băng, nhưng ở đây thì hoàn toàn khác, không chỉ rất ẩm ướt, mà còn giống như đất xốp bị tưới nước lên và
Tôi nhìn chiếc chuông trên ngực mình, đưa tay cầm nó, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, đầu óc cũng minh mẫn hơn.
Tôi giống như người có con nhỏ vậy, vội vàng cởi cúc áo, bỏ chuông vào trong ngực, chạm vào da thịt cảm giác toàn thân mát lạnh.
Tôi nhìn Huyền Quân:
Sư thúc!

Huyền Quân không đáp, chỉ chăm chú 6nhìn về dốc núi, tôi cảm thấy lạnh sống lưng, vội đi tới chỗ Huyền Quân, nắm lấy tay áo hắn, sợ bị quỷ bắt đi không thể trở về được nữa.5
Sau khi buông tay, Huyền Quân tháo một chiếc chuông bạc trên ngực hắn xuống, đeo lên ngực trái của tôi, đoạn xoay người thả tôi ra.
Tôi nhìn chuông bạc rồi vội vàng đi theo hắn, lần này lại níu chặt lấy hắn.
Lúc này tôi không lên tiếng, ổn định xong mới sực nhớ ra Huyền Quân nói tôi tâm trí bất ổn, tôi thầm niệm chú
Lâm binh đấu giả giai liệt trận tại tiến
, quả nhiên có hiệu quả, không sao nữa rồi.
Huyền Quân thấy tôi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, bèn nói:
Đeo chuông trước ngực, tà ma sẽ không tới gần cô được!


Sư thúc!
Tôi suýt nữa thì sợ chết khiếp, rõ ràng cảm thấy có thứ gì đó tóm lấy mình, vả lại còn rất lạnh lẽo.
Huyền Quân nhìn tôi:
Sợ cái gì?

Tôi lắc đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Huyền Quân nhíu mày bước về phía tôi, tôi hoảng sợ lùi ra sau hai bước, kết quả sau lưng va vào cái gì đó gây ra một tiếng
bộp
. Tôi vội vàng quay đầu nhìn lại phía sau, sau lưng tôi là một chiếc quan tài bằng gỗ màu

Cái gọi là mê hoặc đấy là bởi vì tâm trí cô không kiên định nên mới trúng tà!


Hả?

Có một lỗ hổng phía trên sơn động, lỗ này giống như bị nứt, nhưng mà cũng không giống.
Ban ngày vẫn có một luồng sáng từ bên trên chiếu vào.
Không ngờ tôi vừa trốn ra sau Huyền Quân thì dưới chân bị thứ gì đó chụp lấy.
Tôi quay phắt lại nhìn, nhưng đằng sau không có gì cả.
Người ngã xuống, cho dù là t3rong một tình huống không rõ nào đó bị hụt chân thì ngã xuống cũng sẽ không chết.
Hơn nữa hai người cùng nhau rơi xuống và cả ha9i đều chết. Tỷ lệ tử vong này có vẻ cao quá mức rồi.

Ừm.
Tôi nghe lời Huyền Quân, đeo chuông ra trước ngực, không biết là do tác dụng tâm lý hay là thật sự có hiệu quả mà tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Tôi vẫn đưa mắt nhìn quanh, cảm giác tĩnh lặng như nước này quả thật kỳ lạ, giống như một người cực kỳ nóng nảy bỗng nhiên bình tĩnh ôn hoà trở lại.
Tôi hỏi:
Nếu phía trên có người đi ngang qua và bị ngã thì sao?

Huyền Quân nhìn tôi, ánh mắt khinh thường hờ hững đó của hắn khiến tôi câm nín.
Hắn rũ mắt nhìn bàn tay tôi đang níu tay hắn, khiến tôi giật mình, vội vàng thả tay ra như phải bỏng.
Tôi vốn là muốn nắm cổ tay của hắn, ai ngờ lại giữ chặt tay hắn chứ?
Tôi cũng có lúc tâm trí không kiên định ư?
Đang suy nghĩ, Huyền Quân bỏ bàn tay đang nhẩm tính xuống, nói:
Ra ngoài đi!

Huyền Quân giơ tay lên bắt đầu tính toán, vừa tính vừa dẫn tôi đi. Chúng tôi đi vào sâu trong động, hóa ra là một khu đất trống rất rộng, trên đất mơ hồ còn thấy có nước, nhưng nguồn nước không đủ, chỉ nhìn thấy
thấp thoáng ít nước nổi lên trên mặt đất thôi.
Sơn động trống hoặc thế này thật sự không thích hợp để kiểm tra, Huyền Quân vừa mở miệng, xung quanh càng trở nên yên tĩnh, âm u vắng lặng rất đáng sợ.
Tôi quan sát khắp nơi, nhưng không thấy gì cả.

Tại sao đất ở đây lại ẩm ướt như vậy, lẽ nào là chỗ nước đọng sao?
Tôi đứng dậy quan sát xung quanh một lúc thì cảm thấy không ổn:
Ở đây chắc không có nước đọng đâu.

Nghe tôi nói, Huyền Quân khinh khỉnh liếc nhìn tôi một cái rồi nhìn vào trong sơn động tối om sấu không thấy đáy. Huyền Quân vừa muốn bước vào thì tôi liền chộp lấy tay hắn, muốn nói chuyện với hắn.
Huyền Quân đã đến trước mặt tôi, hắn nâng tay tôi lên đưa tay tôi vào miệng hắn, hai hàm răng vừa chạm vào đầu ngón tay tôi liền phát đau. Tôi giật nảy mình, trước mắt tối đen, trơ trọi, mặt đất đầy nước, làm gì có
chiếc quan tài nào ở đây.
Sơn động cao khoảng ba mét, rộng cũng khoảng ba mét, xung quanh không có gì khác những nơi khác, chỉ khác ở chỗ mặt đất hơi ẩm ướt, thậm chí giẫm chân lên còn thấy cả dấu chân lún sâu vào nữa. Tôi theo thói
quen ngồi xổm xuống sờ sờ nền đất dưới chân, đúng là không phải ẩm ướt như bình thường.
đen, không biết đã được đặt ở đây bao nhiêu năm rồi.
Quan tài gỗ màu đen thình lình xuất hiện, đặt ngay trước mắt tôi, thế nhưng tôi không sợ hãi lắm, ngược lại còn tò mò, tại sao lại có quan tài ở đây?
không nói thêm được gì, quả thực là tôi suy nghĩ không chu toàn, quan sát cũng không kỵ.

Sư thúc, ban nãy tôi vừa bước vào đã bị mê hoặc rồi sao?

Huyền Quân phớt lờ tôi, hắn bước vào trong, tôi bật đèn pin nhìn vào trong thì phát hiện mặt đất càng ẩm ướt hơn, thậm chí còn có cả nước, giẫm chân lên còn nghe thấy tiếng nước.
Hơn nữa cái lạnh trong sơn động này thật khiến người ta không thể chịu nổi, tôi mặc cũng không ít áo nhưng khi vừa bước vào đã thấy run cầm cập, đặc biệt là đằng sau lưng toát ra từng cơn lạnh buốt, cảm giác
Tôi không hiểu nên mới hỏi, hắn không nói thì làm sao tôi biết được.

Rễ cây cổ thụ trên núi rậm rạp, nơi nào có ánh sáng chiếu vào sẽ phân tán khắp nơi, đừng nói là người, ngay cả chuột cũng chưa chắn sẽ rơi xuống được.
Nghe Huyền Quân tỏ vẻ khinh miệt giải thích xong, tôi cũng
Thấy tôi không nói gì mà lùi lại, Huyền Quân quay người đi về phía sơn động, tôi đành đuổi theo, một lần nữa lại kéo tay áo Huyền Quân.
Mặc dù Huyền Quân không đáng tin cậy, nhưng dù sao cũng đáng tin hơn một mình tôi.
Tôi thở hổn hển, Huyền Quân vẫn ngậm ngón tay tôi trong miệng, tôi muốn hỏi có bản không, nhưng ngay sau đó hắn đã lấy tay tôi điểm một cái lên giữa trán tôi, lập tức về một thứ gì đó, rồi mới dùng mảnh vải
trắng quấn ngón tay tôi lại.
ràng là một cái xác khô đứng thẳng dọa tôi sợ toát cả mồ hôi lạnh. Tôi lập tức buông tay ra, nhưng đợi đến khi tôi thở hổn hển nhìn Huyền Quân thì thấy hắn đã biến lại thành Huyền Quân, hắn bực bội hỏi:
Làm sao
đấy?

Kết quả Huyền Quân quay người nhìn ra phía sau tôi. Tôi thấy hắn nhìn ra sau thì cũng quay đầu nhìn theo, lập tức phát hiện có một bóng đen đứng ở cửa sơn động, đứng cứng đờ ở đó đối diện với chúng tôi, tôi vừa
nhìn thấy bóng người đó liền vội trốn ra sau Huyền Quân.
không ổn lắm.
Bàn tay tôi đang níu tay áo Huyền Quân bất giác nắm lấy cổ tay hắn, nhưng năm như vậy không ổn, một thứ gì đó thô ráp khô cằn xuất hiện trong tay tôi. Tôi sững người, lập tức nhìn sang Huyền Quân, chỉ thấy rõ

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.