Chương 34: Giống như động tình


Quả nhiên, cương thi nhảy vào rồi.

Mặc dù không còn sợ hãi, nhưng tôi vẫn trốn bên cạnh Huyền Quân. Huyền Quân cũng không 8nói gì, chỉ liếc mắt nhìn tôi, sau đó nhìn về phía cương thi đang nhảy tới cách đó hai mét.

Hai tay cương thi chĩa thẳng 3về phía chúng tôi. Tôi chiếu đèn pin vào mặt nó. Mặt cương thi tái nhợt, răng nanh mọc dài qua môi dưới, mắt mở to trừng trừng, ở9 giữa có màu trắng, tuyệt nhiên không giống con người.
La Quán Trinh rất thích giúp đỡ người khác, nghe tôi gọi cô ấy một cách thân thiết như vậy liền đưa tôi về phòng cô ấy.
Vào phòng, La Quán Trinh hỏi tôi tìm cô ấy có chuyện gì không, nhưng tôi không trả lời được.
Dù sao thì tôi cũng chỉ đang muốn trốn Huyền Quân thôi.
Tôi lên giường, rất nhanh liền thiếp đi, nhưng trong giấc mơ, tôi thấy Huyền Quân đang nằm trên người tôi, điều kỳ lạ là tôi không mặc quần áo, Huyền Quân cũng không mặc, chúng tôi đều trần như nhộng, hắn còn
nằm đè lên ngực tôi. Tôi giật mình choàng tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại.
Tôi lau mồ hôi trên đầu, nhìn quanh căn phòng, may mà chỉ có một mình tôi, nếu không thì sợ chết mất!
Khi cảnh sát hỏi tôi, mắt anh ta sáng lên, cho tôi biết anh ta vô cùng hy vọng thành phố này cũng có thể tìm thấy lăng mộ vua chúa, tốt nhất là vang danh muôn đời giống như Kim Tự Tháp Ai Cập, vậy thì sẽ thu hút
nhiều sự chú ý, ít nhất cũng giúp thúc đẩy kinh tế của một địa phương.
Để bảo vệ huyệt mộ của A Hoa, tôi bèn nói:
Tôi và bạn trai đến đây dạo chơi, bất cẩn lăn xuống dưới, bị xương của một ngón tay cấn vào. Xét từ góc độ chuyên môn của tôi, có thể quanh đây có hài cốt nên mới khai

Sư phụ từng nói, tự sát là tội lớn, về cơ bản thì dương thọ của người tự sát mới là điểm kết thúc. Chẳng hạn, tuổi thọ vốn có của anh ta là bảy mươi tuổi, nhưng anh ta lại tự sát ở tuổi hai mươi. Vì vậy sau khi chết, cứ
bảy ngày anh ta lại phải trải qua cái chết một lần. Mãi cho đến mốc thời gian dương thọ ban đầu của mình thì mới có thể tiếp tục làm những việc khác.

Nếu La Quán Trinh không nói thì tôi còn không biết là tự sát còn có nhiều vấn đề như vậy.
Tôi xuống giường đi tắm, thay quần áo sạch sẽ rồi mới ra ngoài.
Vừa bước ra thì nhìn thấy Huyền Quân đang ngồi bên ngoài. Trông thấy tôi, hắn đứng dậy, đột nhiên tôi phát hiện ánh mắt hắn nhìn tôi là lạ, tôi bị hắn nhìn đến mức mất tự nhiên, đặc biệt là vành tại của hắn còn hơi
ửng đỏ.
Huyền Quân quay người nhìn vào sơn động, bước đến chỗ chúng tôi đứng vừa nãy, hắn giơ tay tiếp tục nhẩm tính gì đó, nhưng có vẻ rất kỳ quái, nhìn quanh một lượt rồi buông tay, xoay người bảo:
Đi thôi.


Hết rồi sao?


... Cô không muốn đi à?
Nghe Huyền Quân hỏi vậy, đột nhiên tôi có cảm giác không ổn, nếu tôi mà dám nói tôi không muốn rời đi, chắc chắn hắn sẽ bỏ lại tôi ở sơn động.
Tôi khó hiểu nghĩ, đang yên đang lành tự dưng lại đỏ tại, làm như động tình vậy!
Nhưng trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ, Huyền Quân bỗng nhìn vào ngực tôi, tôi bất chợt nhớ đến chiếc chuông kia, lập tức học theo Quý Mạt Dương, đồ đã rơi vào tay mình có đánh chết cũng không trả lại.
Tôi quay mặt qua nhìn La Quán Trinh, nói:
Trinh Trinh, tôi có chuyện này muốn hỏi cô.


Những người tự sát sau khi chết rồi sẽ lặp đi lặp lại cái chết của mình thật sao?
Tôi vẫn thấy khó hiểu.
La Quán Trinh giải thích:
Người tự sát rất dễ, nhưng chết vì tai nạn ngoài ý muốn hay là bị giết, hoặc do sinh lão bệnh tử thì không. Chuyện này có liên quan đến báo ứng luân hồi, nhưng không phải lúc nào cũng vậy,
đều có giới hạn cả, là một hình phạt dành cho người tự sát, trừng phạt đủ rồi thì sẽ kết thúc.


Vậy chắc hẳn là tự tử vì tình. Có lẽ chết rồi họ không còn nhớ những chuyện khi còn sống nữa, nhưng trong quá khứ chắc chắn là có chút liên quan đến điều tra vụ án, hoặc là họ nghe nói nơi đó thường xuyên xảy ra
án mạng nên đã chọn tự sát ở đó, mục đích chính là che giấu tai mắt của mọi người, một mặt có thể xem như hy sinh vì nhiệm vụ, mặt khác có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau. Đây chẳng phải là lựa chọn tốt
nhất sao? Nhưng người chết rồi sẽ quên đi những chuyện khi còn sống, vậy nên họ không nhớ nhiều lắm.

Tôi lắc đầu, đâu dám thốt ra một chữ nào.
Nhờ đến sự ngang ngược ương ngạnh khi tôi ở cạnh Quý Mạt Dương, còn bây giờ ở cạnh Huyền Quân thì lại nhẫn nhịn chịu đựng, thật đúng là khác biệt một trời một vực.
Ra khỏi sơn động, tôi hỏi Huyền Quân:
Tại sao trong động lại ẩm ướt như thế?

Tôi kinh ngạc:
Tự sát?


Ừm, chết vì tự sát không phải là cái chết bình thường. Sau khi chết sẽ phải lặp đi lặp lại những việc trước khi chết. Cô cố nhớ lại xem, có điều gì kỳ lạ trong lời nói của Châu Thần và Trương Chí Thần không?

La Quán Trinh nhắc thế này tôi mới ngẫm nghĩ lại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó:
Châu Thần còn đỡ, cách nói chuyện giống một người đàn ông, còn Trương Chí Thần thì nũng na nũng nịu như con gái vậy!


Sau này thả bọn họ ra, hỏi... À mà thôi, đừng hỏi nữa.
Tôi nghĩ hỏi rồi cũng không nhất thiết phải biết, nhiều thêm một chuyện lại phiền phức thêm.
Vì vậy, tôi khiêm tốn thỉnh giáo La Quán Trinh:
Vậy tôi muốn đưa linh hồn của họ đi thì phải làm sao?


Mười giờ tối, đưa bọn họ đến ngã tư đường ắt sẽ có âm sai đưa họ đi, khi đến địa phủ sẽ tra sổ sinh tử, tự có phân tích công trạng, chuyện này đơn giản lắm.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì đúng là có vài chuyện thật.
Tôi ngồi xuống, kể về chuyện của A Hoa trước, sau đó đến Châu Thần và Trương Chí Thần, cuối cùng là sơn động trên dốc núi kia.
Không hiểu vì sao tôi luôn cảm thấy sơn động đó rất kỳ quái, cho dù cương thi có biến thành tro thì vẫn có điều gì đó không ổn.
tiếp nhắm thẳng vào giữa trán cương thi. Cương thi mở miệng gào lên, trên người bắt đầu có khói trắng bốc ra, cương thi cũng bất động theo.
Huyền Quân bước tới, vung tay một cái, một ngọn lửa bùng lên, chẳng bao lâu cương thi đã ngã rạp xuống đất, biến thành một nắm tro tàn.
Tôi nhìn Huyện Quân, đột nhiên cảm thấy tiếc nuối, vậy là xong rồi sao?
quật một chút.

Viên cảnh sát nghe xong có vẻ thất vọng nhưng vẫn cảm ơn sự nhiệt tình của tôi.
Cuối cùng, chúng tôi để lại thông tin liên lạc và chia tay nhau ở trước trường học.
Tôi liếc Quý Mạt Dương một cái và hỏi:
Sao tôi lại không còn mặt mũi nào để quay về, tôi cũng đâu có làm chuyện gì trái với lương tâm?


Cô còn cãi?
Thấy Quý Mạt Dương muốn hung hăng gây sự, tôi bèn quay người trở về phòng.
Cả đêm không về, mệt chết đi được. Tôi phải nghỉ ngơi một chút rồi sau đó còn điều tra chuyện của thôn Lý gia.

Tôi không cố ý đâu.
Tôi chắp hai tay trước ngực nói với Huyền Quân, hắn nheo nheo mắt, khinh khỉnh quay đi.
Cương thi dường như nghe hiểu những gì tôi nói với Huyền Quân, đôi mắt to của nó đảo qua đảo lại, chúng tôi không diễn nữa, hình như hắn còn có chút thất vọng thì phải.
Nó nhảy về phía Huyền Quân, dùng hai tay quét qua hắn, Huyền Quân căn bản không thèm để mắt đến cương thi, vung tay lên một phát cương thi liền đập vào tường. Trong tay hắn không biết có thứ gì đánh ra, trực
Tôi cố ý rọi đèn pin vào mắt cương thi, nó quay sang tôi hà hơi mộ6t cái khiến tôi giật mình suýt ngã. Huyền Quân túm lấy tôi kéo tôi đứng vững lại, nhưng đến khi đứng vững thì tôi đã nhào vào lòn5g Huyền Quân.
Tôi không để ý, bất giác nhào tới trên người Huyền Quân, môi chạm lên môi hắn, Huyện Quân sửng sốt, tôi vội vàng tránh ra, không biết có phải não bị úng nước rồi không, hoảng sợ lùi ra sau mấy bước, lắp bắp nói
xin lỗi Huyền Quân.
La Quán Trinh giải thích cho tôi từng chút một. Cô ấy nói A Hoa sau khi chết trở thành kỹ nữ chỉ có một khả năng là kiếp trước đã ký khế ước với người nào đó để báo được thu hoặc là thỏa mãn tâm nguyện, Sau chết
xong trở thành kỹ nữ, phải thực hiện theo khế ước.
Châu Thần và Trương Chí Thần là vì cái chết của họ không bình thường, miệng thì nói rằng trượt chân ngã, nhưng La Quán Trinh suy đoán có lẽ không phải, phần nhiều là họ tự sát.
Tôi vội gọi báo cảnh sát, cảnh sát cũng nhanh chóng đến nơi, sau khi điều tra xong lại đào được thể công tác lẫn trong lớp đất đá, nhìn thấy giấy tờ đó, xác nhận đúng là của Châu Thần, trái lại tôi chẳng cảm thấy dễ
chịu chút nào.
Cảnh sát hỏi tôi khi không lại chạy đến một nơi như thế này làm gì, còn khai quật lớp đất dưới chân núi, hỏi tôi có phải gần đây không làm công tác khảo cổ, muốn thăm dò núi Thu Tức này.
Biết tôi và Huyền Quân không có phương tiện đi lại, cảnh sát đã đưa chúng tôi đến khu vực gần trường.
Chúng tôi chào tạm biệt viên cảnh sát. Tôi quay lại nhìn về phía ngôi trường. Nhớ đến thôn Lý gia, tôi quyết định đi điều tra sự việc của thôn Lý gia ngay lập tức.
Tôi trở về chỗ La Quán Trinh trước. Trông thấy tôi, Quý Mạt Dương thở phào một hơi, nhưng vẫn sầm mặt hỏi tôi còn có mặt mũi quay lại đây nữa à.
Huyền Quân làm như không nghe thấy, chẳng đáp lại câu nào.
Rời khỏi sơn động, Huyền Quân đưa tôi lên núi tìm hài cốt của Châu Thần và Trương Trí Thần. Tôi cũng không ôm hy vọng gì, kết quả trong lớp đất dưới dốc núi, tôi tìm thấy di thể của một số người, đào bới đất ra tìm
kiếm một hồi lâu, cuối cùng gom góp được hai bộ hài cốt, tôi kiểm tra một chút, phát hiện chúng tương thích với Châu Thần và Trương Trí Thần.

Ừ, vậy cô đi với tôi đi.



Được thì được, nhưng mà thành quỷ rồi rất dễ có tâm nguyện, đặc biệt là khi họ còn nhớ tên họ của mình. Cô phải hỏi rõ xem họ có tâm nguyện nào chưa hoàn thành không, giúp họ giải quyết xong rồi mới đưa đi

được. Nếu không, không những nước lấy phiền phức vào người mà còn ảnh hưởng đến tu hành của bản thân cô đấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.