Chương 35: Thiếu mất một người


Hỏi đến người thân trong gia đình, họ cũng không nhớ.

Mà họ cũng chẳng nhớ nhiều về những người hay những việc ở đơn vị công tác cũng 8như trường học, mọi thứ đều mờ nhạt, họ chỉ nhớ vài vụ án thôi.

Một trong số đó là việc họ đến núi Thu Tức điều tra, việc còn lại chí3nh là chuyện liên quan đến thôn Lý gia.
Theo xét theo xã hội học hiện tại, điều này là khả nghi. Sinh viên Đại học và học sinh cấp ba phải đi học ở trường. Mặc dù thôn Lý gia gần trường nhưng không phải đứa trẻ nào cũng thường xuyên đi lại được, vì vậy tôi
nghi ngờ có kẻ nào đó muốn diệt thôn.
Sau đó, một số tài liệu liên quan cũng chứng minh cho suy đoán của tôi. Trong một tuần trước khi xảy ra hỏa hoạn ở thôn Lý gia, rất nhiều học sinh sinh viên đã trở về thôn.
sợi dây đỏ bên trong túi đó rồi lần lượt quấn vào từng cái cọc gỗ. Người còn lại một tay cầm đĩa, tay kia cầm một cây bút lông, tôi không biết trên đĩa có gì, chỉ biết là màu đỏ. Nét bút uốn lượn một hồi, vẽ ra một hoa
văn bên trên cọc gỗ.
Trong một buổi tối, hai người đã dùng sợi dây đỏ nối tất cả các cọc gỗ lại với nhau, còn vẽ vời lên đó, đến sáng hôm sau, đám người Châu Thần lại tiếp tục làm việc.
Khung cảnh nhất thời rơi vào bị thương.
Sau đó, tất cả thị thể đều được đưa đến nơi quy định, đào hố chôn xuống.
Quá trình chôn cất cũng rất rườm rà, đầu tiên họ đổ một lớp vôi trắng dày bên dưới, sau đó đặt thi thể nằm thẳng, rồi lại đắp vôi trắng lên người, tiếp theo là đến một thi thể khác, cứ tuần tự lặp đi lặp lại nhiều lần như
Sau khi đến thôn Lý gia, Châu Thần mới biết, những người đến đây không chỉ có đơn vị của họ, lúc đó họ thuộc bộ phận quy hoạch. Về cơ bản, những người liên quan đến bộ phận của họ đều đi hết. Sơ sơ lên đến nghìn
người, tất cả đều là nhân viên tại chức, còn yêu cầu họ phải giữ bí mật tuyệt đối, không được tiết lộ ra ngoài việc thanh tra thôn Lý gia, tránh dẫn tới một vài dư luận.
Mọi người chia thành năm mươi nhóm nhỏ, mỗi nhóm nhỏ hai mươi người, trước hết sẽ đóng cọc gỗ trong phạm vi thôn Lý gia, cọc gỗ rất đặc biệt, hình vuông, bên dưới được vót nhọn, không cần đào khoét, dù gặp
tính chất mặt đất như thế nào cũng chỉ cần đập dùng búa đóng nó xuống.
Đóng cọc mất cả một ngày, cũng may là đông người, yêu cầu phải hoàn thành trước khi trời tối, điều kỳ lạ nhất đó là trong số những người tham gia công tác đều là thanh niên trai tráng. Người lớn tuổi thì phụ trách
khâu hậu cần, không được phép lại gần trong phạm vi thôn Lý gia nửa bước. Nữ giới thì sắp xếp thành một vòng tròn bên ngoài thôn Lý gia khoảng trăm mét, mặc đồng phục phụ trách trông coi, không cho bất cứ ai
Trong phút chốc, tôi cảm thấy mờ mịt.
Nhìn vẻ mặt rối rắm của tôi, Châu Thần tưởng tôi gặp chuyện gì, khuyên tôi:
Cô đừng vội, cứ từ từ.

Tôi nhìn Châu Thần:
Năm đó cả hai người đều đã tham gia vụ án thôn Lý gia. Là tham gia từ đầu đến cuối luôn sao?

Mà vụ án ở thôn Lý gia, vừa khéo cả hai người đều có tham gia.
Tôi rất bất giờ khi họ9 nhắc đến thôn Lý gia, liền ngay lập tức truy hỏi:
Là thôn Lý gia ở sau trường học đúng không?

Châu Thần tỏ vẻ khó hiểu:
Gần thôn 6Lý gia không có trường học nào cả.

đến gần.
Sau khi đóng cọc gỗ xuống xong thì có hai người đi tới, một người mặc quần áo đạo sĩ màu xám, một người mặc quần áo bình thường, nhưng cả hai đều là đạo sĩ, khoảng bốn mươi tuổi.
Không chỉ như vậy, sắc mặt bọn họ còn lạnh lùng, kiểm tra từng cái cọc gỗ. Cọc gỗ có đến hàng nghìn cái. Họ kiểm tra từng cái một, người mặc đạo bào nọ còn mang trên lưng một chiếc túi vải đen, liên tục kéo ra một
Trương Chí Thần lắc đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Châu Thần khó hiểu:
Cậu sao vậy?

Trương Chí Thần đột nhiên nhớ ra điều gì, vội nói:
Không phải tất cả người của thôn Lý gia đều chết!

vậy, cuối cùng tất cả thi thể đều chôn xong. Đất xung quanh đều được dùng để chôn, đất đào ra thì cũng dùng cách thức tương tự trước đó, một lớp đất một lớp vôi cứ thế chốn xuống.

Vậy tức là các anh xử lý xong xuôi thì rời đi. Lúc đi, thôn Lý gia vẫn bình thường?
Châu Thần nói xong tôi liền hỏi anh ta, Châu Thần gật đầu, trả lời đúng vậy.

Thật kỳ lạ. Bây giờ ở thôn Lý gia có rất nhiều phần mộ, có tới năm trăm ba mươi tám ngôi mộ lận.
Tôi tự nhủ, chẳng lẽ sau này có kẻ lại đắp thêm mộ?
Châu Thần lắc đầu:
Tôi cũng không biết nữa.


Vậy anh có nguyện vọng gì không, cả cậu nữa?
Hiểu rõ về chuyện thôn Lý gia xong tôi bèn hỏi Châu Thần và Trương Chí Thần, suy cho cùng thì người quỷ khác biệt, họ ở lại cũng không phải là cách, chi bằng
chuyển kiếp đầu thai làm người trở lại.
Hóa ra năm đó Châu Thần vừa tốt nghiệp trường cảnh sát là nhận được mệnh lệnh, yêu cầu tất cả các thành viên trong đơn vị của họ lên đường đến thôn Lý gia, hợp tác thanh tra thôn Lý gia lần thứ hai, trước đó nghe
nói đã được thanh tra một lần rồi nhưng không hiểu sao lại phải làm thêm lần nữa.
Vốn dĩ Trương Chí Thần không thể đi, nhưng ngày hôm đó Trương Chí Thần đã chạy từ Học viện Cảnh sát đến tìm Châu Thần nên anh ta đã dẫn Trương Chí Thần theo.
Những cây cọc gỗ lưu lại ở lối ra vào, tất cả đều được niêm phong, bọn họ phải chui vào từ dây đỏ bên dưới cọc gỗ.
Những chỗ thấp, cứ nằm sấp xuống bò vào.
Ngày hôm sau, họ bắt đầu công việc khai quật, dựa theo những vị trí được chỉ thị trên hình vẽ, lần lượt đào từng nơi, ban đầu họ tưởng rằng tìm đồ gì đó, nhưng sau đó đào xuống bên dưới mới biết là đào người.

Sao cậu biết?
Tôi và Châu Thần đồng thanh.
Trương Chí Thần tỉ mỉ nhớ lại:
Tôi nhớ sau khi trở về mình luôn mất ngủ, cứ nằm mơ thấy chuyện ở thôn Lý gia. Tôi điều tra một số thông tin, kết quả phát hiện cái chết ở thôn Lý gia rất kỳ quái. Bọn họ, ngay cả một
vài sinh viên Đại học lẫn học sinh cấp ba đều chết.
Tuy Châu Thần không nhớ những chuyện khác, nhưng vẫn nhớ rất rõ về thôn Lý gia, anh ta không khỏi lộ ra vẻ đau lòng:
Có tham gia, nhiều người chết lắm, rất thảm!

Trương Chí Thần cũng nói:
Tôi còn không dám nghĩ đến nữa!


Vậy hai người hãy nói cho tôi biết.
Châu Thần và Trương Chí Thần đều là những quỷ rất dễ thương lượng. Tôi lại giúp đỡ họ, nên họ cũng không giấu giếm gì tôi.
Bên dưới thôn Lý gia đều là người, những người đó đã không thể nhận ra mặt mũi, trông rất dữ tợn và kinh khủng, thậm chí có người còn phải nhờ chắp vá vào mới hoàn chỉnh.
Tất cả người ở thôn Lý gia đều chết trong một trận hỏa hoạn, hơn nữa còn là bị thiêu sống mà chết, theo thống kê, thôn Lý gia không có một ai sống sót, không người nào có thể thoát khỏi đám cháy.
Khi tiến hành công cuộc khai quật ở đó, Châu Thần nói mọi người đều khóc. Có những đứa trẻ da thịt toàn thân bị cháy đen, mặt mũi đáng sợ, một người trong số họ còn ôm lấy đứa trẻ đó mà khóc.
Tôi cũng đã tính toán số người, là năm trăm ba mươi chín người.


Điều đó có nghĩa là, thiếu mất một người?
Tôi gần như có thể khẳng định, người bị thiếu này chắc chắn vẫn còn sống.
Hai người Châu Thần cũng cùng suy nghĩ với tôi, họ nhìn tôi đăm đăm, ánh sáng trong mắt họ dường như muốn nói với tôi rằng phải điều tra vụ án của thôn Lý gia.

Sao lại không có chứ?
Tôi ngạc nhiên, hội học Đại học tôi học ở trường đấy, làm sao lại không c5ó được.
Nhưng tôi chợt phát giác ra một vấn đề, trường Đại học của tôi đã trăm năm lịch sử rồi, nghe nói là sau giải phóng đã có, sao có thể là mới xây được?
Thôn Lý gia trở thành thôn làng bỏ hoang cũng chỉ mới mười mấy năm!
Tôi cần người giúp tôi. Dù họ không còn được xem là người nữa nhưng chuyên môn của họ là thứ tôi không có, hơn nữa thân phận quỷ của họ cũng có thể giúp tôi.


Tôi bàn bạc với La Quán Trinh một chút, hai đạo sĩ kia có lẽ là sư phụ và sự bá của cô ấy. Tuy cô ấy là đạo sĩ nhưng cô ấy sẽ không làm hại người vô tội, vì vậy các anh không cần phải sợ.


Thương lượng xong với hai người Châu Thần tôi liền đi tìm La Quán Trinh, nói rõ tình hình. La Quán Trinh lắng nghe tôi nói, vẻ mặt đanh lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.